- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -

Anh đúng là anh

On 21/05/2012 @ 12:14 PM In Góc tâm tình

Em muốn gào lên anh không phải là anh - người đàn ông em đã yêu bằng cả tấm lòng!

Em nghĩ mọi cay đắng cuộc đời đã qua, mình học cách sống chậm lại để hưởng thụ cuộc sống. Nhưng không, qua chuyện của chúng ta em mới thấy dường như mọi cay đắng mới thật sự bắt đầu.

"Không biết nói dối không phải là đàn ông. Không nhẹ dạ cả tin không phải là đàn bà". Anh đã cười khi nghe em nói thế.

17 năm về trước em là bệnh nhân của anh. Anh - Một bác sĩ sản khoa giỏi, đẹp trai, mẫn cán và chừng mực. Em đã yêu anh qua những câu chuyện anh kể về gia đình, về người mẹ đã mất khi anh mới được 2 tuổi, về cuộc sống và niềm tự hào về những người thân yêu của anh. Chúng mình đã có những kỷ niệm đẹp và trong sáng. Đợt anh phải tăng cường lên công tác tại huyện Đ xa xôi em đã gọi điện động viên anh thật nhiều... Tất cả, tất cả ngấm vào em, để rồi em đã đau khổ biết chừng nào trước sự bất lực của chính mình vì những điều có thể và những điều không thể, khi anh rời H về tỉnh T để đoàn tụ gia đình.

Những ngày buồn bã trong bệnh viện, em bị stress nặng. Từng gốc cây, từng lối mòn, khu nhà anh từng làm việc năm xưa gợi nhớ trong em bao kỷ niệm, để rồi trong một phút không kiềm chế được lòng mình em đã bấm máy gọi anh.

Không ngờ sau ngần ấy năm xa cách anh vẫn nhớ tới em với từng chi tiết nhỏ, anh cũng thông báo rằng: sau bao nhiêu cố gắng không thành, hiện anh đang sống độc thân. Em đã cảm động biết bao trước tấm chân tình của anh - một tình cảm sâu đậm bất chấp cả sự nghiệt ngã của số phận. Cả hai đứa mình cùng nuối tiếc những gì đã qua!

Tình yêu của anh! Cho em gọi như vậy vì thật ra đối với anh điều đó giờ đây chẳng có ý nghĩa gì. Tình yêu của anh khi đó đã giúp em vơi đi bao nỗi muộn phiền. Những dòng tin nhắn yêu thương, những lời nói ngọt ngào gợi lại bao kỷ niệm, những mong nhớ khát khao làm em ngập tràn trong hạnh phúc, những ngày đó không ngày nào em không nghĩ đến anh, không đêm nào em không mơ thấy anh, những cảm xúc bị kìm nén năm xưa có dịp ùa về. Một cái kết có hậu của chuyện tình chúng ta - mình đã được là chính mình. Thật tuyệt vời anh nhỉ? Được khoảng 10 ngày thôi, linh cảm về một điều gì đó xảy ra có thể làm cho giấc mơ xưa lại một lần vụt mất, em tìm đến với anh.

Sự mệt mỏi và hờ hững cố ý của anh làm em bối rối. Em càng thấy ngạc nhiên hơn khi nghe anh nói: tin nhắn chỉ là tin nhắn thôi, em không nhạy cảm, em dại lắm, tình dục anh không thiếu anh toàn gái trẻ, em đã già... em choáng!

Anh đúng là anh. Không! Em muốn gào lên anh không phải là anh - người đàn ông em đã yêu bằng cả tấm lòng!

Anh đã tống được em ra ngoài đường. Ơn trời em cũng về được đến nhà G. Dù không định nói gì nhưng nhìn em G hiểu cả, nó mắng em: già rồi vẫn ngu, rằng nó không cho phép ai làm tổn thương em, nó còn dọa: nếu em còn tiếp tục bao biện cho anh nó sẽ tìm đến nơi anh làm việc để "dạy cho thằng mất dạy ấy một bài học". Nói thế nhưng nó vẫn làm cho em một bát cháo giục em ăn rồi quay đi lén lau nước mắt. Như một đứa trẻ bị đòn oan, em nuốt vội bát cháo, nuốt vội những cục nghẹn, tự thấy mình có lỗi vì đã để cho bạn phải bận lòng. Sáng hôm sau đưa em ra bến xe nó bảo:

Anh đúng là anh - Hình 1

vẫn phải cảm ơn anh thật nhiều (Ảnh minh họa)

"Nếu không buồn không phải là người, nhưng bạn sống chân thành chắc chắn sẽ có những người đàn ông chân thành đến với bạn, không bao giờ được nhắc lại chuyện này nữa". Nói thì dễ vì G có phải là em đâu anh nhỉ?.

Anh bảo: "Bạn bè cũng không tin được. Kể cả anh có ngủ với 20 người phụ nữ, nhưng nếu không bắt được anh với người ta đang trên giường thì cũng không thể nói được gì".

Em sẽ quên, sẽ phải cố quên càng nhanh càng tốt vì em cũng còn nhiều việc phải làm, em còn rất nhiều người yêu mến. Nhưng trớ trêu thay em vẫn phải tiếp tục sống những ngày buồn trong bệnh viện để chăm người ốm. Chỉ khác là trước đây em có viết nhiều bài báo ca ngợi những "chiến sĩ áo trắng trên mặt trận thầm lặng", em thật sự kính trọng và yêu mến họ, thì nay em nhìn họ thật đáng nghi ngờ, sự ân cần chu đáo trở thành giả dối, nụ cười thân thiện thành bệnh hoạn... em như người bị bệnh thần kinh.

Có điều tuyệt nhiên em không hề thấy oán trách anh! Em không thể quên mà dễ gì quên được một mối quan hệ đã ngấm vào trong máu thịt? Nhưng em đau lắm, nỗi đau như từ con tim bót nghẹt lồng ngực khiến em ngạt thở.

Em, ngoại trừ "tội" già, có lỗi gì đâu (kém anh có 4 tuổi) để đáng phải bị đối xử như vậy? Chỉ một câu xin lỗi đúng lúc, một ánh nhìn thẳng chân thành với anh cũng khó thế sao? Vô tình nghe bài hát "Cuộc đời ngắn lắm" của nhạc sĩ, ca sĩ Phương Uyên: Hãy yêu nhau đi cuộc đời ngắn lắm, đừng lãng phí thời gian, hãy yêu người như yêu chính mình... Quanh em không thiếu những người đàn ông tử tế quý mến. Có những người em thật sự tôn trọng, nhưng có những người cũng làm em khó chịu, tuy nhiên sau chuyện của chúng ta em thấy lòng mình nhẹ nhõm vì may mắn mình chưa làm tổn thương ai. Và cũng phải thú thật hình mẫu của anh em chỉ thấy trên phim ảnh, sách báo, người bằng xương bằng thịt ngoài đời em gặp là anh đấy, trong cái rủi có cái may, em vẫn phải cảm ơn anh thật nhiều, em nói thật lòng bởi cuộc đời phía trước với em vẫn còn dài, rất dài.

Thực ra ngày đó em cũng biết khá nhiều về anh, cuộc hôn nhân về hình thức rất "môn đăng hộ đối" của anh. Mặc dù rất yêu anh nhưng lòng tự trọng không cho phép em làm tổn thương chị ấy - một phụ nữ đoan trang và có văn hóa. Vậy nhưng nhiều lần em vẫn tự hỏi: tại sao anh - người đàn ông có nhiều ưu điểm thế mà sao trong đời sống tình cảm có phần thiếu may mắn? Bây giờ em đã hiểu, cũng chẳng để làm gì anh nhỉ, chúng ta quá khác nhau về quan điểm và môi trường sống.

Chồng em mất rồi anh ạ. Cuộc hôn nhân không tình yêu rồi ly thân. Một mình em vừa làm mẹ vừa làm cha, các con trưởng thành, em có vị trí trong xã hội, tưởng như giờ đã có thể được sống cho mình, em thèm một vòng tay ấm áp, thèm một lời hỏi thăm, một tin nhắn chúc ngủ ngon đêm về của một người đàn ông đích thực, vậy mà...

Em chưa thể quên anh vì anh vẫn còn nợ em một câu hỏi và em biết anh hiểu câu hỏi đó!

Theo Bưu Điện Việt Nam


Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com

URL to article: https://vietgiaitri.com/anh-dung-la-anh-20120521i397722/

Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.