20 năm chăn gối và vụ án l.y hô.n kéo dài 4 năm
Gần 20 năm sống với nhau, vậy mà chỉ vì những mâu thuẫn rất thường tình của đời sống vợ chồng, hai ông bà lại dắt nhau ra tòa để đường ai nấy đi lúc đã tóc hai màu.
Oái oăm thay sau hàng loạt cuộc hòa giải, sau hàng loạt phiên tòa mà cũng phải mất tới hơn 4 năm trời đôi vợ chồng từ thề nguyền với nhau mới có thể l.y hô.n, dẫu ở phía họ vẫn còn những bức xúc về việc phân chia tài sản.
Những phiên tòa buồn vang tiếng chia phần
Mãi đến tận khi có phán quyết cuối cùng của TAND thì vụ l.y hô.n kéo dài gần 4 năm mới chấm dứt, chỉ bởi chung quy lại cũng xuất phát từ những mâu thuẫn, rối rắm trong phân chia tài sản, để rồi cả hai ông bà, đều đã bước qua tuổ.i 54, độ tuổ.i phía bên kia sườn dốc cuộc đời, vẫn cứ phải dắt nhau ra tòa lần này đến lần khác.
Hai vợ chồng có cái tên khá đặc biệt, người chồng là Trần Văn H. (55 tuổ.i), còn vợ là bà Vũ Thị P. (52 tuổ.i). Chẳng ai ngờ phiên tòa hôm ấy, hội đồng xét xử và những người có mặt lại phải chứng kiến cuộc tranh cãi nẩy lửa của vợ chồng. Ông H. – người đâ.m đơn xin l.y hô.n “kể tội” rằng đáng lẽ ra lấy vợ về tưởng để ổn định cuộc sống. Ai dè, sau khi kết hôn, về ở chung với bố mẹ chồng, cả quá trình chung sống, do bất đồng quan điểm nên họ thường xuyên to tiếng, cãi vã nhau.
Ảnh minh họa.
Trái ngược với sự trình bày của chồng, bà P. thì lại cho rằng suốt quá trình chung sống, khi vợ chồng có bất đồng trong quan điểm sống, bà luôn bị vu oan, giá họa nhưng vẫn phải nhẫn nhục, chịu đựng vì con cái. Mỗi khi xảy ra chuyện, hễ bà phân trần thì bị ông gạt phắt rồi đán.h đậ.p. Không chịu nổi, bà cùng đường nên mới bỏ nhà đi vài hôm để thoát thân. Khi biết bà ở đâu đó tá túc thì ông H. lại tìm đến mong đoàn tụ và hứa thay đổi nên bà chấp thuận. Nhưng cuộc sống chung chẳng được bao lâu, mọi việc lại như cũ. Đỉnh điểm mâu thuẫn là khi ông đuổi bà và người con chung ra khỏi nhà, buộc bà phải đi thuê nhà để sống. Đến khi chồng làm đơn xin l.y hô.n, bà cũng thuận tình. Bà xin nuôi cậu con út; ông H. thì xin nuôi cả hai.
Cũng từ đây, ông H. gửi đơn l.y hô.n và chấm dứt một chuyện tình duyên lẽ ra phải có cái kết đẹp hơn, đồng thời bắt đầu một hành trình khác cũng đầy cam go, rắc rối không kém là hành trình phân chia tài sản. Trải qua hơn 4 năm theo đuổi vụ kiện, nhiều lần hòa giải bất thành và 6 lần đưa ra xét xử, nhưng cả ông H. và bà P. đều không chấp nhận mặc dù tòa đã xử theo đúng luật định. Tòa án cấp huyện đã đồng ý cho ông bà l.y hô.n và chấp thuận giao con chung của hai người cho bà P. chăm sóc, ông H. có nghĩa vụ cấp dưỡng. Tòa cũng chia cho bà nửa diện tích đất mang tên 2 người, chia phần có ngôi nhà cấp 4 vì bà nuôi con, đồng thời yêu cầu chia đôi tài sản chung của 2 người sau quãng thời gian dài chung sống.
Tuy nhiên, cứ mỗi lần tòa án cấp nào ra phán quyết, ông bà lại đưa đơn kháng nghị, mãi đến tận khi có phán quyết cuối cùng của TAND tối cao, ông bà mới đành lòng chấp nhận. Ông thì cứ khăng khăng cho rằng mình không có nghĩa vụ nuôi con, bà không xây nhà thì không được hưởng nhà…, bà cũng khư khư những lập luận riêng của mình, cứ như vậy, tài sản tranh chấp ít, nhưng thái độ giằng co, không ai nhường ai, khiến vụ l.y hô.n kéo dài, nhùng nhằng, rắc rối. Hội đồng xét xử thuận tình cho họ l.y hô.n và giao cậu con út cho bà P. nuôi dưỡng,. Phiên tòa hôm ấy cũng đã định giá, phân chia số tài sản. Tính ra, mỗi bên được nhận số tài sản trị giá 40 triệu đồng, còn căn nhà là tài sản chung cũng được chia đôi.
Ảnh minh họa.
Mọi chuyện tưởng đến đó là kết thúc, khi mà không còn lí do nào để họ níu kéo nhau giữa phiên tòa. Nhưng cũng như trong cuộc sống thường ngày trước đây, họ lại tranh cãi vì khối tài sản cũng không lấy gì làm lớn lắm. Giữa phiên tòa, những đồ vật dù nhỏ nhất cũng được kê khai. Từ xe máy, tủ lạnh, vi tính, tivi, giường, tủ, giếng nước, máy bơm, tường rào,… mỗi thứ mang ra để phân chia là một lần có cớ để họ “cự nự” nhau. Không đồng tình với bản án sơ thẩm, trong đơn kháng cáo, bà P. đã đề nghị cấp phúc thẩm xem xét lại phần tài sản gồm tiề.n của, sức lực do gia đình bên ngoại đóng góp vào việc nuôi các con. Chiếc xe máy bà đã tự mua trong khoảng thời gian ly thân bị đưa vào khối tài sản chung của vợ chồng thiệt thòi cho bà. Bộ máy vi tính mà con gái đang sử dụng chịu phần tài sản của bà là không đúng.
Phiên tòa phúc thẩm diễn ra 4 tháng sau đó. Tuy các đương sự không kháng cáo, Viện kiểm sát không kháng nghị nhưng cấp phúc thẩm nhận thấy việc thỏa thuận của ông H. và bà P. là trái với quy định của Luật Hôn nhân và gia đình. Theo đó, cô con gái lớn đã đến tuổ.i trưởng thành, cháu có quyền lựa chọn ở với ai tùy cháu. Còn cậu con út được giao cho mẹ nuôi dưỡng, buộc ông H. phải đóng góp mỗi tháng 500.000 đồng cho đến khi cháu được 18 tuổ.i. Những nội dung kháng cáo của bà P. liên quan đến tài sản, hội đồng xét xử cho rằng tòa án cấp sơ thẩm đã xem xét, đán.h giá đúng, phân chia tài sản phù hợp. Riêng bộ máy vi tính đã cho con gái, tại phiên phúc thẩm cả hai vợ chồng đều thỏa thuận, thống nhất không nên đưa vào tài sản chung của vợ chồng. Khối tài sản được phân chia lại, mỗi người được nhận gần 35 triệu đồng.
Video đang HOT
Tòa tuyên án, cuộc tranh cãi rồi cũng đến hồi kết thúc. Ngồi ở mé ghế, phía dưới phiên tòa, cô con gái tên Hiền chỉ biết cúi đầu, hai tay cứ liên tục đan vào nhau. Bà ngoại em thở dài, chép miệng: “Ba mẹ không ở với nhau được. Thôi con đừng buồn, lo và chăm cho em con. Mình vẫn phải sống tốt, con ạ!” Hạnh vẫn lặng thinh, không nói được điều gì, chỉ hơi gục gặc đầu, xó.t x.a.
Mâm bát xô nhau không biết kiềm chế
Ngược lại chuyện ngày xưa Cách đây đúng tròn 22 năm, bà P. là một giáo viên trẻ trung, đầy nhiệt huyết ở một trường cấp 2 trong huyện. Duyên số run rủi để bà gặp được ông H. người đàn ông đã qua một lần đò, một mình sống mặc dù đã có mấy con thơ nhưng vợ cũ đã nhận nuôi dạy hết. Đồng cảm với nỗi vất vả của ông và cùng với một tình yêu, sự hy sinh mãnh liệt, bà bất chấp sự phản đối của gia đình, bạn bè và bỏ sau lưng dư luận xã hội để đến bên ông, làm vợ sau của ông.
Ông H. vô cùng cảm kích mối nhân duyên này, bởi phải xuất phát từ lòng chân thành và tình yêu đích thực, một cô gái trẻ mới chấp nhận lấy ông, trong khi ông không có gì trong tay ngoài một cuộc hôn nhân đổ vỡ với 4 đứa con và một công việc không ổn định. Vượt qua mọi khó khăn, ông bà cùng dìu nhau đi từ thử thách này đến thử thách khác để nuôi dạy con chung, con riêng nên người. Có những thời điểm cùng cực khi phải bán mọi đồ đạc trong nhà để trả nợ do ông làm ăn thua lỗ hay bà phải chấp nhận lên vùng cao dạy học, xa chồng xa con, để mức lương được cao hơn, tình yêu qua nhiều thử thách vẫn bền bỉ và đầy sức sống như thuở ban đầu.
Ảnh minh họa.
Ấy vậy, chẳng ai học được chữ ngờ. Sau nhiều biến cố, ngỡ đâu ông bà sẽ bên nhau đến lúc đầu bạc răng long, chỉ vì hai vợ chồng lúc mâm xô bát đụng không kịp giải hòa, để rồi cuối cùng ông đành lòng “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” với bà. Người xưa vẫn có câu, một đêm nên vợ nên chồng thì duyên kiếp đến tận trăm năm, nhưng với ông H. bà P., hai mươi năm chung chăn chung gối cũng vẫn chưa đủ để ông bà có thể hiểu, thông cảm và chia sẻ với nhau thì cũng thật đáng buồn. Nhớ năm xưa ông bà quyết liệt đến bên nhau như thế nào, thì giờ đây ông bà cũng quyết liệt không kém để rời xa nhau và để lại cho nhau, cho mỗi đứa con những vết thương lòng không thể xóa nhòa được.
Theo Tiêu Dao/Phununews
Tôi phải bí mật đưa tiễn vợ mình đi lối cửa sau để trốn theo tình địch và cái kết cay đắng
Tôi và Gấm yêu nhau cũng được 9 năm, công việc cũng ổn định cả, chỉ còn 1 tháng nữa là hai đứa chính thức trở thành vợ chồng.
Tôi và Gấm yêu nhau cũng được 9 năm, công việc cũng ổn định cả, chỉ còn 1 tháng nữa là hai đứa chính thức trở thành vợ chồng. Để chuẩn bị cho ngày cưới sắp tới, mỗi ngày tôi làm thêm vài tiếng đồng hồ nên nhiều buổi tối đi làm về mệt mỏi, tôi chẳng có thời gian đi chơi cùng em mà chỉ chui vào chăn ngủ một giấc ngon lành. Trước khi ngủ, tôi có gọi điện hay nhắn tin để cho vơi bớt nỗi nhớ.
Càng sắp đến ngày cưới, công việc của tôi càng bận rộn hơn nên khất em hết lần này đến lần khác để đi chọn váy cưới và chụp ảnh. Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày cưới, tôi đã cố sắp xếp thời gian để đi mua sắm cùng em, tạo cho em bất ngờ tôi cố tình nói:
- Hôm nay anh rất bận không đến được.
Em tỏ ra không buồn phiền gì:
- Anh cứ làm đi, em đã có bạn chở đi rồi.
Nói vậy thôi nhưng chỉ một lát sau tôi đã có mặt ở nhà em, vừa bước vào nhà bố mẹ bảo em và bạn đã đi chọn váy cưới rồi. Thế là tôi một mình tìm đến chỗ chọn váy cưới hai đứa đã hẹn sẵn. Tôi nhăn mặt thấy khó chịu khi em đi chọn váy với một người bạn trai lạ hoắc, hai người đang cười vui vẻ ríu rít bên nhau, anh ta còn kéo khóa hông giúp Gấm, tự nhiên cơn ghen nổi lên tôi liền bước đến:
- Anh để đấy tôi kéo cho, rất cảm ơn anh đã chở Gấm đến đây, bây giờ Gấm đã có người giúp chọn đồ, thôi anh hãy về trước đi.
Câu nói của tôi khiến cho anh ta hiểu vị trí của mình đối với Gấm nên lững thững bước ra về không một lời từ biệt. Anh ta đi rồi em bắt bẻ tôi:
- Anh đúng là chẳng ra gì, người ta đang vui vẻ tự nhiên ở đâu xồng xộc đến đuổi về.
- Thế anh là chú rể hay anh ta, mà thôi sắp cưới nhau rồi không cãi nhau nữa, xui lắm.
Cả buổi hôm ấy chúng tôi đi chụp ảnh nữa, nhìn vẻ mặt em cứ buồn cau có khiến cho những bức ảnh luôn bị gượng ép cứ phải chụp đi chụp lại. Phát mệt nhưng tôi cố kìm nén bực tức trong người không lại xảy ra xung đột.
Sau nhiều năm chờ đợi, ngày cưới cũng diễn ra suôn sẻ trong niềm vui của mọi người. Dù cho hai đứa đã nhiều lần "ăn cơm trước kẻng" nhưng đêm tân hôn vẫn là giây phút tôi chờ đợi nhất, khi mọi người đã về hết, tôi vội vàng kéo em vào phòng để hai bên tiến hành nghi thức quan trọng của cuộc đời. Nhìn em xinh đẹp hơn hẳn mọi ngày khiến tôi càng khát khao được gần em hơn, không còn cảm giác lo lắng, sợ sệt nữa, tôi đè em xuống từ từ cởi từng chiếc áo của em ra trong lòng hạnh phúc vô cùng.
Cuối cùng vợ chồng tôi cũng chờ được đến ngày cưới (Ảnh minh họa)
Dưới ánh điện lờ mờ, tôi nhìn thấy trên gương mặt em có những giọt nước mắt, mà hình như em cũng không mặn mà với chuyện chăn gối như mọi khi. Tự nhiên tay tôi khựng lại, chân bước đến bật điện sáng lên xem có đúng là em đang khóc không. Tôi thật vô tâm khi nhìn vào mắt em sưng húp lên, tôi mới hiểu ra là em đã khóc từ bao giờ. Cài cúc áo vào tôi giận dữ hỏi em:
- Sao trong ngày cưới em lại khóc vậy, phải chăng em không muốn làm vợ của anh.
Dường như em chỉ cần đợi câu hỏi đó của tôi, liền chộp lấy mà trả lời:
- Em không còn yêu anh nữa, nhưng vì bố mẹ cứ ép buộc em phải lên xe hoa cùng anh, em đã bỏ trốn rồi nhưng bố tìm được em và đã đán.h em d.ã ma.n khiến em đành phải chấp nhận lấy anh.
Nói rồi Gấm vạch những "con lươ"n to bằng cổ tay hằn trên mông và chân em cho tôi xem, nhìn em thật đáng thương nhưng không hiểu tại sao em lại không muốn lấy tôi. Ngồi phịch xuống giường thở dài:
- Tình yêu mặn nồng của chúng ta 9 năm trời không thể níu kéo chân em được sao, vậy ai đã làm em thay lòng đổi dạ vậy.
- Anh cũng đã gặp hôm bọn mình thử váy đấy, anh ấy là Việt kiều mới về nước, chúng em mới quen nhau có 1 tháng thôi mà em thấy gần gũi và muốn được làm vợ anh ấy hơn bao giờ hết. Trong trái tim em bây giờ chỉ có hình bóng của anh ấy thôi.
- Thế còn anh giờ đang ở đâu trong tim em, sao em thay lòng nhanh vậy.
- Bây giờ em chỉ thấy thương hại anh thôi chứ không còn chút tình cảm nào cả.
- Không yêu nhau thì sống làm sao được bên nhau, nếu em đã thay lòng rồi anh cũng chẳng cần sự thương hại của em đâu, hãy đi theo tiếng gọi của tình yêu đi.
- Anh nói thật đấy à, bố mẹ em mà hỏi anh nhớ bảo vệ em nhé.
Nói rồi em tươi tỉnh hẳn lên, ngay trong đêm động phòng tôi phải bí mật "đưa tiễn" vợ mình đi lối cửa sau để trốn theo tình địch. Nỗi đau, sự ghen tuông hận thù khiến tôi nhiều năm sau không dám tin vào phụ nữ nữa. Tôi co.i khin.h tất cả đàn bà thậm chí còn thù họ nữa. Bị bỏ rơi giữa đêm tân hôn, trái tim tôi đã hóa đá, suốt ngày chỉ có ăn và công việc mặc cho bố mẹ ép lấy hết người này đến người khác tôi cũng không có một chút rung động nào.
Rồi đến một ngày đang đi lang thang trên đường, nghe thấy giọng cô gái đứng đường ban đêm quen quen một cách lạ thường, tự nhiên trong lòng tôi nảy ra ý định muốn được qua đêm cùng cô ta. Tôi đưa tờ 500 nghìn đồng rồi kéo cô ta lên xe chạy một mạch về nhà riêng của mình mà chẳng thèm nhìn mặt mũi cô ta xinh hay xấu.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi lôi cô ta vào giường rồi đẩy xuống giường hùng hổ làm, tôi sững lại khi nghe tiếng khóc thút thít của cô gái và kêu tên tôi. Đến bây giờ tôi mới nhìn kỹ, đúng là Gấm rồi nhìn em khác quá. Mặc dù em già đi nhiều, mặt lại chát đầy phấn son nhưng làm sao tôi có thể quên được con mắt ướt lệ và cái miệng đó. Tôi ôm ghì lấy em nhưng nhớ đến quá khứ bị tổn thương tôi buông em ra rồi đẩy em xuống đất:
- Cô cút đi, tôi không muốn nhìn mặt cô nữa, chính cô đã hủy hoại cuộc đời tôi.
- Anh hãy tha lỗi cho em, em đã bị trả giá suốt nhiều năm rồi, hắn đâu có yêu em mà hắn chỉ lợi dụng thể xác của em, khi đã no xôi chán chè hắn đuổi em ra đường. Đêm nay chúng ta hãy làm lại cuộc đời anh nhé.
- Tôi khin.h b.ỉ cô, cô nghĩ bây giờ mình là ai mà có quyền đòi hỏi ở tôi, cô chỉ là con điếm không hơn, hãy cút khỏi nhà tôi mau.
Tôi ôm ghì lấy em nhưng bất chợt lại nhớ đến quá khứ bị tổn thương (Ảnh minh họa)
Nói rồi tôi lao vào góc nhà tìm cây chổi, giận dữ đán.h đuổi Gấm đi. Dường như từ ngày gặp lại Gấm, cuộc đời tôi cởi mở hơn, hận thù không còn nữa mà thay vào đó tôi bắt đầu một tình yêu mới với người đồng nghiệp của mình.
Theo Va/Ngoisao
Vợ ngất lên ngất xuống vì vừa đi công tác 1 tháng về đã phát hiện chồng đã "sắm" xong vai chú rể Cô ả biết anh đã có vợ con, cũng cam nguyện làm "phòng nhì", chỉ xin anh sắp xếp cho cô ta một đám cưới để bố mẹ khỏi bẽ mặt với hàng xóm họ hàng ở quê... Nhận quyết định đi công tác một tháng ở tỉnh của công ty, Hạnh vừa mừng vừa lo. Mừng vì được công ty tin tưởng...