Vụ 3 thanh niên hiế.p dâ.m: Vết thương chưa lành
“Chúng em mong sớm có quyết định rõ ràng để có giấy tờ mà đi lại làm ăn, vợ con”, Lợi tâm sự
Có những vết thương đã liền da, nhưng cũng có những vết thương không bao giờ lành được nữa.
Thời gian cứ dần trôi kể từ ngày Viện trưởng Viện Kiểm sá.t Nhâ.n dân tối cao ra kháng nghị, đề nghị Hội đồng Thẩm phán Tòa án Nhân dân Tối cao xem xét theo hướng tuyên không phạm tội hiế.p dâ.m và cướp tài sản cho 3 thanh niên ở Yên Nghĩa, quận Hà Đông, Hà Nội. Ngày qua ngày họ mòn mỏi chờ thời khắc mình được chính thức minh oan…
Mòn mỏi đợi chờ
Video đang HOT
Nguyễn Đình Lợi (SN 1980), Nguyễn Đình Tình (SN 1981) và Nguyễn Đình Kiên (SN 1980) đã “vô tình” vướng vào lưới pháp luật bởi một tội lỗi mà theo họ là “ở trên trời rơi xuống”: cướp tài sản và hiế.p dâ.m. Sau gần 10 năm phải ngồi tù oan, lần lượt cả 3 được trả tự do. Cũng từ ngày đó, họ mong mỏi chờ đợi phiên xử giám đốc thẩm để có một phán quyết đúng sự thật để trở lại cuộc sống. Chờ đợi, hy vọng, rồi thất vọng, cái vòng quay luẩn quẩn đó cứ đeo bám 3 chàng trai suốt gần 1 năm trời và họ còn phải chờ đến bao giờ nữa?
Chúng tôi về xóm Quyết Thắng, thôn Nghĩa Lộ, huyện Yên Nghĩa (Hà Đông) gặp lại 3 chàng trai trong “vụ án oan lịch sử”. Tất cả đều không giấu được vẻ thất vọng khi nói đến việc chờ đợi phán quyết cuối cùng. Sau gần 10 tháng trời được trở về với vòng tay yêu thương của gia đình, về với cuộc sống thường nhật, họ rất khó khăn trong việc hòa nhập và làm lại cuộc đời. Kể từ khi ra tù, Lợi mở cửa hàng sửa xe máy ở ngay cổng Trường ĐH Thành Tây, Tình theo đuổi nghiệp học hành. Tiếc là chúng tôi không gặp Kiên vì anh mới xin phép cơ quan chức năng về miền Trung thăm người thân.
Vừa hì hục sửa xe máy cho khách, Lợi vừa tâm sự: “Có những lần chúng em nín thở chuẩn bị cho phiên xử giám đốc thẩm, đến phút cuối lại thông báo hoãn không hiểu vì lý do gì. Trong lúc chờ phán quyết cuối cùng cho mình, chúng em vẫn phải lao động kiế.m tiề.n. Tuy mở cửa hàng sửa xe ở đây nhưng em làm thêm cả xe ôm, bán nước mía, trà đá… Gần 10 năm ngồi tù là quãng thời gian quá dài, trở lại cuộc sống thường nhật, mọi thứ vẫn đang khó khăn lắm. Chúng em mong chờ cái ngày chính thức được trở lại là người công dân, có giấy tờ để đi lại, được tham gia vào các hoạt động xã hội và còn lập gia đình nữa chứ. Cả tuổ.i trẻ trong trại giam, đến tuổ.i này rồi, chúng em cũng muốn có một gia đình nhỏ của riêng mình để xây dựng cuộc sống, để nguôi ngoai nỗi oan khuất mà mình phải chịu. Cứ chờ lê thê thế này, tuổ.i tác cũng trôi đi… Thật buồn anh ạ!”. Lợi nói mà mặt buồn rười rượi, anh bất giác nhìn ra phía ngoài, cái nhìn xa xăm.
Bà Nguyễn Thị Hưng, mẹ của Nguyễn Đình Lợi vồn vã: “Lúc đầu tôi đâu có biết còn phải chờ phiên xử nữa thì chúng nó mới được tự do thật sự. Tưởng ngày ra tù là được tự do rồi. Ngày ra tù mặt mày xanh xao, những di chứng của bệnh liệt nửa người lúc ở trong tù thỉnh thoảng vẫn hàn.h h.ạ Lợi. Sau gần 1 năm trở về với gia đình, sức khỏe có phần hồi phục, Lợi đã khỏe mạnh hơn nhiều. Nhưng trong thâm tâm Lợi vẫn buồn và bị ám ảnh bởi vẫn chưa được minh oan để trả lại quyền công dân”. Bà Hưng bảo, bà không nhớ mình và gia đình của Kiên và Tình đã thảo bao nhiêu lá đơn, gõ cửa không biết bao nhiêu cơ quan chức năng để minh oan cho con, cháu mình.
Sau gần 10 năm ngồi tù oan, Lợi quyết tâm làm lại cuộc đời.
Sự nghiệt ngã của số phận
Nếu như có thể coi Lợi và Kiên đã trở về với cuộc sống bình thường thì trường hợp của Tình như là một trò đùa nghiệt ngã của số phận. Ra tù, lại mang trong mình căn bệnh thế kỷ HIV/AIDS, thật khó để Tình chấp nhận sự thật phũ phàng của đời mình. Dù nỗi đau cũng nguôi ngoai đi phần nào theo thời gian nhưng nhắc lại chuyện cũ, anh phải nhiều lần trấn tĩnh mới thốt nên lời: “Được ra tù, được minh oan là một sự trả lại công bằng lớn nhất rồi, để không còn bị mang tiếng hiế.p dâ.m dưới con mắt của mọi người. Tuy đời mình kém may mắn nhưng coi như là cái số rồi”.
Trong 3 chú cháu, Tình là người rắn rỏi nhất khi liên tục gửi đơn đến cơ quan chức năng kêu oan trong suốt thời gian ngồi tù. Bị khép vào đối tượng ngoan cố, tháng 6/2007, Nguyễn Đình Tình bị chuyển đến trại giam Tân Lập, Phú Thọ. Trong một lần chơi thể thao, Tình va chạm với một người bạn và bị chả.y má.u. Đầu năm 2010, Tình hay tin người bạn tù từng va chạm với mình đã chế.t vì HIV/AIDS. Cũng không lâu sau đó Tình được trả lại tự do mà trong lòng trĩu nặng nỗi lo. Và anh cũng không ngờ, nỗi lo ấy đã thành sự thật. Như một định mệnh, Tình bị lây căn bệnh thế kỷ theo cách mà không ai có thể ngờ được.
Tình nhớ lại: “Em ra trại ngày 28/1, sớm hơn Lợi và Kiên. Ra trại là em đi kiểm tra sức khỏe ngay. Trong bản kết luận, không thấy đề cập gì bệnh tình của em, cũng không ai nói gì cả. Thấy trong lòng vẫn canh cánh nỗi lo, em đã đi kiểm tra lại lần nữa mới biết sự thật mình đã nhiễm HIV. Thời gian đầu suy sụy nhưng bây giờ thì em nghĩ đơn giản hơn. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, mình phải sống có ý nghĩa phần đời còn lại. Nỗ lực và quyết tâm chữa bệnh. Điều khiến em vững tâm hơn là xung quanh mình có rất nhiều những tấm lòng của người thân, bà con lối xóm đứng ra động viên mình vượt lên số phận”.
Một trong vô số lá đơn kêu oan của Lợi, Kiên và Tình ngày nào vẫn được giữ lại.
Căn bệnh thế kỷ và nỗi ám ảnh kết thúc buồn không cản nỗi ước mơ được học tiếp của Tình. Từ nhỏ, Tình vẫn ước mơ sau này lớn lên sẽ mở một xưởng dệt phục vụ nhu cầu khiêm tốn của người dân trong vùng. Vượt lên bệnh tật, vượt lên nỗi oan nghiệt đè nặng, Tình vẫn miệt mài học tập. Anh học thêm cả ngoại ngữ và tin học để chuẩn bị cho cuộc sống của mình sau này.
Cuộc đời đang phơi phới phía trước, bỗng dưng tai họa ập xuống, họ bị giam cầm oan ức, chịu cả nỗi đau giày vò thể xác lẫn tinh thần. Ngày trở về, họ nỗ lực quay lại với cuộc đời tự do. Theo năm tháng, có những vết thương đã liền da, nhưng cũng có những vết thương không bao giờ lành được nữa.
Cuối tháng 12/2006, khi đang ở trại giam Thanh Xuân (Hà Nội), Nguyễn Đình Lợi phải đi cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa Hà Đông trong tình trạng tai biến mạch má.u não do cam khí bất kết, liệt nửa người. Căn bệnh đó tuy đã hàn.h h.ạ thể xác Lợi nhưng xem như là cơ duyên và mấu chốt để phát hiện ra “vụ án oan lịch sử”. Lợi được gặp lương y Đặng Thị Hồng, người có khả năng nhận diện “ trai trinh”, Lợi nói: “Không có bệnh này thì chắc phải ngồi đủ 16 năm mới được ra. Nhưng bị bệnh, rồi ra tù, cứ mỗi khi trái gió trở trời, đầu lại đau như búa bổ uống bao nhiêu thuố.c, chữa trị bao nhiêu nơi mà vẫn không khỏi hẳn được”.
Theo Gia Đình XH