12 giờ khuya tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, nằm nghe hết cuộc nói chuyện của chồng và nhân tình mà trái tim vỡ vụn
Anh có điện thoại và nhanh chóng đi vào phòng tắm. Tôi ngồi dậy ghé tai lắng nghe. Giọng anh vọng ra như từng mũi kim đâm vào tim tôi.
Tôi và anh cưới nhau 10 năm, có hai đứa con một trai một gái. Từ nhỏ vì con gái khó nuôi nên vợ chồng tôi đưa về cho ông bà ngoại dưới quê nuôi hộ. Càng lớn, con không chịu về mà đòi ở lại với ông bà, vậy là mỗi tháng tôi đều về thăm con vài lần. Trong nhà giờ đây chỉ còn có 3 người, anh thì đi làm suốt, con trai thì cũng bận việc học hành, còn nhỏ nên không chia sẻ cùng mẹ chuyện gì. Một mình tôi phải cáng đáng chuyện công ty, rồi lại việc bếp núc. Mỗi ngày mở mắt ra vào lúc 6 giờ sáng, quần quật suốt đến tận tối mới xong việc. Anh chỉ giỏi kiếm tiền bên ngoài, chứ việc nhà chưa bao giờ đụng đến móng tay. Trước khi sinh con, tôi còn có thời gian chăm sóc, mỗi tuần đi spa một lần. Nhưng sau khi sinh xong, quỹ thời gian ngày càng eo hẹp.
Dạo gần đây nhớ con gái, tôi bỏ hết công việc dẫn đứa con trai về quê chơi một chuyến. Trước khi đi, tôi chuẩn bị hết thức ăn để trong tủ lạnh, anh chỉ việc hâm nóng là ăn được. Nhưng ngày nào anh cũng điện thoại réo gọi, than thở đi làm về mệt không có gì để ăn. Tôi nghĩ lại mình đã quá nuông chiều chồng, giờ đây đến việc tự chăm sóc cho bản thân anh ấy cũng không biết. Những ngày ở quê, lòng tôi bỗng nóng ran, hết lo cho chồng lại suy nghĩ bâng quơ liệu anh ấy có dắt gái về nhà? Và một điều kỳ lạ là vài ngày sau anh không điện thoại nữa. Tôi nghĩ anh cũng đã biết cách tự nấu cơm, chăm cho mình nên cũng yên tâm phần nào. Mẹ con tôi nán lại chơi thêm vài bữa cho khuây khỏa rồi lên lại thành phố.
Một tuần sau, tôi về, thấy đồ đạc trong nhà rất tươm tất, không nghĩ chồng đã thay đổi nhiều đến vậy. Thường ngày anh hay vứt đồ lung tung, ăn uống xong chén bát cũng không rửa. Nhưng giờ đây căn nhà gọn gàng đến lạ. Vừa lúc anh cũng về, thấy mẹ con tôi nhưng anh lại không có chút biểu cảm gì, chỉ nựng con rồi đi lên phòng. Thấy thái độ kỳ lạ của chồng, đêm đó, tôi gặng hỏi mãi anh cũng không hé nửa lời, chỉ nằm bấm điện thoại rồi cười tủm tỉm.
Linh cảm phụ nữ cho biết điều tôi lo sợ cũng đã xảy ra, chắc chắn anh đang qua lại với một người nào đó. Muốn hỏi thẳng, nhưng tôi lại sợ mình vô duyên. Muốn kiểm tra điện thoại nhưng tôi lại sợ anh khó chịu. Bởi từ khi cưới nhau, chúng tôi đều tôn trọng quyền cá nhân của mỗi người, không ai đụng vào điện thoại hay vật dụng cá nhân của đối phương. Nghĩ mãi cũng không xong, tôi không biết làm cách nào để biết được chồng có thật sự ngoại tình hay không? Trằn trọc suốt đêm không ngủ, quay sang đã thấy anh ngáy khò khò bên cạnh, lòng tôi lại dấy lên nỗi bất an.
Sáng hôm sau, tôi quay lại với công việc thường nhật. Vừa vào bếp, tôi đã thấy điều gì đó khác lạ. Những vật dụng thường ngày của tôi đều được sắp xếp hoàn toàn khác. Chiếc tạp dề mọi lần máng gần bồn rửa chén nhưng giờ lại được gấp gọn, xếp ngay ngắn trong tủ chén. Tôi không nghĩ chồng là người đã làm chuyện này, bởi vì anh không có thói quen dọn dẹp, hay sắp xếp đồ đạc. Suốt ngày hôm đó, tôi ngồi trước màn hình máy tính mà lòng dạ không yên.
Video đang HOT
Tôi liền nhắn tin hỏi anh: “Anh có giấu em chuyện gì không?” Anh nhắn lại: “Em không có chuyện gì làm à?” rồi im bặt. Tối hôm đó, anh không về nhà, tôi nhận được tin nhắn anh nói phải tăng ca. Nhưng tôi biết hình như mọi chuyện không đơn giản như vậy. Sau khi dỗ con ngủ xong, tôi mang thức ăn và sữa đến công ty cho anh. Vào đến văn phòng, tôi không thấy ai, điện thoại cho anh cũng không được. Hỏi bảo vệ mới biết là anh đi cùng với một người phụ nữ nào đó từ chiều, hôm nay không có ai ở lại tăng ca. Tôi về nhà với đôi mắt cay xè, người mệt mỏi và đầu óc trống rỗng không còn muốn nghĩ đến chuyện gì.
Đến tận 12 giờ khuya, biết anh về nhưng tôi vẫn cố tình nhắm mắt quay mặt vào tường. Tôi muốn biết anh sẽ làm những gì. Anh có điện thoại và nhanh chóng đi vào phòng tắm. Tôi ngồi dậy ghé tai lắng nghe. Giọng anh vọng ra như từng mũi kim đâm vào tim tôi.
- Cô ấy tin tưởng anh lắm, không phát hiện chuyện này đâu mà lo. Với lại anh chỉ cần nói vài câu, cô ấy sẽ nghe theo thôi.
Nước mắt tôi bất giác rơi xuống. Nghe điện thoại xong, anh mở cửa bước ra và chết điếng khi thấy tôi ngồi yên trên giường, nước mắt giàn giụa. Anh lắp bắp hỏi tôi sao giờ này không ngủ. Tôi gạt nhẹ nước mắt rồi nói tôi đang suy nghĩ về nghĩa vợ chồng 10 năm, không bằng tình một đêm bên gái lạ. Anh khẽ giật mình, gương mặt lộ rõ vẻ xấu hổ. Thời gian sau đó, tôi và anh không nói với nhau câu nào. Liệu tôi có nên chấm dứt cuộc hôn nhân này không, hay vẫn tiếp tục vì con cái?
Đêm trước ngày ly hôn, tôi vờ ngủ rồi bủn rủn tay chân khi chồng từng bước tiến lại gần giường thì thầm vào tai câu nói này
Tôi nhắm mắt nằm trên giường nhưng chưa ngủ. Tôi nghe tiếng chồng tôi đi vào. Chắc anh nghĩ tôi đã ngủ say chẳng biết gì nên nhẹ nhàng nằm cạnh tôi rồi thủ thỉ.
Tôi và Bình yêu nhau được 6 tháng thì vội vã kết hôn, vì tôi lỡ mang thai. Dù vậy, bố mẹ tôi rất quý Bình. Ai cũng khen tôi có phước lấy được tấm chồng tốt. Đúng là Bình tốt thật, từ khi yêu đến lúc là vợ chồng, anh chưa bao giờ nói một lời khó nghe với tôi. Anh luôn nhường nhịn tôi dù tôi có sai với anh.
Nhưng từ sau khi sinh con, tôi thường xuyên nổi giận với chồng. Chắc vì tôi nhỏ hơn chồng nhiều tuổi, lại chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm vợ, làm vợ. Cũng may Bình vẫn luôn hiểu cho tôi, anh chưa bao giờ ngừng yêu thương và quan tâm đến vợ con.
Dạo đó tôi bị áp lực công việc không thuận lợi, con trai 4 tuổi lại thường trở bệnh. Thấy tâm trạng tôi không tốt, Bình gợi hỏi hay tôi nghỉ việc một thời gian, anh sẽ lo cho vợ con đủ đầy. Lúc đó tôi đang cáu kỉnh, hỏi anh có phải thấy tôi vô dụng hay không? Bình cũng chẳng cãi lại, chỉ ôm tôi vào lòng, thủ thỉ rằng tôi hãy bình tĩnh, dù có chuyện gì thì anh cũng sẽ ở bên cạnh tôi.
Đến một hôm, tôi đang nấu cơm chiều sau khi đi làm về thì nghe Bình gọi nói đang đi đón một người bạn ở dưới quê lên chơi. Tôi bực bội nghĩ, anh lại rảnh rỗi đi giúp đỡ bạn bè, để vợ ở nhà loay hoay với con thế này sao? Bình còn nhờ tôi nấu cho anh vài món để nhậu với bạn, tôi càng khó chịu hơn nhưng không nói lời nào.
Bạn của Bình vốn làm nông nên bề ngoài có phần lắm lem. Tôi cũng không có ý chê bai bạn của chồng, nhưng cậu ta lại vô tư hôn lên má của con trai tôi. Tôi thấy thế thì giận lắm, vội kéo con về phía mình. Cậu bạn kia bất ngờ đến ngẩn người. Bình ở cạnh thấy thế thì liền cười nói:
"Vợ mình hơi kỹ tính cậu đừng để bụng. Con nít có hệ miễn dịch kém, dễ bị lây bệnh từ người lớn. Thôi nè, con mình đây, thằng bé tên Min".
Tôi cũng không ngồi cạnh nữa, vội đi vào bếp dọn dẹp. Tôi không biết cậu bạn kia có quan hệ tốt thế nào với Bình, nhưng rõ ràng anh ta chẳng giúp ích được gì cho công việc của anh hiện tại. Nghĩ vậy tôi càng thấy không vui, chồng tôi rảnh rỗi đến thế sao?
Tôi bưng dĩa trái cây ra để hai người ăn, còn để kèm nĩa gắp bên cạnh. Nhưng cậu bạn kia chỉ gắp được vài lần, rượu vào thì lại dùng tay mà cầm trái cây. Thế thì cũng chẳng sao, nhưng cậu ta lại dùng tay đút trái cây cho con của tôi. Lúc này tôi không thể im lặng được nữa:
"Ôi anh rửa tay chưa, đừng cho Min ăn".
Lúc này, Bình tái mặt nhìn tôi, anh tức giận kéo tay bạn ra ngoài, đóng sầm cửa lại trước mặt tôi. Tôi cũng chẳng thèm để ý, thu dọn rồi đưa con đi ngủ. Chẳng ngờ được, khi trở về, Bình lấy đâu ra tờ đơn ly hôn đã ký đưa cho tôi. Anh nói ngày mai sẽ nộp đơn. Tôi chẳng tin, nghĩ bụng chắc do chồng giận rồi hăm dọa. Nhưng không, anh thật sự đã đem nộp đơn ly hôn. Tôi cũng chẳng thèm lên tiếng, anh vì một người bạn như thế mà ly hôn vợ sao?
Đêm trước ngày ra tòa ly hôn, tôi gửi con về nhà ngoại. Tôi nhắm mắt nằm trên giường nhưng chưa ngủ. Tôi nghe tiếng chồng tôi đi vào. Chắc anh nghĩ tôi đã ngủ say chẳng biết gì nên nhẹ nhàng nằm cạnh tôi rồi thủ thỉ:
"Từ khi mình yêu nhau tới khi là vợ chồng, chỉ cần em nói muốn gì thì anh đều chiều em. Nếu em không thích anh sẽ không ép em. Nếu em giận thì anh sẽ nhường em. Chỉ cần có thể làm em thoải mái thì việc gì anh cũng có thể làm. Nhưng anh chỉ cần em cho anh chút thể diện với bạn bè cũng không được sao em? Huống hồ người đó còn có ơn với anh. Anh ấy lên thăm mình vì tình nghĩa, vì anh mời anh ấy lên chơi. Vậy mà em lại cư xử như thế, em muốn anh phải thế nào? Anh muốn nhường nhịn yêu thương em cả đời. Nhưng nếu em cứ thế này thì anh thật sự không làm được".
Tôi nghe chồng nói đến đây thì không thể giả vờ nhắm mắt được nữa. Tôi nức nở thành tiếng, choàng tay sang ôm lấy chồng. Tôi sai rồi, tôi không muốn rời xa anh nữa.
Nhân tình của chồng qua đời sau khi sinh, tôi lao ngay đến bệnh viện bế con của cô ấy, nói một lời khiến chồng tôi sửng sốt trào nước mắt Chuyện tôi không ngờ nhất chính là sau khi sinh con, cô ấy cũng đột ngột qua đời. Đêm đó trong viện, lần đầu tiên gặp mặt con, tôi khóc thương mẹ của nó. Dù đã trải qua bao chuyện, tôi vẫn chắc chắn rằng tôi cưới vợ vì yêu cô ấy thật lòng. Nhưng tình yêu của đàn ông mà, dù có...