Xin lỗi mẹ vì con đã giấu việc anh trai t.ự t.ử
Anh ấy đã bỏ chúng ta đi thật xa, xa lắm rồi mẹ ạ. Mẹ đừng chờ, đừng đợi nữa mẹ ơi.
ảnh minh họa
Mẹ ơi! Ngàn vạn lần con xin lỗi mẹ, nhiều lần muốn kêu thật to cho mẹ biết rằng con là đứa có tội, bất hiếu, cầu mong mẹ tha thứ nhưng rồi lại lặng thinh, nghẹn ngào, nuốt nước mắt vào trong để lòng con quặn đau, day dứt. Con nghĩ đến chuyện đau lòng, không sao quên được ngày tháng ấy, một buổi chiều định mệnh con nhận được tin anh trai đột ngột qua đời, một cái c.hết đầy uẩn khúc. Anh ấy đã t.ự v.ẫn mẹ ạ.
Con không dám nói với mẹ vì sợ nỗi đau ấy sẽ cướp đi người mẹ yêu quý nhất của con. Con biết mẹ đã đau đớn rất nhiều do bệnh tật dai dẳng nên cố tình giấu mẹ. Một mình con lặn lội trong đêm lên Tây Nguyên với anh lần cuối, rồi hôm sau vội vã trở về nhà, con cố tình lảng tránh ánh mắt của mẹ. Nhưng mẹ ơi, hãy tha thứ tội cho con, anh trai mới là người có tội, anh ấy đã trốn tránh trách nhiệm, vội vã ra đi, để lại nỗi đau cho bao người thân, trong đó có mẹ của con.
Con biết, mẹ đã tính từng ngày chờ đến tết để anh ấy về thăm nhưng rồi bặt tăm tin tức. Cứ nghĩ đến thế là con lại cảm thấy có lỗi với mẹ. Đêm nay con khó ngủ, cũng như nhiều lần khó ngủ trước đây, con chìm trong men rượu để ngủ, cố lảng tránh sự suy nghĩ tội lỗi mẹ ạ. Có lẽ đêm nay mẹ cũng khó ngủ chỉ vì còn ít hôm nữa thôi là con có vợ. Trong ngày trọng đại của con, mẹ nghĩ chắc chắn anh ấy sẽ về đúng không? Ngàn vạn lần con xin mẹ thứ tha cho tội lỗi của con đã giấu mẹ. Anh ấy đã bỏ chúng ta đi thật xa, xa lắm rồi mẹ ạ. Mẹ đừng chờ, đừng đợi nữa mẹ ơi.
Theo VNE
Thôi em đừng chờ…
Thôi em đừng chờ nữa, đợi chờ khiến lòng em hanh hao, trái tim em mỏi mệt, rệu rã vì đã cho đi quá nhiều mà những yêu thương nhặt nhạnh gom về lại chẳng được bao nhiêu, chỉ như mùa thu trút lá cho xác cây hao gầy, em còn đi qua được mấy nỗi buồn niềm vui nữa là đã hết một thời t.uổi trẻ...
Em cũng muốn được sống với dồi dào những yêu thương và mãnh liệt như cách mà thiên nhiên đang vận hành, như khi mùa thu qua đi xuân trở về thì mọi mầm xanh lại rục rịch chuẩn bị cho sự hồi sinh và những tán cây lại xào xạc niềm hân hoan chờ đón những chồi non lộc biếc...Giá trái tim em có thể được mặc định hồi sinh như thế, giá em có thể biết anh sẽ đến cùng mùa xuân ấm áp... Nhưng tiếc thay chẳng có quy luật nào cho tình cảm con người, chẳng có sự đảm bảo nào về một hồi đáp như ý nguyện... từ anh... Mà trái tim em thì đang ngày một héo hon, khắc khoải vì chộn rộn những hoài nghi, những hi vọng mỏng manh cùng những mong ngóng mịt mùng...
Có người từng nói với em khoảng thời gian lúc bắt đầu mối quan hệ yêu thương nên là những khoảnh khắc hạnh phúc, vui vẻ nhất bởi đi qua những xúc cảm mới lạ của những rung động thủa đầu chúng ta sẽ cần nhiều rất nhiều những yêu thương và niềm tin để có thể sải bước bên nhau vượt qua chặng đường dài phía trước với ngổn ngang những nặng gánh lo toan và những biến cố chẳng thể đoán định...Vậy mà giờ này, em ngồi đây cố chấp không chịu buông những điều anh chẳng muốn nắm giữ...Dĩ nhiên để đeo đuổi thứ tình cảm mông lung, không rõ ràng, chưa kịp leo lét sáng đã chực chờ vụt tắt này em đã không ít hơn ngàn lần tự huyễn hoặc mình về một kết thúc trọn vẹn, ngoan cố tin rằng rồi sẽ có ngày trái tim anh lay chuyển...Nhưng sao vô chừng quá! Em đã đuối sức chùn chân giữa đoạn đường... Em không đủ lạc quan để tin mình sẽ hạnh phúc với một khởi đầu như thế... Thật tồi tệ...người ta vẫn bảo &'cuộc đấu tranh khốc liệt nhất là cuộc đấu tranh giữa những điều bạn biết và những điều bạn cảm nhận', &'giữa một cái đầu minh mẫn và một trái tim xuẩn ngốc dù có trăm lần đi qua thương nhớ vẫn cứ bỡ ngỡ, dại khờ như lần đầu'...
Chắc là đến đây thôi anh nhé, em không biết mình trông mong điều gì ở một người không thể đem lại cho em cảm giác an toàn - một thứ cảm giác tối thiểu phải có trong bất kì mối quan hệ nào. Em cũng không thể đ.ánh mất chính bản thân mình khi để trái tim rơi nhịp lạc lối trong thứ tình cảm không thể gọi tên này, nếu gọi là tình đơn phương thì e rằng không công bằng với em lắm vì em vẫn còn chưa thể quên những cử chỉ ngọt ngào anh đã cố tình bỏ quên, những hành động nhỏ nhặt thôi nhưng cũng gieo rắc đủ vấn vương, đủ hân hoan và ngóng chờ. Em đã từng thắc mắc tất cả những điều ấy có ý nghĩa với anh không, nhiều rất nhiều lần...Giờ thì em không cần câu trả lời nữa, chỉ là... đã tới lúc em giải thoát anh khỏi giấc mơ của mình...Tuy rằng trái tim em đã phản bội chủ của nó nhưng chí ít em sẽ phải lấy lại quyền kiểm soát cảm xúc vui buồn của chính mình.
Tạm biệt người - thương - của - riêng - em!
Theo Guu
Tình yêu là luôn cố gắng vì nhau… Nếu như chúng ta biết đặt mình vào vị trí của người còn lại để thấu hiểu niềm vui họ có được, để hiểu nỗi buồn người ta chịu đựng thì ắt hẳn ai cũng có sự cảm thông, chắc hẳn ta sẽ yêu người đó hơn... Từ xưa đến nay ai ai cũng có quan niệm rằng phái nữ là phái yếu...