Xương rồng không hoa
Con gái bé bỏng hỏi tôi về bộ phim hoạt hình, là câu chuyện về một bạn xương rồng bị cả vườn hoa chê xấu. Thân xương rồng toàn gai, quanh năm nó mang dáng vẻ xù xì cằn cỗi. Cho đến một ngày, những loài hoa khác đều héo rũ vì nắng hạn, thì bỗng xương rồng nở hoa.
Ảnh minh họa
Con gái tôi kết luận: “Đấy, cứ chê “người ta” xấu xí đi, rồi đến lúc, “người ta” nở hoa cho mà ngạc nhiên!”. Tôi hỏi con mình xem cháu rút ra bài học gì sau câu chuyện ấy, thì con tôi nói rằng: “Không nên chê người khác. Vì nếu mình chê “người ta” thì mình sẽ đến lúc phải xấu hổ. Như hoa Xương rồng, lúc không ai nở được, nó đã nở đẹp nhất vườn”. Tôi nhìn vào mắt con mình: “Vậy, nếu Xương rồng không bao giờ nở hoa, thì những loài hoa khác có quyền được ch.ê ba.i bạn ấy hay sao?”
Tôi hỏi như vậy rồi giải thích với con rằng, có những loài cây chẳng bao giờ nở hoa, nhưng nó vẫn có quyền tồn tại như nó sinh ra đã là như thế. Xung quanh chúng ta, có nhiều những con người không giống số đông, đó là quyền của họ. Câu chuyện về bông hoa Xương rồng, đã đem lại cho con tôi bài học để không côn.g kíc.h người khác khi chưa hiểu rõ. Tuy nhiên, tôi thấy cái kết nghe phi lí (vì số lượng những cây xương rồng nở hoa không nhiều), lại có phần “thót tim”, mang tính “đáp trả”, dạy bọn trẻ tính hơn thua, nặng về thắng – bại nhiều hơn là bài học về chuyện tôn trọng những đặc điểm riêng biệt từ xung quanh, từ con người và cuộc sống này. Bởi lẽ, bọn trẻ – nếu sinh ra trong hình hài của một cây xương rồng không hoa, thì cần học cách thản nhiên chấp nhận những gì mình có, hơn là cố gắng đến tuyệ.t vọn.g để giống như người khác, hay tệ hơn, đội một bông hoa giả lên đầu.
Con gái bé bỏng không biết rằng tôi là một người mẹ bị vô sinh, tôi cũng như một cây xương rồng không hoa vậy. Vì lí do đó, mà dưới áp lực của gia đình, người chồng cũ đã bỏ rơi tôi không một lời hối tiếc. Tôi sống một mình, và có thêm con bé. Cháu không hề biết rằng tôi đã đưa cháu về nuôi sau khi nghe tin có một người mẹ đơn thân lâm trọng bệnh, cần tìm người nuôi dưỡng con mình.
Rõ ràng, chuyện không hoa không phải lỗi của cây xương rồng. Và những cây xương rồng không hoa, không có nghĩa là không thể tìm cho mình hạnh phúc. Như một người mẹ vô sinh vẫn có quyền có niềm vui của mình! Hay, một người mẹ lâm trọng bệnh qua đời vẫn có quyền tin, đứ.a tr.ẻ mình để lại trần gian vẫn đang hưởng niềm phúc. Giống như, một đứ.a tr.ẻ mồ côi, cũng có quyền không cảm thấy tủi buồn vì sự khác biệt của mình.
Theo Dân Trí
Cô yêu anh ấy...
Cô thích nhìn anh khi anh thả bộ trên đường, miệng khẽ ngâm nga theo điệu nhạc nào đó phát ra từ tai nghe. Cô thích anh. À không, cô YÊU anh.
Có người nói, yêu đơn phương một người cũng như dang tay ôm lấy cây xương rồng, gai đâ.m đến chả.y má.u, xót buốt vào tận tim, người ngoài thì thấy điên mà trong lòng thì thấy ấm áp vậy.
Cô cũng vậy.
Cô yêu anh ấy trong suốt những năm tháng tuổ.i trẻ của mình.
Video đang HOT
Cô thích hàng ngày nhìn ngắm anh chăm chú đọc sách, ánh nắng mai nhảy múa trên mái tóc anh, nhìn ngắm anh chìm đắm trong nắng sớm, khuôn mặt nam tính nghiêng nghiêng, mang vẻ đẹp lãng tử pha chút nghệ sĩ, vẻ đẹp có thể hạ gục bất cứ cô gái nào. Cô thích anh. À không, cô YÊU anh.
Cô thích nhìn anh khi anh chơi đùa với bạn bè, ngắm nhìn nụ cười vui vẻ của anh khi nghe một câu chuyện cười nào đó, thích dáng người cong cong vì cười ấy. Cô thích anh. À không, cô YÊU anh.
Cô thích nhìn dáng vẻ nhăn mày của anh khi anh nghiêm túc học bài, khi gặp một bài tập khó hay khi anh gặp khó khăn với bài kiểm tra. Nhìn anh lúc ấy, mang nét hấp dẫn rất... đàn ông, vô cùng cuốn hút, nhẹ nhàng vào lòng cô. Cô thích anh. À không, cô YÊU anh.
Cô thích nhìn anh khi anh thả bộ trên đường, miệng khẽ ngâm nga theo điệu nhạc nào đó phát ra từ tai nghe. Cô thích anh. À không, cô YÊU anh.
...
Cô thích anh. À không, cô YÊU anh.
...
Cô không biết anh đã đi vào lòng cô từ bao giờ, chỉ biết rằng khi mình nhận ra, thì anh đã bám rễ trong lòng cô rồi.
Anh không phải là mẫu người lý tưởng của cô. Trong tưởng tượng của cô, người cô yêu sẽ là một anh chàng đẹp trai sáng chói tài hoa bá đạo như những anh chàng nam thần trong tiểu thuyết ngôn tình mà cô vẫn nghiền ngẫm mơ mộng mỗi ngày.
Anh cao, da trắng, mái tóc ngắn chỉn chu, mang nét thư sinh nhẹ nhàng, cô nghĩ, nhìn anh giống... nam phụ chứ chả giống vai chính tẹo nào.
Nhưng cho dù anh giống vai phụ chứ chẳng giống vai chính, cho dù anh không giống mẫu người lý tưởng của cô. Không sao cả. Vì cô YÊU anh.
Không sao cả, cho dù anh vốn không quan tâm đến sự tồn tại của cô.
Không sao cả. Vì cô YÊU anh.
Không sao.
Không sao cả...
...
Cô có thói quen nhìn ngắm anh hàng ngày, dù đó chỉ là những cái liếc nhẹ nhàng vụn.g trộ.m. Cô thích nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, thích nhìn nụ cười của anh. Và cho dù anh có đứng giữa hàng ngàn người, cô vẫn dễ dàn nhận ra anh, bằng một cách nào đó mà cả chính cô cũng không biết. Mỗi khi ánh mắt của anh vô tình liếc qua, tim cô đều khẽ trật đi hai nhịp, khi anh cười mà ánh mắt vô tình sượt qua ánh mắt cô, nhịp tim còn trật đi nhiều hơn.
Ngay cả khi cô đồng ý làm một nửa của một người, tim cô, vẫn trật nhịp vì anh.
Ngay khi cô ở bên người đó, mắt cô vẫn vô tình tìm kiếm anh.
Ngay khi cô gọi người kia một tiếng thân mật "chồng", cô vẫn lơ mơ, hoài nghi chính bản thân mình, vì anh.
Ngay khi cô và người đó chia tay, cô trẻ con la lớn, chỉ để anh biết rằng, anh có thể trở thành nửa kia của cô.
Ngay cả khi cô tự biết mình ngốc nghếch, tự biết mình trẻ con, thì cô vẫn găm anh trong tim mình.
Năm tháng trôi qua...
Anh vẫn đẹp, vẫn cuốn hút...
Quanh anh vẫn có nam châm...
Nhưng giờ...
Cô không còn trai dấu với anh nữa...
Vì...
Cô thấy mệt mỏi rồi...
Ôm trong tim một hình bóng suốt bao năm, cô thấy tim mình nặng rồi.
Người ta vẫn nói, yêu đơn phương giống như ôm xương rồng, chẳng thấy đau mà còn thấy hạnh phúc.
Nhưng có lẽ, người ta quên mất rằng, má.u từ chỗ gai xương rồng đâ.m vào cứ chảy, đến một ngày, rồi cũng sẽ xót buốt mà thôi.
Cô biết, vết thương của mình xót buốt thật rồi.
Vết thương há miệng sâu hoắm, đau vào tận tim, khiến cô nước mắt giàn giụa.
Cô trước nay vẫn yêu bản thân mình trước hết, vậy mà, chính mình làm mình bị thương, hơn nữa còn là thương nặng. Tất cả vì cây xương rồng gai góc là anh.
Đau quá, nên cô buông tay rồi, chẳng còn dám làm đau mình nữa.
Ai cũng mang trong mình hồi ức, anh sẽ là hồi ức đẹp của cô. Tinh khôi và trong vắt.
Cô yêu anh ấy, nhưng là đã từng...
Theo Guu
Mỗi chúng ta là một bản chính Đừng bao giờ quên mỗi chúng ta là một bản chính chứ không phải một bản sao của ai cả. Nơi hoang mạc kia có một gia đình xương rồng nọ gồm xương rồng bố mẹ và một cô "xương rồng bé nhỏ " rất đáng yêu. Một hôm đang tấm táp cho bộ gai của mình dưới con nắng rực rỡ bỗng...