Anh của ngày không em
Vậy là chúng ta đã ly hôn được hai tháng rồi. Lý do thì không có nhiều, chỉ có một mà thôi, nhưng đó là điều anh không thể chịu được : Em từng “say nắng” một người đàn ông khác .
Ảnh minh họa: Getty Images
Nói “đã từng” vì đó là chuyện xảy ra đã lâu nhưng gần đây anh mới được biết. Anh luôn tin trong trái tim em chỉ có anh thôi, cũng như anh luôn luôn coi em là duy nhất. Vậy nên khi nghĩ có những ngày nào đó em ở bên anh nhưng tâm trí lại nhớ về một người đàn ông khác , đầu anh như muốn phát điên lên.
Tin nhắn em hồi đáp một người đàn bà khác: “Em từng có thích chồng chị thật, nhưng nó chỉ là những rung động nhất thời. Em và anh ấy chưa có gì, cũng không còn liên hệ gì. Mong chị hiểu”. Tin nhắn ấy em gửi đi rồi sao không xóa luôn đi. Nó trở thành nỗi ám ảnh trong anh không thể nào dứt được.
Vậy là mình ly hôn . Sau những giải thích, những ghen tuông, trách móc, giận hờn. Anh vẫn yêu em, chỉ là niềm tin tự nhiên bị lung lay hao mòn. Anh ghen, nhưng em lại cho rằng anh ghen tuông thái quá.
Em cho rằng những cảm tình cho một ai đó xuất hiện là điều có thể diễn ra. Quan trọng là em biết điều gì quan trọng. Em đã dừng lại từ sớm, khi nó còn là sự ngưỡng mộ nhất thời. Nhưng anh không chịu được. Đó chỉ là những lời em nói, biết đâu chỉ là ngụy biện. Nếu không có gì sao vợ người ta phải ghen tuông. Họ có lẽ cũng giống như anh lúc này.
“Nếu anh không tin em thì chúng mình nên chia tay”. Ừ thì chia tay. Vợ chồng mà không còn tin nhau thì mệt mỏi quá, sống chỉ làm tổn thương nhau. Anh đã rất thanh thản những ngày đầu tiên, cảm thấy cuộc sống sau ly hôn cũng không khác trước kia là mấy. Chỉ là có những thời điểm thấy đơn độc hơn, buồn tẻ hơn khi nghĩ về những ngày mình đã từng có nhau. Nhưng anh vẫn còn vô số lý do để vui khác.
Rồi đêm qua, anh trở về trong men rượu. Anh cứ đứng ở cửa, tự hỏi: “ Sao giờ này em vẫn chưa về?”. Anh móc điện thoại bấm số gọi cho em: ” Giờ này mà cửa vẫn còn khóa. Em đi đâu mà muộn thế còn chưa về?”. Em trả lời lại: “Anh lại uống rượu à. Mở cửa rồi vào nhà nghỉ đi”.
Anh khật khưỡng mở cửa, gieo mình xuống ghế sofa. Anh ngủ thiếp đi rồi đêm tỉnh dậy vì cổ họng khô khát. Anh có cảm giác em đang ngủ trong phòng. Anh chạy vào, em không ở đó, chiếc giường lạnh lẽo trống trơn. Anh chạy xuống bếp, chạy khắp nhà tìm em. Rồi anh khóc.
Kể từ ngày mình chia tay tới giờ, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác không có em hiện hữu rõ ràng. Anh đã mất em thật rồi, tất cả hết thật rồi, sao đến lúc này mới cảm thấy rõ ràng như vậy. Suốt đêm anh chỉ ngồi nghĩ về em, nhớ về em, và khóc.
Anh đã từng nghĩ: Chúng ta hết duyên rồi, duyên mình chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng có lẽ không phải. Em à, có phải anh đã sai rồi không? Là anh yêu thương em chưa đủ nhiều để gạt bỏ lòng tự ái sĩ diện. Anh đã thà chọn cô đơn, thà chọn mất em chứ không chọn thông cảm và tha thứ. Anh thà chọn thỏa mãn nỗi ghen tức của mình chứ nhất định không chọn mở lòng để một lần hiểu em thêm. Anh thà chọn ngồi khóc một mình trong đêm thay vì gọi cho em và nói rằng “anh nhớ em nhiều lắm”.
Hôm gặp nhau ở tòa, em nói: “Rồi anh sẽ có người mới, em cũng vậy. Nhưng em thật sự rất tiếc tình cảm của chúng ta. Có một thoáng giây nào đó em sai, nhưng không đáng để có kết cục như thế này. Dù sao thì em vẫn muốn nói rằng em yêu anh, đó là điều chưa từng thay đổi”.
Lúc đó anh chỉ nhếch mép cười, cố tỏ ra mình không nuối tiếc đau khổ. Là em đã phản bội anh, dù là phản bội trong tư tưởng. Là em đã đề nghị chia tay vì cho rằng anh không đủ tin em. Tất cả mọi thứ đều do em, anh cũng phải giữ cho mình chút sĩ diện đàn ông chứ.
Tối qua, trong cuộc rượu, cậu bạn thân hỏi anh:
- Nói thật đi, mày chưa từng “say nắng” một ai ngoài vợ mày thật à? Chưa từng có chút cảm tình xao xuyến hay một chút nghĩ về người phụ nữ khác ngoài vợ mày thật à? Tao không tin.
- Có chứ, thấy đẹp thì cũng rung rinh, thấy dịu dàng thì cũng xuyến xao một chút. Tao là đàn ông, có phải là thánh đâu
- Thì đấy, vợ mày cũng chỉ là đàn bà, có phải thánh đâu.
Hắn nói, rồi hắn cười, từng tiếng cười như cứa vào lòng anh đau nhói. Anh vốn ít khi say nhưng anh đã say như chưa từng buồn đến thế. Và anh nhận ra điều đáng buồn nhất trong cuộc hôn nhân của chúng mình chính là không phải đã hết thương nhau, không phải không còn tình cảm, mà cả anh và em, dù biết nửa kia vẫn yêu mình rất nhiều những không ai chịu nhún nhường để níu người kia ở lại.
Anh thương vợ phải lủi thủi sau mấy năm bên tôi
Tôi quyết định trở về Việt Nam sinh sống sau 4 năm ly hôn. Tôi sống ở Hà Nội và làm việc cho một công ty đa quốc gia, thường xuyên đi công tác.
Năm 42 tuổi, tôi tình cờ quen anh trên chuyến bay dài trong một lần đi công tác ở Australia. Anh hơn tôi 3 tuổi, đẹp trai, thâm trầm, điềm đạm. Thật tình cờ, chúng tôi làm cùng lĩnh vực nên khi xuống máy bay, anh đưa tôi danh thiếp và xin email, tôi đồng ý. Lấy lý do công việc, anh thường hẹn tôi đi ăn trưa, chúng tôi thân nhau. Anh là người có kiến thức sâu rộng, tôi mới về nên bỡ ngỡ, nghĩ rằng mình có thêm bạn khác giới cũng không vấn đề gì. Tôi tự tin sẽ khống chế được cảm xúc, cho rằng mình luôn là người chủ động điều khiển mọi mối quan hệ với đàn ông, rằng đơn thuần chỉ cần một người bạn giúp đỡ trong công việc ở Việt Nam.
Chúng tôi hợp nhau một cách ngạc nhiên. Anh tấn công tôi dồn dập, cảm giác như chưa bao giờ có người đàn ông nào nâng niu tôi như vậy. Tôi từ chối, trốn chạy, cuối cùng vẫn đầu hàng trước si mê của anh sau một năm làm bạn. Anh rất bận nhưng luôn sắp xếp thời gian cho tôi; tôi tuyệt đối tôn trọng thời gian dành cho gia đình của anh vì biết anh đặt cược sự nghiệp, gia đình và danh dự để yêu tôi. Tuy nhiên, có lẽ anh quá căng thẳng với việc phải dung hoà giữa công việc, gia đình và tôi, càng ngày tôi càng nhận thấy sự mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt anh. Tôi nhiều lần đề nghị anh dừng lại, thế nhưng mỗi lần tôi trốn anh lại tìm ra, rồi càng yêu nhau hơn.
Hai năm rưỡi trôi qua, chúng tôi chưa bao giờ cãi vã, có chăng chỉ là vài lần anh lỡ hẹn vì bận gia đình. Tôi dần dần nhận ra, có lẽ đã đến lúc anh phải quay về. Vậy mà khi mới bắt đầu, tôi đã tin rằng anh cô đơn khi sống trong gia đình đó, rằng tôi là "dòng sông bình yên" mà anh muốn tìm đến sau mệt mỏi thường nhật. Qua lời kể của anh, người vợ khô khan chỉ biết cằn nhằn, sau mấy năm bên tôi anh lại thương chị lủi thủi, thấy có lỗi với gia đình. Tôi giận bản thân, quyết tâm rời bỏ anh, rồi lại tiếc nhớ sự chăm sóc tỉ mỉ của anh dành cho mình. Tôi luôn băn khoăn một điều, anh yêu vợ như vậy mà sao vẫn chủ động, ráo riết theo đuổi tôi?
Ở lứa tuổi của chúng tôi, mối quan hệ lén lút này có lẽ chỉ là trò đùa của phản ứng hoá học rơi rớt lại của tuổi thanh xuân. Với tôi, đó là nỗi đau mà tôi sẽ phải mất nhiều thời gian mới có thể quên đi được, nhưng nó đáng là gì khi so sánh với nỗi đau của người vợ ấy. Các anh xin cho tôi hỏi, tại sao khi kết hôn rồi, đàn ông vẫn có thể yêu thêm người phụ nữ khác? Các chị cho tôi hỏi, làm thế nào để quên đi thật nhanh chuyện này?
Gửi anh: Em không có cơ hội thực hiện lời hứa sẽ yêu anh nốt phần đời còn lại nữa rồi. Những gì anh đã hứa sẽ làm cho em, em xí xoá hết. Mong anh hạnh phúc.
Người nhà chồng khiến tôi mệt mỏi Nhà chồng tôi có hai anh em, em chồng đã ly hôn và làm mẹ đơn thân. Vợ chồng tôi có một bé, đang ở trọ, tôi cũng không dám về nhà chồng vì nhiều chuyện. 30 năm sống trên đời tôi mới thấy một người như bố chồng, mọi tật xấu ông có hết. Ông vỡ nợ, bắt bà đi làm để...