Vụ án “em chồng h.ành h.ung chị dâu” ở huyện Mê Linh, Hà Nội: Không đ.ấm vẫn “hứng” tội?
Chị Nguyễn Thị Hằng “tố” người em chồng (Nguyễn Văn Sơn) đã t.úm t.óc và đ.ấm liên tiếp vào mặt mình.
Có điều lạ, anh Nguyễn Văn Thành (chồng chị Hằng) quả quyết, mình mới là người gây ra thương tích cho vợ. Vì thế, TAND huyện Mê Linh đã không thể tuyên án với bị cáo.
Từ chuyện của vợ chồng…
Cho rằng, Nguyễn Văn Sơn bị buộc tội oan, chị Nguyễn Thị Thủy (vợ của bị cáo Sơn); trú tại xã Hoàng Kim, huyện Mê Linh, Hà Nội đã gửi đơn đến báo PL&XH. Theo chị Thủy, 17g ngày 14-8-2009, anh Sơn cùng các anh em trai Nguyễn Văn Hà, Nguyễn Văn Hải, Nguyễn Văn Thành sang nhà bà Nguyễn Thị Nở, mẹ đẻ chị Nguyễn Thị Hằng – vợ anh Nguyễn Văn Thành nói chuyện để vun vén cho hạnh phúc của vợ chồng chị Hằng.
Video đang HOT
Nhưng, hai bên lại xảy ra to tiếng nên họ kéo nhau về nhà mẹ đẻ Sơn và anh Thành. 19g30 cùng ngày, khi đang dự buổi chia tay người anh trai, Sơn nhận được điện thoại của con gái (Nguyễn Thị Kim Anh) bảo về ngay vì chị Hằng và chị Nguyễn Thị Thúy (chị gái chị Hằng) đến nhà gây gổ. Hay tin, anh Thành vội vã phóng xe máy về nhà Sơn. Sơn cùng anh Hải, vợ chồng anh Hà cũng về theo. Đến nhà Sơn, anh Thành lao vào t.úm t.óc vợ đ.ánh. Chị Hằng, chị Thúy được mọi người đưa sang nhà chị Tuyết (hàng xóm của Sơn) lánh nạn. Sơn đuổi theo nhưng bị mọi người giữ lại.
Nhưng chị Hằng lại “tố” bị Sơn h.ành h.ung chứ không phải bị chồng mình đ.ánh. Các cơ quan tố tụng huyện Mê Linh đã chấp nhận lời khai này, và buộc tội Sơn đã lao vào sân nhà chị Tuyết, dùng tay trái t.úm t.óc, tay phải đ.ấm liên tiếp vào mặt làm chị Hằng tổn hại 32% sức khoẻ (chấn thương mắt trái). Sơn bị truy tố về tội “Cố ý gây thương tích” (khoản 2 Điều 104 BLHS).
Bị cáo Sơn khẳng định, mình không h.ành h.ung chị dâu
… đến chuyện em chồng bị “đổ vấy”?
Tại phiên toà sơ thẩm của TAND huyện Mê Linh, anh Thành quả quyết, anh mới là người đ.ánh v.ợ chứ không phải Sơn. Anh Thành nói: “Chú Sơn không hề vào sân nhà chị Tuyết và không tát Hằng như cáo trạng của VKSND huyện Mê Linh quy kết”.
Luật sư Đinh Duy Hải (Đoàn luật sư TP Hà Nội, bào chữa cho bị cáo Sơn) cho hay, lời khai của anh Thành phù hợp với lời khai của các nhân chứng. Anh Nguyễn Khắc Hùng (hàng xóm chị Tuyết) có lời chứng rằng: “Tôi là người ôm Sơn, không cho Sơn xông vào nhà chị Tuyết. Tôi khẳng định, Sơn không vào sân nhà chị Tuyết và tôi không nhìn thấy Sơn đ.ánh ai”. Nhân chứng Trịnh Hồng Sơn cho hay, anh ôm được Sơn ở dưới đường nhưng Sơn vùng ra và chạy đến chỗ Hằng thì bị anh Hùng giữ lại nên không thể vào sân nhà chị Tuyết được.
Cơ quan tố tụng dựa vào lời khai của bị hại để buộc tội Sơn, nhưng lời chị Hằng đầy mâu thuẫn. Lúc thì nói Sơn quật ngã chị xuống đất rồi đ.ấm v.ào m.ặt. Lúc lại khai, bị anh Sơn t.úm t.óc, dúi đầu xuống và đ.ấm v.ào m.ặt. Việc “túm” thì chị Hằng nêu ở ba vị trí khác nhau ( “t.úm t.óc”, “túm cổ”, “túm gáy”).
Trong khi đó, chị Thuý khai rằng, hai tay Sơn túm đầu chị và em gái (là Hằng). Luật sư Hải thắc mắc: “Nếu vậy thì Sơn dùng tay nào để đ.ấm chị Hằng”?. Ông Hải cũng cho rằng, bị hại gian dối. Ban đầu, chị Hằng nói, bị Sơn cầm viên gạch đ.ập vào mắt. Nhưng sau khi biết kết quả giám định vết thương của mình là do vật tày tác động thì lời khai thay đổi thành: “Sơn đ.ấm tôi bằng tay không”. Tỷ lệ thương tật của bị hại thì đầy nghi vấn (hỏng hoàn toàn một mắt thì mới gây nên thương tích 32% và bị cáo Sơn nhiều lần đề nghị CQĐT trưng cầu giám định lại thương tích nhưng bị từ chối. Điều đáng nói, bệnh án của bị hại không có trong hồ sơ vụ án (?).
Do không đủ căn cứ buộc tội Nguyễn Văn Sơn, HĐXX sơ thẩm của TAND huyện Mê Linh đã phải ra quyết định trả hồ sơ vụ án để t.iền hành điều tra bổ sung làm rõ một số tình tiết. Bị cáo kêu oan có cơ sở, vậy tới đây, các cơ quan tố tụng huyện Mê Linh cần xem xét yêu tố này.
Theo PLXH