Vợ ơi, giãn cơ mặt ra xem
Em sẽ đẹp và dịu dàng gấp trăm lần những lúc em cau có, khó chịu, khiến anh ngại với bạn bè.
Anh không hiểu em có điều gì không thích thú chỗ bạn anh, đồng nghiệp của anh mà mỗi lần họ tới, khi họ tay bắt mặt mừng chào nhau vì lâu ngày có dịp hội ngộ thi em chỉ kịp nhếch cái mép lên. Lẽ ra, mình là chủ, mình nên tiếp đón nhiệt tình, chu đáo, để họ không còn cảm giác là khách khi đến nhà mình. Nhưng em nào có làm thế, em cau có, em khó chịu, em còn tỏ ra căng thẳng khi có người khác đến chơi. Mà anh đâu phải là gã hay ăn nhậu gì, chỉ là khi có bạn, anh muốn bạn anh tới nhà cho biết, cho thân quen. Với lại đó là lệ của cơ quan anh rồi, mỗi tháng một lần, ở một nhà.
Nhưng lạ thay, khi họ vào bàn ăn, em cũng đon đả chào mời, dọn đồ ăn, bày biện đủ thứ. Em nấu ăn thì phải nói là tuyệt vời. Cái gì em cũng chu đáo cả, ai cần gì em cũng nhanh nhẹn đứng lên lấy, hết gì em cũng chạy vội ra mua. Nhưng cả buổi em chỉ có hì hụi trong bế, nấu và nướng, rồi lại dọn. Ăn xong cũng lại dọn, và em không hề nói một câu nào, cả buổi không bắt chuyện với ai. Anh cảm thấy phiền lòng với bạn bè khi họ khen em hiền. Chẳng phải lời khen đâu em ạ, họ đang chê vợ anh đó. Anh nghĩ, em giống một người giúp việc hơn là một người vợ.
Giá như trong lúc nấu ăn, có bạn anh vào giúp, em nhanh nhẹn hỏi han câu này, câu nọ thì hay biết bao. Em chẳng hỏi gì, có người ta hỏi sao thì em nói vậy, chỉ trả lời đúng vào vấn đề chính, không lòng vòng. Em không bao giờ nói anh hay đưa bạn bè tới nhà, cũng không phàn nàn gì, em cứ làm hết, tiếp hết. Khi anh có bạn, em bận mấy cũng xin ở nhà,vậy mà bạn anh đến em lại chẳng tỏ thái độ gì là sao. Con người ăn nhau ở lối ứng xử đó em ạ.
Anh cần vợ vui vẻ khi bạn bè anh tới nhà (ảnh minh họa)
Anh nói thế không có nghĩa là anh dạy khôn em. Người ta dù không quen nhau nhưng có thể thiện cảm với nhau ngay ở nụ cười đầu tiên. Em có thể không cần quá vồn vã, nhưng hãy nở nụ cười, đừng bao giờ cau có, hãy giãn cơ mặt ra, phụ nữ không nên nheo mắt, nhăn mặt như vậy. Có thế, bạn anh mới thoải mái, cảm thấy vợ chồng mình hiếu khách được.
Video đang HOT
Giống như hôm trước bạn em tới vậy. Anh cũng ở nhà tiếp, tay bắt mặt mừng, vào pha trà mời nước, còn em nấu ăn. Anh hỏi han họ về gia đình, công việc và nói chuyện phiếm, cảm thấy họ cười rất sảng khoái. Sao em không làm được điều đó với bạn anh?
Em có gì không hài lòng về anh hay em không thích ai trong đám bạn anh, em cứ nói thẳng. Vợ chồng cần thẳng thắn với nhau thì mới dễ sống, để trong lòng không tốt đâu em. Còn nếu em cho đó là cái tính của em thì em ạ, bây giờ, với tư cách là chồng, anh chỉ dạy em, phải làm như thế. Để bớt đi cái tính khó chịu đó của em. Tốn kém gì đâu một nụ cười, một câu hỏi, lại còn được cả tấm lòng của họ. Có đi thì mới có lại, chỉ một mình anh cố gắng thì không đủ. Anh cần có em.
Vì thế, em hãy suy nghĩ lại, sống sao cho hòa nhã, vui vẻ, nhiệt tình. Không phải cứ nhăm nhăm làm việc, nhăm nhăm bếp núc, rồi chăm chú cái gì cũng nghe theo lời chồng, làm theo là tốt. Quan trọng hơn cả vẫn là giao tiếp, ứng xử, là thái độ tôn trọng mà chúng ta dành cho nhau. Anh đang lấy vợ, sống với vợ chứ không phải sống với người giúp việc, bảo gì làm ấy và trả lương hàng tháng.
Mong em suy nghĩ lại những lời của anh. Nếu em làm được, anh thật sự cám ơn em. Chồng của em!
Theo VNE
Làm vợ bé còn hơn lấy chồng nghèo
Tôi yêu anh ấy nhưng đành chia tay vì anh quá nghèo. Tôi chấp nhận làm vợ hai người khác.
Hiện tại, tôi đang có một gia đình tương đối hạnh phúc. Tôi hài lòng về cuộc sống của mình dù đôi lúc nghĩ về những gì đã qua trong quá khứ, tôi có chút chạnh lòng. Tôi đã đọc những tâm sự, chia sẻ trong mấy bài viết Buồn lòng lấy phải vợ nghèo; Vợ lên giường với sếp để nuôi tôi...và vì thế tôi muốn viết những dòng này để kể về câu chuyện của cuộc đời mình.
Tôi biết, khi tôi viết những dòng này, ai đó đọc có thể sẽ ngay lập tức quy kết tôi và những người như tôi là tham vàng bỏ ngãi, là kẻ hám lợi mà phụ bạc người tình. Nhưng cũng giống như tình cảnh của mấy người trong các bài viết trên, khi cái nghèo bủa vây lấy, khi cuộc sống tù tùng bó hẹp thì cái gọi là tình yêu, giá trị tinh thần nó thực sự khó mà tồn tại được. Tôi đã quyết định đoạn tuyệt với người đàn ông mà tôi yêu thương trong 5 năm trời để làm vợ hai của một người hơn mình nhiều t.uổi. Nhưng vào lúc đó, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
Xin đừng vội kết luận tôi là kẻ lợi dụng, hám lợi bởi vì nếu như thế thì tôi đã không yêu người đàn ông của mình tới 5 năm trời. Nếu tôi tham lam như vậy thì ngay từ đâu đã không bao giờ tôi đồng ý yêu một người không giàu có như anh ấy. Khi tôi nhận lời yêu anh, thậm chí tôi còn bỏ qua rất nhiều "mối" khá giả vì lúc đó tôi cũng nghĩ có tình yêu thì sẽ vượt qua được mọi khó khăn, cũng tin rằng chỉ cần cả hai đồng lòng sẽ có thể bằng mọi người thôi. Nhưng thực tế cuộc sống đâu có như vậy.
Khi tôi nhận lời yêu anh, thậm chí tôi còn bỏ qua rất nhiều "mối" khá giả vì lúc đó tôi cũng nghĩ có tình yêu thì sẽ vượt qua được mọi khó khăn, cũng tin rằng chỉ cần cả hai đồng lòng sẽ có thể bằng mọi người thôi (Ảnh minh họa)
Hơn 5 năm trời yêu anh, tôi không được nhận về những điều gì là bình thường nhất. Không có những đóa hồng, không có những buổi đi chơi, hẹn hò, không có những món quà dù rất nhỏ làm kỉ niệm...Tất cả là bởi vì anh nghèo quá. Tôi không hề đòi hỏi anh nhưng đôi khi cũng thấy chạnh lòng. Ba mẹ tôi dù rất thương tôi nhưng cũng không muốn ngăn cản vì tôi khăng khăng nói đó là hạnh phúc của đời tôi.
Tôi ra trường, đi làm, để tiết kiệm, tôi đã chấp nhận từ bỏ danh dự, danh giá để dọn đến ở cùng anh. Chúng tôi sống như vợ chồng và sự thiệt thòi tôi gánh chịu hết. T.iền lương hàng tháng tôi mang về không đủ thấm vào đâu so với những khoản cần phải chi tiêu. Tôi đã cố gắng, nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn chỉ như muối bỏ bể. Tôi sống với anh như vậy tới hơn 3 năm mà tình hình không có gì khả quan hơn. Lúc đó tôi thực sự mệt mỏi. Vì t.iền bạc không có, chúng tôi gằn hắt nhau suốt ngày.
Không phải là tôi không cố gắng nhưng gần như tôi cố gắng chỉ trong trong tuyệt vọng mà thôi. Tôi dần dần chán nản và muốn buông xuôi. Cũng đúng thời điểm đó, tôi quen người đàn ông khác. Anh ấy hơn tôi 10 t.uổi, đã từng có một đời vợ. Anh ấy bỏ vợ vì cô ta sống không tốt, không biết lo toan, quán xuyến gia đình. Thú thực, tình cảm của tôi dành cho anh không phải là tình yêu. Anh cũng nói muốn tiến tới với tôi vì thấy tôi là người phụ nữ tốt.
Đúng thời điểm đó thì tôi biết mình có bầu. Đứa con là kết quả của mối tình gắn bó bao năm qua của tôi với người mình yêu. Tôi vừa mừng vừa lo khi biết mình được làm mẹ. Tôi mừng vì đó là kết tinh tình yêu của chúng tôi nhưng lo nhiều hơn vì không biết chúng tôi sẽ nuôi con như thế nào với kinh tế eo hẹp như vậy.
Khi tôi nói với anh về chuyện đứa con, anh cũng mừng lắm nhưng rồi lại nảy sinh nỗi lo giống tôi. Anh bàn với tôi tạm thời bỏ đ.ứa b.é đi, đợi thêm 1, 2 năm nữa ổn định, làm đám cưới rồi sinh con một thể. Lời anh nói khiến tôi rất buồn. Nó khiến tôi phải nhìn thẳng vào một thực tế. Hôn nhân muốn hạnh phúc, tình yêu không thôi là chưa đủ.
Tôi chia tay mối tình với người đàn ông mình yêu để làm vợ hai kẻ khác (Ảnh minh họa)
Tôi quyết định lẳng lặng đi phá bỏ cái thai một mình và quyết định chấm dứt tình yêu với người đó. Anh ấy đã khóc lóc, cầu xin tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn kiên quyết. Tôi không muốn con mình sau này sinh ra phải sống trong cảnh thiếu thốn, túng thiếu, bố mẹ thì cãi lộn suốt ngày vì t.iền. Tình yêu đó tôi trân trọng nhưng tôi không có niềm tin là sẽ sống hạnh phúc được bên anh. Tôi dứt tình mặc cho mọi người c.hửi bới tôi là kẻ tham vàng phụ ngãi.
Khoảng 4 tháng sau tôi kết hôn và trở thành vợ hai của một người đàn ông mà tôi gặp. Anh ấy có điều kiện kinh tế vững vàng, gia đình khá giả nên cuộc sống của vợ chồng tôi rất nhẹ nhàng. Lúc đầu tôi không yêu anh nhưng khi đời sống vợ chồng diễn ra êm ả, hòa thuận, nhất là khi tôi sinh xong đứa con thì tình cảm của tôi dành cho chồng ngày một nhiều hơn. Chúng tôi đang sống hạnh phúc. Nhờ anh có t.iền mà tôi không phải vất vả, con tôi cũng được sống sung sướng. Hơn nữa, bố mẹ tôi cũng được nhờ cậy nhiều khi vợ chồng tôi dư giả về kinh tế. Tôi cảm thấy mình đã bước đi đúng đắn.
Quả thực, tình yêu là điều quan trọng nhưng không vì thế mà phủ nhận vai trò của kinh tế. Sẽ khó mà hạnh phúc được nếu như hai vợ chồng túng thiếu triền miên. Bởi thế cho nên tôi nghĩ rằng đừng vội vàng đ.ánh giá những người quay đầu lại để rẽ sang một con đường khác. Ai cũng có quyền lựa chọn cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn vì thế đừng kết luận họ tham t.iền mà phụ tình.
Theo VNE
Giận chồng, vợ toàn dọa phá thai Lấy nhau được 3 năm nhưng chúng tôi chưa có tin vui. Chuyện con cái đôi khi chịu rất nhiều áp lực từ hai bên gia đình. Tôi biết, cũng vì chuyên này mà vợ tôi suy nghĩ và luôn sống căng thẳng. Vì thế, với tư cách là một người chồng, tôi luôn cố gắng động viên, an ủi em. Tôi muốn...