Vợ dọn hết đồ bế con khỏi nhà, tôi bật khóc nức nở khi nhìn tủ quần áo trống hoác
Nhìn nhà lạnh lẽo, mọi thứ đồ của vợ đã dọn đi sạch sẽ khỏi nhà, tôi bật khóc, nghĩ thương hai đứa con quặn lòng.
Ảnh minh họa
Tôi mới nộp đơn l.y hô.n lên tòa, tòa hẹn sau 15 ngày sẽ giải quyết. Hôm nay, vợ tôi đã bế con gái 2 tuổ.i khỏi nhà. Cô dọn sạch sẽ đồ đạc, quần áo, chiếc lược nhỏ trong nhà tắm cô cũng mang đi. Ngôi nhà không còn chút thứ gì thuộc về người phụ nữ tôi yêu thương, chung sống suốt 7 năm nay.
7 năm, chúng tôi đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, vui có, buồn có, chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Chúng tôi không cãi vã, cũng không phải có người thứ 3, chỉ là thấy không sao nói chuyện với nhau được nữa. Trước đây giận hờn chỉ 2-3 ngày là lành, giờ thì đằng đẵng cả mấy tháng trời, không ai nói với ai câu nào, hệt như không còn thiết đến nhau nữa.
(ảnh minh họa )
Bốn tháng trước, mẹ tôi ở quê lên chơi. Mẹ tôi khó tính, đến tôi còn khó chiều nhưng vợ tôi trước giờ vẫn rất lễ độ, nhẫn nhịn, biết cách cư xử nên chưa xảy ra chuyện gì ghê gớm. Nhưng lần này thì khác, mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu bùng nổ khi mẹ không hài lòng với cách vợ tôi chăm con gái nhỏ. Vợ tôi nhịn ngày một, ngày hai nhưng đến ngày 3 thì không chịu được nữa vì bà phá hỏng hết công luyện cho con ăn, con ngủ của cô ấy. Tôi bênh vợ nhưng khi nghe cô buột miệng nói: “Mẹ về quê nhanh cho con nhờ” thì bực tức, chuyên sang bênh mẹ.
Mẹ tôi giận con dâu nên về luôn, để lại nhà tôi với hỗn độn, giận dữ. Vợ tôi biết sai nên đã xin lỗi nhưng mẹ không bỏ qua, tôi cũng không bỏ qua. Không hiểu sao tôi lại bảo thủ như vậy. Vợ cố làm lành hai tuần không thành công nên buông xuôi, mặc kệ mọi chuyện. Cứ như thế, chúng tôi không nói với nhau lời nào cho đến một ngày vợ bảo: “Chúng mình l.y hô.n đi”.
Video đang HOT
Nghe lời đó, tôi ngỡ ngàng lắm nhưng vì tự ái, tôi đồng ý luôn. Tôi nghĩ đó là lời nói dọa. Vậy mà vợ lại đưa cho tôi tờ đơn đã kí sẵn. Tôi cầm lấy kí vào luôn. Đêm đó, hai chúng tôi mỗi người một phòng. Tôi nghe rõ tiếng khóc của vợ nhưng không sang. Rồi tự tôi đi nộp đơn lên tòa, tôi muốn vợ phải hối hận vì đã đưa ra đề nghị này, tôi vẫn nghĩ thế nào vợ cũng sẽ xin tôi nghĩ lại, xin lỗi vì đã làm vậy. Thế mà hôm nay về nhà, tôi đã thấy cô ấy bế con dọn đi.
Nhìn tủ quần áo trống hoác, tôi bật khóc nức nở, nghĩ thương hai đứa con, giờ mỗi đứa một nơi, không đầy đủ bố mẹ. Mà mâu thuẫn của chúng tôi đâu có kinh khủng lắm, sao lại đến nông nỗi này?
Tôi nhắn cho vợ, nói muốn gặp để nói chuyện rõ ràng. Vợ không đồng ý, cô bảo: “Em muốn dừng lại”. Tôi nhắn: “Anh sai rồi”. Vợ im lặng. Không biết cô có nghĩ lại không, vì hai đứa con mà trở về không còn tôi thì thấy đau thấm thía. 7 năm xây dựng một gia đình, giờ sụp đổ như vậy, thật không can tâm…
Theo blogtamsu
Vợ nhoẻn miệng cười khi chỉnh lại chiếc váy ngủ còn cánh cửa tủ quần áo cứ rung lắc dữ dội
Nếu như không có một lần vô tình như thế, có lẽ tôi đã mãi cứ tin rằng vợ mình chung thủy, rằng vợ mình thật sự thiếu thốn. Nhưng rồi tất cả vỡ lở chỉ vì hành động lạ lẫm đó.
Ảnh minh họa
Tôi vẫn nhớ ngày đầu mới quen với vợ tôi. Khi đó cô ấy đang ngồi trong công viên rồi khóc nức nở. Kể ra làm quen khi đó cũng hơi lố bịch, nhưng nếu không làm quen tôi sợ mình cũng chẳng có cơ hội để có thể quen được em.
Thế là lân la hỏi chuyện tôi cũng biết được rằng em mới bị người yêu bỏ. Thôi thì lấy cớ đấy mà làm quen, em là cô gái xinh xắn, còn tôi cũng đẹp mã chứ chẳng đùa. Rồi được khoảng nửa năm quen nhau từ ngày đó thì tôi chính thức ngỏ lời với em. Cũng may em gật đầu đồng ý. Từ ngày đó bất kể đi đâu chúng tôi cũng đi cùng nhau. Tôi làm công trường, là dân xây dựng nhưng tôi sống rất tình cảm. Chỉ cần có thời gian là tôi dành hết cho em chứ không khô khan như người ta vẫn nói.
Tôi sống yêu thương hết mình người yêu của mình được hơn 3 năm thì mới về chung 1 nhà. Thật sự mà nói tôi bỏ công sức không phải ít để có được em. Vậy mà ngay khi đám cưới hạnh phúc diễn ra vừa tròn 1 tháng thì tôi phải đi công tác tỉnh. Nói chính xác là tôi đi theo đoàn xây dựng lên tỉnh khác. Mới cưới vợ mà lại không thể đưa vợ theo được nên tôi đành phải để vợ trẻ ở nhà một mình. Nghĩ mà buồn lắm, nhưng rồi vợ tôi lại là người luôn động viên tôi cố gắng đi làm.
(Ảnh minh họa)
Thế là khăn gói tôi lên đường, tranh thủ cố gắng cuối tuần về với vợ được 1 hôm rồi lại lên công trường. Nghĩ cái nghề nó cực mà vẫn phải theo, chỉ vì muốn lo cho cuộc sống của vợ con sau này tốt hơn. Thế rồi mọi chuyện không có ai ngờ được trước.
Hôm đó là khi công trình tôi theo đã sắp hoàn thành, bởi vậy mà tôi nói vợ vợ rằng mình sẽ không về được cuối tuần nữa mà gấp rút hoàn thành công việc rồi về với vợ luôn. Thế nhưng hôm đó tính đi tính lại cũng cả tuần sau nữa mới xong công việc, mà vợ mới cưới về lại không ở nhà thì tệ quá. Thế là tôi xin nghỉ sớm buổi chiều để bắt chuyến xe muộn về nhà. Tôi về nhà không hề báo trước với vợ. Chỉ lẳng lặng về thôi, chính điều đó đã để tôi phát hiện ra sự thật tày đình.
Tôi vừa về đến nhà, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng vợ cười khúc khích trong phòng ngủ. Tôi lớn tiếng gọi to vợ rồi chạy đến. Vừa nhìn thấy tôi vợ thoáng chút bối rồi nhưng rồi nhanh chóng nhoẻn miệng cười. Vợ chỉnh lại chiếc váy ngủ còn tôi thì hớt hải hỏi:
- Nãy chồng thấy vợ cười, chồng tưởng vợ đang xem video hài cơ.
- Chồng về từ khi nào đấy?
- Chồng vừa về đến là gọi vợ luôn đó. Chồng nhớ vợ lắm rồi.
Tôi cố đẩy vợ trở lại phòng ngủ. Nhưng ở cửa vợ cứ đẩy tôi ra. Nếu như không để ý thấy cánh cửa tủ quần áo đang rung rung, cảm giác như động đất vậy. Tôi đã không thể phát hiện được điều đó. Tôi cố gắng đẩy cửa vào, lúc này vợ tôi bắt đầu run rẩy lắp bắp hỏi:
- Anh, anh làm gì thế.
- Anh muốn vào phòng lấy quần áo thay đồ thôi, nay cả ngày anh đi làm rồi về luôn đồ bẩn lắm.
- Để.. để em lấy cho.
Đột ngột xưng hô của vợ thay đổi, bình thường chúng tôi có thói quen gọi vợ chồng, giờ em xưng hô như thế càng khiến tôi nghi ngờ. Tôi hất tay em ra đi thẳng vào trong. Hóa ra thế, đấy chính là cái gã khốn nạn đã bỏ em từ tận mấy năm trước. Vậy mà giờ em lại sẵn sàng phản bội tôi để lên giường với hắn ngay trên chính chiếc giường cưới của vợ chồng mình. Tôi hét lớn:
- Em có còn gì để giải thích nữa không? Hóa ra em cần thứ đó đến thế à?
- Em, em xin lỗi.
- Nếu em biết mình có lỗi với tôi, em thật sự thấy thế em đã không làm cái điều dơ bẩn này. Giờ thì em đi đi, cút ra khỏi nhà tôi. Đi theo hắn, tôi không còn cần 1 người đàn bà phản bội, ngoạ.i tìn.h, cắm lên đầu tôi cái sừng to như thế nữa..
- Anh, anh nghe em nói đã...
Tôi đẩy cả em, cả gã đàn ông đó ra ngoài. Chẳng nhẽ em không hiểu tôi đã cố gắng đến tận như thế chỉ để mong có thể lo cho em một cuộc sống tốt hơn. Vậy mà giờ em lại làm điều này sao? Em thật sự phải làm cái điều tồi tệ đó với tôi, phản bội lại tình yêu, niềm tin của tôi mới được. Em rời khỏi căn nhà, 1 mình tôi ngồi giữa phòng. Thật sự tôi cũng không biết mình làm như thế có đúng hay không, tôi không biết mình dứt khoát bỏ em có đúng không. Giờ đầu óc tôi trống rỗng, thật sự tôi mất niềm tin quá vào cái thứ được gọi là tình yêu, vào hạnh phúc hôn nhân gia đình, xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo blogtamsu
Biết gã bồ của vợ đang trốn trong tủ quần áo, tôi chỉ nói đúng một câu và cái kết Ngồi lên ghế, tôi vắt chân châm điều thuố.c rít một hơi dài, luồn khói phả vào khuôn mặt không còn hạt má.u của em. Tôi nhếch miệng. Tôi tự cười trong đầu vì biết rằng kẻ đó chính là gã bồ của em. (Ảnh minh họa) Bản thân tôi không phải là một người đàn ông hoàn hảo nên chưa bao giờ...