Anh sẽ mang tình yêu em đi xa lắm!
Món quà đầu tiên anh tặng cô là một đôi giầy. Dù mọi người vẫn nói tặng giầy là tiễn chân người yêu, nhưng anh không tin. Món quà thứ hai anh tặng cô vẫn là một đôi giầy. Đơn giản là vì cô thích chúng.
Cô hơn anh ba tuổi, tình yêu bắt đầu bằng “Em yêu chị” rồi nảy nở thành “Em yêu anh”. Tình yêu của họ đẹp thật, lung linh và nhẹ nhàng. Họ cứ tíu tít ở bên cạnh nhau cười cười nói nói, cô như trẻ con hơn rất nhiều, còn anh như chững chạc hơn. Nhưng cũng vì tuổi tác mà cô và anh bị gia đình ngăn cấm. Mọi người muốn tách anh ra khỏi cô, muốn bằng mọi cách. Rồi cũng cãi vã, giận hờn, trách móc nhưng rồi lại yêu nhau hơn.
Mặc cho cô yêu anh nhưng vẫn bất cần và kiêu kỳ. Anh vẫn nhẹ nhàng, im lặng và làm cho cô tất cả. Dù đã có những lần anh viết lên trang cá nhân của mình những bài thơ đại loại như: “Ta đã yêu, yêu người nhiều biết mấy. Nhưng vô tình người đánh mất tình ta. Người không níu, cớ gì ta phải giữ. Bởi tình yêu càng giữ sẽ càng xa”.
Cô đọc, cô hiểu nhưng cô vẫn “cành cao”, vẫn cái bản tính ăn sâu vào máu của cô. Có lần, cô trách móc anh cái gì đó, anh hỏi nếu anh đi du học em có níu kéo không, cô đã trả lời dứt khoát rằng “Không anh ạ” vì ABC, vì ti tỉ lý do.
Thời gian trôi nhanh, tình yêu của anh và cô vẫn êm đềm nhẹ nhàng…
- Dạo này nhìn anh buồn thế. Anh có chuyện gì à?
- Không có chuyện gì cả em ạ. Anh yêu em. Tuần sau anh đưa đón em đi làm cả tuần được không?
- Thôi. Em không thích. Để em tự đi.
Hôm nay cô lại hỏi :
- Anh có chuỵên gì vậy?
- Anh buồn ngủ quá…
Video đang HOT
- Em không thích những gì thất thường. Chúc anh ngủ ngon.
- Anh sắp phải xa em rồi em ạ
- Đi du học?
- Uhm
- Em cũng không lạ….
Đến phút này rồi cô vẫn cố giữ thái độ kiêu kỳ bình thản. Vì cái kế hoạch muốn tách anh ra khỏi cô, mẹ anh đã nói với cô một vài lần, cô chỉ không nghĩ lần này người nói lại là anh.
Anh gọi điện.
- Bao giờ anh đi?
- Thứ tư tuần sau…
Vậy là cô đã có câu trả lời cho mình. Cô đã khóc nhưng cố không để anh nghe thấy. Có lẽ anh cũng vậy. Đầu óc cô nghĩ miên man bao nhiêu thứ. Những chuyện xa vời trước đây, những chuyện xa vời sau này…
- Em có nhớ lần anh hỏi em nếu anh đi em có níu kéo không và em trả lời không?
- Em nhớ, em nhớ tất cả…
Cô muốn khóc nức nở, khóc thật to nhưng cô phải nén lại, phải khóc mà như đang im lặng nghe anh nói.
Bây giờ đã là đêm thứ 5. Thứ 4 tuần sau… Một đêm thật dài và thật nhiều khoảng lặng.
- Sao anh không nói với em sớm hơn?
- Anh không biết phải nói với em như thế nào…
Cô cũng đã hiểu sao mấy hôm nay anh rất muốn mua cho cô cái áo len mà cô thích, dù cái áo len đắt tiền. Cô đã hiểu sao tuần trước anh nói muốn đưa đón cô đi làm cả tuần này. Cô đã hiểu sao hôm thứ 4 vừa rồi anh muốn đi xem phim với cô nhưng cô bận không đi được, anh đã nói anh rất buồn. Cô đã hiểu sao dạo này anh hay bảo đi có việc… Cô đã hiểu, hiểu rất nhiều.
Cô khóc rồi ngủ mê man đi, trong giấc mơ cô đã có những hình ảnh của người ra đi, của cái ngày chia tay sắp đến.
Thứ 6, cô định nói với anh rằng: “Em muốn món quà anh mua cho em trước khi đi là một đôi boot”. Cô lại nghĩ đến câu nói “mua giầy là tiễn chân người yêu”. Nhưng vì nó sẽ thay anh sưởi ấm cô trong mùa đông này. Chỉ có điều, bây giờ mới tháng 9, mua boot ở đâu? Đành thôi vậy. Trước mắt sẽ là một chuỗi ngày mà cô cần cân bằng lại chính mình, giải thoát cho chính mình. Chuỗi ngày dài vô tận. Cô sẽ im lặng, sẽ không muốn nói chuyện với ai, quãng đường đi về của cô không còn anh nữa. Sự ân cần của anh không còn nữa. Tất cả đều không còn nữa… Cô sẽ khóc, sẽ cô đơn, sẽ nhớ anh nhiều lắm. Sắp mùa đông rồi…
Đã bao nhiêu lần cô tự nhủ nên khoá chính con tim mình lại. Nhưng con người có bao giờ thắng được tình yêu? “Em có biết điều anh muốn mang đi nhất là gì không? Là tình yêu của em. Cho dù không biết nó sẽ tồn tại bao lâu trong tương lai, nhưng anh hi vọng anh có thể mang theo tình yêu của em bên mình”.
Bốn ngày nữa. Chỉ bốn ngày nữa thôi, anh sẽ mang tình yêu của cô đi, xa lắm…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xa lắm phải không anh?
Nếu có một điều ước, em chỉ mong rằng anh hiểu và tha thứ cho em!
Từ khi gặp anh, em đã rất vui, dường như ở bên cạnh anh em thấy được niềm vui trong cuộc sống và thấy được mình vẫn còn được ai đó quý mến và trân trọng.
Khoảng thời gian có anh, dù mình ít nói chuyện, dù anh không hài hước chọc em vui nhưng mỗi khi chat cùng anh, em tìm được sự đồng cảm, em cũng không nói nhiều nhưng chúng mình đã rất hiểu nhau.
Và rồi, em dành tình cảm của mình cho người khác, em dần dần thấy có lỗi với anh nhưng vì em quá yếu đuối nên em không vượt qua được. Em cứ ngỡ khi có anh bên cạnh em sẽ vượt qua sai lầm đó nhưng khi em quyết định rời xa người ấy cũng là lúc anh đã rời xa em. Anh bỏ em một mình giữa sự cô đơn, sợ hãi, em bỗng chốc thấy mình quá bé nhỏ và yếu đuối. Em mong được bàn tay anh che chở, được bờ vai để em níu lấy và đứng dậy được. Nhưng mọi chuyện quá phũ phàng, anh bỏ em ra đi, anh trở về với thực tại, anh yên vui và hạnh phúc bên những người thân mà không hề mảy may quan tâm em đến một lần nào nữa, chắc vì anh thất vọng về em. Một năm trời, em chính là người chủ động liên lạc và tìm đến anh, anh không nhận ra số điện thoại của em, em quá đau lòng và đã rơi nước mắt!
Từng giọt nước mắt mặn đắng rơi trên môi em nóng hổi anh biết không? Em là người con gái sống nội tâm và yếu đuối lắm anh biết không?
Ngày ấy, em chưa hề thừa nhận rằng em đã yêu anh, em vẫn mãi xem anh là tri kỷ. Nhưng ngày mình gặp nhau, chính anh là người con trai đầu tiên ôm lấy em và cũng chính là người con trai đầu tiên em nắm tay, anh biết không. Thời gian ở bên nhau quá ngắn ngủi nhưng khi xa anh rồi em mới biết, em đã yêu anh!
Em đã cố tình nói dối để chúng ta không phải ân hận đến suốt đời, anh có biết lòng em đau quặn thắt khi biết đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mình gặp và ở bên nhau trong khoảng thời gian có 3 giờ đồng hồ ngắn ngủi, 3 giờ đồng hồ ấy với em thực sự rất đáng quý, em chỉ tiếc sao không nói chuyện với anh nhiều hơn, sao không cười với anh nhiều hơn và sao chúng mình chỉ ngồi im một chỗ mà không cùng nhau dạo biển... và tiếc rằng sao không ôm anh thật chặt và lâu hơn chút nữa!
Hằng đêm em khóc ướt gối vì nghĩ tới anh (Ảnh minh họa)
Em từ chối gặp anh bởi vì em đã yêu anh mất rồi. Hằng ngày em mong được tới tháng 7, mong được nhìn thấy khuôn mặt hơi ngầu của anh khi đeo kính đen, mong được ôm anh, được nắm tay anh thêm lần nữa... nhưng tất cả cũng chỉ là giấc mơ mà thôi!
Em vô tình biết rằng anh cũng đã yêu em, hằng đêm em khóc ướt gối vì nghĩ tới anh, giá như ngày ấy anh đừng bỏ mặc em thì có lẽ em đã đủ mạnh mẽ mà nói rằng "em đã yêu anh mất rồi" chứkhông phải buồn và đau khổ như bây giờ nữa. Em sẽ không phải u sầu, không phải khóc hằng đêm vì nhớ tới anh, nhớ dáng người và cái ôm cuối cùng ấy. Em chỉ ước giá như thời gian ở bên nhau dài thêm chút nữa thôi anh ạ.
Đèn online của anh bật sáng, em vội nhấn chuột vào chào nhưng đợi mãi không thấy anh trả lời mà chỉ là cái offline đầy hụt hẫng của em mà thôi. Vì sao thế anh?
Em nhớ về anh, về giọng nói, về dáng người, về nụ cười và cả về ánh mắt anh nữa, giá như mình đừng gặp nhau thì có lẽ sẽ tốt biết mấy anh nhỉ? Nếu có một điều ước, em chỉ mong rằng anh hiểu và tha thứ cho em! Dù rằng em đã chiếm được trái tim băng lạnh của anh nhưng chẳng bao giờ em có được anh trong cuộc sống vì anh sinh ra là để em yêu anh và anh đã thuộc về người khác mất rồi. Em cũng chỉ mong rằng một sáng sớm hay đêm tối nào đó vô tình kí ức của em hiện về nguyên vẹn trong anh dù chỉ một lần là em hạnh phúc lắm rồi, anh ạ.
Cảm ơn vì anh đã đến bên cuộc đời em, đã yêu em và đã cho em những giây phút thật đáng nhớ, em sẽ nhớ lần mình gặp nhau.
Chúc anh hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Biển chờ Biển vẫn ồn ào và vỗ mạnh vào cát trắng. Anh vẫn thường bảo rằng "Chờ anh em nhé, không lâu nữa đâu anh sẽ cho em cả đại dương này". Giờ đây mình cách xa ngàn dặm nơi anh đang sống và làm việc có cả biển tình của em. "Quảng Ngãi giờ nắng và gió lắm em à, mảnh đất miền...