- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -

Bao giờ em gặp anh lần nữa…

On 09/01/2012 @ 8:20 PM In Góc tâm tình

Lần đầu tiên gặp anh, em đã nghĩ anh là người duy nhất cho em cảm giác an toàn khi ở cạnh. Vậy mà đời cứ đưa ta về hai lối cách biệt.

Bao giờ em gặp anh lần nữa... - Hình 1

"Có lúc em nghĩ rằng trái đất tròn lắm, nếu người ta có duyên thì đi mãi cũng sẽ gặp nhau ở nơi vô cùng" - Ảnh minh họa từ Internet

Em chỉ kịp giữ lại cho mình câu nói ngập ngừng, chen lẫn giữa những tiếng ho sặc sụa của anh trong điện thoại vào một đêm gió lạnh: "Anh nhớ em...". Em xem đó là lời yêu đầu tiên em nhận được trong đời.

Đã nhiều năm qua đi, chúng ta không liên lạc, không tin tức. Em nghĩ đó là cách tốt nhất để mình được bước thanh thản trên con đường phía trước, con đường sẽ chẳng bao giờ em còn gặp lại anh dù chỉ là tình cờ.

Huyễn hoặc và vô nghĩa khi có lúc em nghĩ rằng trái đất tròn lắm, nếu người ta có duyên thì đi mãi cũng sẽ gặp nhau ở nơi vô cùng. Nhưng nơi vô cùng ấy là đâu và liệu mình "có duyên" với nhau hay không? Rồi em tự lừa dối mình rằng chắc chắn ta sẽ còn gặp nhau thêm lần nữa dù ngày ấy có còn xa vời vợi. Và dù lúc ấy có lẽ ta chẳng nhận ra nhau.

Mà có cần chi đến ngày ấy, ngay lúc này đây em cũng chưa chắc mình có còn hình dung được về anh nữa không. Chỉ còn lại trong em là dáng người cao cao, hơi gầy, gương mặt nghiêm nghị, chững chạc, ánh mắt luôn vui nhưng thích sự im lặng, lãng tử.

Mình đã nói với nhau nhiều điều, kể rất nhiều chuyện về nhau nhưng mãi đến khi em nhận ra rằng mình còn nợ anh một lời cảm ơn thì đã chẳng còn được gặp anh nữa. Những gì anh dành cho em có thể chẳng bao giờ anh xem là to tát, lớn lao nhưng với em nó lại vô cùng ý nghĩa, đến mức em mãi thấy mình như người chịu ơn mỗi lần nghĩ về anh.

Ngày mà em chập chững ở ngưỡng cửa vào đời, anh luôn là người bạn thân thiết, chia sẻ với em mọi điều buồn vui trong cuộc sống. Lúc nào anh cũng nhắc nhở em về cái "sự nghiệp" học hành, về cái cách mà người ta gọi là "sống tốt".

Em thấy mình thật sự biết cố gắng và ngày càng trưởng thành từ những điều đó. Không biết có phải vì thế mà mãi đến bây giờ, cứ mỗi lần thành công em lại thầm cảm ơn anh từ sâu tận đáy lòng mình.

Em đã xóa số điện thoại của anh. Những tin tức về anh, em không muốn tìm đến. Ngày sinh nhật anh, nếu lúc trước em thường nghĩ đến nó từ nhiều ngày trước đó, thì bây giờ em chỉ "chợt nhớ" khi bắt gặp con số quen thuộc. Cũng chẳng còn thấy "có cái gì đó" xốn xang mỗi lần ai nhắc đến điều gì liên quan đến anh. Và cũng chẳng biết nhớ anh như cái nhớ của một người con gái đối với một người con trai.

Những tình cảm ấy đã đi qua chúng ta một cách vội vàng, không một dấu vết để lại... Nhưng sao em vẫn cứ thấy day dứt vì một lời cảm ơn thật chân thành chưa kịp nói.

Theo Bưu Điện Việt Nam


Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com

URL to article: https://vietgiaitri.com/bao-gio-em-gap-anh-lan-nua-20120109i304312/

Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.