Vợ ham vui suýt… mất chồng
Hương luôn là người khuấy động cuộc vui… (Ảnh minh họa)
“Chiều nay em có độ, anh đón bé Tum và Bo nhen”, nhận tin nhắn của vợ, anh Cảnh ngao ngán thở dài. Không biết đến khi nào vợ anh mới hết ham vui…
Từ khi vào làm ở công ty tổ chức sự kiện, Hương- vợ Cảnh, bỗng trở nên hoạt bát, năng động không ngờ. Trước đây Hương vốn ngại giao tiếp nên cô chỉ quẩn quanh với việc bán hàng phụ giúp người chị họ có cửa hàng kinh doanh nước ngọt.
Tình cờ trong lần dự đám cưới đồng nghiệp anh Cảnh, Hương gặp lại cô bạn thời phổ thông giờ đang làm giám đốc một công ty quảng cáo, tổ chức sự kiện. Nghe lời bạn rủ rê, Hương vào công ty làm việc, bắt đầu là nhân viên bàn giấy, phụ việc khi có chương trình. Dần dà Hương chuyển sang làm thư ký ngoại giao cho công ty, chuyên đi giao dịch với khách hàng, đối tác.
Ngay cả Cảnh cũng phải thừa nhận lâu nay Hương bị “ém tài”. Hóa ra cô ăn nói rất có duyên, lại năng động nên bất cứ tình huống nào Hương cũng ứng phó rất nhanh. Chẳng mấy chốc Hương trở thành cánh tay phải của giám đốc.
Cũng từ đó, ngôi nhà nhỏ có giàn hoa giấy trắng thiếu vắng hơi ấm bàn tay phụ nữ. Hương đi tối ngày, hết gặp khách hàng này đến đối tác kia. Về nhà, Hương cũng mải mê với máy tính, hoạch định kế hoạch cho những sự kiện tiếp theo.
Thấy vợ vất vả vì k.iếm t.iền, lại phát huy được khả năng tiềm ẩn của mình, anh Cảnh tự nguyện giành phần đưa đón con và nấu ăn cho cả nhà, vì công việc của anh không bị bó buộc về mặt thời gian. Mọi chuyện cứ êm đềm trôi qua, trong nhà có thêm nhiều vật dụng tiện nghi, bữa cơm có thêm nhiều món ngon, mọi người đều hỉ hả.
Nhưng rồi “sức đàn ông” của Cảnh cũng đến ngày cạn kiệt khi Hương giao phó toàn bộ việc gia đình cho anh. Khi Hương về đến nhà với hơi thở đầy mùi bia rượu thì hai đứa con đã ngủ, Cảnh mắt nhắm mắt mở đợi vợ. Anh đã mất nhiều khách hàng của mình chỉ vì giờ họ hẹn gặp trùng với giờ anh đón con, đi chợ hay kèm con học… Điều Cảnh không thể cảm thông với vợ là không phải lúc nào Hương cũng tiếp khách hay về khuya do yêu cầu công việc, mà vì cô “nghiện” vui chơi, ăn uống, karaoke và trở thành người chủ xị của mọi cuộc chơi.
Video đang HOT
Những lúc ấy, Cường và bé Tum, bé Bo biến mất khỏi cuộc sống của cô… (Ảnh minh họa)
Hóa ra Hương còn có một “năng lực” khác là làm hoạt náo viên. Bất cứ cuộc vui nào có cô, nơi đó trở nên xôm tụ, hào hứng bất ngờ. Hương luôn là người khuấy động cuộc vui. Chỉ cần vài hớp bia là cô trở nên khác hẳn, sôi nổi, hài hước và lôi cuốn mọi người. Hương cũng rất thích trở thành “cái rốn của vũ trụ” nên nếu ngày nào không phải gặp gỡ khách hàng, đối tác, không có lý do gì để tụ tập, thì Hương luôn tìm cớ để “gầy độ”: nào là ngày sinh của… ba chồng giám đốc; ngày bé Tum mọc cái răng đầu tiên; ngày Hương vào công ty làm; hay chỉ là hôm ấy cô đồng nghiệp diện đôi giày mới, có chiếc khăn quàng cổ mới; phạt cậu nhân viên mới vào gọi nhầm Hương là “cô” thay vì là “chị”…
Hương thích được mọi người xúm quanh, tán dương những câu chuyện hài hước, cả thanh lẫn tục, mà Hương học hỏi rất nhanh từ những độ nhậu. Cô thích được cánh đàn ông vây quanh mình, cụng ly, nhìn cô với vẻ thèm khát. Hương thấy mình giỏi giang, xinh đẹp và hấp dẫn.
Những lúc ấy, Cường và bé Tum, bé Bo biến mất khỏi cuộc sống của cô. Chỉ còn lại những ánh mắt lấp lánh, những nụ cười đầy ẩn ý, những cái va chạm êm ái, những lời khen ngợi ngọt ngào dành cho cô… và Hương cứ trôi đi với cảm giác sung sướng, hãnh diện.
Một đêm, Hương về nhà, mệt mỏi nhưng vẫn còn lâng lâng sau cuộc vui. Cô ngả lưng xuống giường ngủ thiếp đi. Giữa khuya tỉnh giấc, quờ tay gặp chiếc gối lạnh ngắt, Hương giật mình: không có chồng ở bên. Thốt nhiên Hương tỉnh ngủ, cô chạy sang phòng hai con, hai chiếc giường trống không. Phòng khách, phòng bếp lạnh tanh. Mảnh giấy nhỏ Cường để lại trên bàn ăn: “Anh cần người phụ giúp chăm sóc các con. Mấy đứa nhỏ cũng cần hơi ấm người mẹ. Em có hạnh phúc với các cuộc vui?”.
Hương quỵ xuống giữa sàn nhà lạnh ngắt. Không biết vì cuộc vui tối qua lấy hết sức lực của cô hay vì một mình giữa ngôi nhà vắng lặng, thân thể cô bỗng bải hoải, rã rời. Cả ngày hôm sau Hương chạy khắp nơi tìm chồng con. Cường tắt điện thoại. Bạn bè, họ hàng không ai biết mấy cha con đi đâu. Hương khóc như mưa với hình ảnh giờ này Cường đang ở bên một cô gái nào đó; bé Tum, bé Bo quấn quýt bên cô ta.
Chiều ấy, khi Hương đang hâm hấp sốt vì mệt mỏi và lo lắng, mấy cha con Cường ríu rít trở về. Anh thản nhiên nhìn cô, không nói lời nào. Bé Tum, bé Bo sà lại bên mẹ tranh nhau kể chuyện tắm biển Vũng Tàu vui ơi là vui, ba làm cá voi cõng hai anh em nhảy sóng thích ơi là thích. Hương ứa nước mắt ôm con vào lòng. Cô vội vàng chạy ra chợ rồi hí húi nấu cơm cho chồng con.
Trong bữa ăn, Cường vẫn không nói gì, nhưng nhìn chồng con ăn ngon lành, Hương cảm thấy ấm áp, bình yên. Chỉ một chút nữa thôi, cô đã để vuột mất niềm hạnh phúc vô cùng quý giá.
Theo PNO
Anh sẽ ra đi...
Em chỉ mang đến cho anh toàn là đau khổ, và có lẽ vì vậy mà anh đã yêu em nhiều hơn!
Tình yêu tựa như chiếc chuông, nếu ta không rung vang tiếng của nó thì nó chẳng còn là một chiếc chuông nữa...
Em chỉ mang đến cho anh toàn là đau khổ, và có lẽ vì vậy mà anh đã yêu em nhiều hơn! Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì sẽ không bao giờ...
Em yêu! Vậy là sinh nhật em đã qua rồi, cái ngày mà anh rất muốn được chia sẻ cùng em những niềm vui nho nhỏ... nhưng anh đã biết trước điều gì sẽ xảy ra... Anh đã không thể được gặp em dù chỉ là giây lát, em đã quá bận rộn với công việc, bạn bè và em không còn thời gian cho anh, điều đó anh hiểu nhưng anh vẫn rất buồn.
Đã bao nhiêu đêm anh không thể ngủ ngon giấc, mỗi khi nằm xuống và nhắm mắt lại là bóng dáng và những lời nói vô tình của em lại xuất hiện, nỗi nhớ và những nỗi đau đan xen nhau giày vò tâm trí anh. Có lẽ đã đến lúc anh phải ra đi...
Dù biết rằng một ngày nào đó em sẽ xa rời anh và để anh lại một mình nhưng những ngày qua anh vẫn cố gắng, cố gắng để được bên em, cố gắng nhận lấy những nỗi vô tình, cố gắng cảm nhận niềm hạnh phúc từ một phía nhưng có lẽ là anh đã sai rồi.
Anh vẫn thường nói với mọi người rằng "Trong tình yêu thì không thể gượng ép", vậy mà chính anh đã lại níu kéo để ép em phải ở bên anh. Anh biết rằng anh đã làm phiền em rất nhiều, anh biết ở bên anh, em không có nhiều niềm vui mà chỉ toàn những điều vô nghĩa... anh biết em thấy nhàm chán khi nói chuyện với anh... Nhưng em à! Anh yêu em, anh chỉ muốn được ở bên cạnh quan tâm em... dù anh biết, em không muốn nhận sự quan tâm, chăm sóc ấy.
Tình yêu tựa như chiếc chuông, nếu ta không rung vang tiếng của nó thì nó chẳng còn là một chiếc chuông nữa...
Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em...
Giờ đây đã đến lúc anh không được phép can thiệp vào cuộc sống của em nữa, dù anh có nói thế nào, dù anh có nói anh ra đi, anh có nói chúng ta sẽ không còn là gì của nhau hay chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại thì em, em vẫn sẽ không níu kéo phải không em? Anh biết anh đã không thể tạo được sự tin tưởng cho em về một tương lai, một chỗ dựa vững chắc... anh biết bản thân anh chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng và tình yêu anh dành cho em mà tình yêu thi không đủ để em tin tưởng, dựa dẫm phải không em? Anh ra đi... anh không biết rằng tình yêu của em dành cho anh như thế nào, không biết rằng anh có nằm ở vị trí nào trong tim em không nhưng anh biết rằng em sẽ không hề níu kéo. Anh ra đi có lẽ sẽ tốt hơn cho cuộc sống của em!
Tình yêu tựa như bếp lửa hồng, nếu ta không cho thêm củi thì bếp sẽ tắt và nguội lạnh...
Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em... Không biết rằng anh có thể vượt qua được hay không nhưng ít nhất cũng không làm em phải bận tâm về anh, ít nhất em có thể làm những gì em muốn mà khi có anh em không làm được...em sẽ không phải nghe những điều vô nghĩa từ anh, sẽ không còn sự nhàm chán từ anh, sẽ không phải buông những lời nói vô tình mà em không muốn...
Những gì anh đã nói, anh đã làm tất cả chỉ vì anh yêu em nhưng nó vẫn là chưa đủ... vì người làm cho em hạnh phúc không phải là anh.
Cảm ơn em! Cảm ơn tất cả những gì em đã trao cho anh... được quen em, được yêu em... đó cũng chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đời anh!
Sẽ rất đau khổ cho bạn khi yêu người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau khổ hơn khi bạn yêu một ai đó mà lại không giám nói bạn yêu họ như thế nào.
Dương Quang (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Đôi mắt mẹ... Con tin chắc rằng đôi mắt của mẹ cũng đã thấy điều đó... Con đang đứng ở cuối chặng đường học sinh. Cổng trường đại học đang dần hé mở trước mắt. Con tin chắc rằng đôi mắt của mẹ cũng đã thấy điều đó... Tại lễ tri ân và trưởng thành tổ chức dịp cuối năm học Trường THPT Nguyễn Trãi (tỉnh...