Vợ bỏ chạy sau trận đòn suýt xảy thai. Suốt 18 năm chồng lang thang tìm thì bất ngờ gặp cô bước ra từ căn biệt thự lộng lẫy
“Cô thất thểu bước đi giữa đêm đen, định bụng sẽ ra bến xe trở về quê ngoại. Nhưng khuya quá rồi, ngoài đường chẳng còn bóng ai, Tâm kiệt sức vì mệt, lạnh và đói. Cô quỵ xuống vệ đường….”
- Cô lại đi với thằng già đó phải không?
Tâm vừa bước chân vào đến cửa đã nghe thấy tiếng chồng lè nhè gằn giọng. Cô chẳng nói gì, tính xách túi đi thẳng vào bên trong thì bất ngờ bị anh hắt thẳng 1 chén rượu vào mặt.
- Anh muốn gì?
Tâm cắn răng kìm chế sự uất hận trong người mình lại, đưa tay lên lau những giọt nước trên mặt nhìn chồng bình thản hỏi. Thành cười như 1 kẻ điên tiến lại gần vợ mỉ.a ma.i:
Ảnh minh họa
- Cô bảo bầu bí không được ngủ với chồng. Thế mà vẫn ra ngoài đi với lão già đó đến tận khuya mới về. Sao thế, ngủ với lão thích hơn với tôi hả?
- Anh đừng có ăn nói vớ vẩn!
- Vớ vẩn?
Thành cười ré lên, lảo đảo bước tới trước mặt vợ, cố tình ép cô vào góc tường bảo:
- Tôi thua kém lão ta ở chỗ nào, cô nói đi! Nói đi!
Vừa dứt lời, anh đã chặn tay ngang cổ vợ, ghì chặt cô một cách điên cuồng. Anh cắn da thịt cô như 1 con thú khát mồi. Tâm cố sức vùng vẫy, càng như thế anh lại càng có cảm giác phải chiếm hữu bằng được.
Anh đẩy cô nằm xuống ghế:
- Cô là vợ tôi, phải là của tôi!
Tâm đa.u đớ.n cưỡng lại. Cô cố tình đạp thẳng vào hạ bộ làm Thành choáng váng ngã ngửa ra đất rồi nhanh chóng vùng chạy khỏi nhà.
Tâm biết, nơi đó không còn dành cho cô nữa.
Cô thất thểu bước đi giữa đêm đen, định bụng sẽ ra bến xe trở về quê ngoại. Nhưng khuya quá rồi, ngoài đường chẳng còn bóng ai, Tâm kiệt sức vì mệt, lạnh và đói. Cô quỵ xuống vệ đường.
Phải công nhận rằng Tâm rất may mắn khi có 1 người yêu mình nhiều như Thành. Vì cô, anh có thể từ bỏ tất cả, chấp nhận hi sinh cả bản thân mình. Nhưng cũng chính vì yêu vợ mê đắm như vậy, anh lại rất hay ghen. Thấy Tâm thân mật chuyện trò với người khác giới là anh đâ.m ra khó chịu. Trước đây Thành chẳng bao giờ uống rượu, thế mà kể từ lúc Tâm được cân nhắc lên làm vị trí Thư ký Giám đốc, phải thường xuyên đi gặp đối tác cùng sếp, anh tối ngày vùi đầu vào rượu. Đợi lúc vợ về thì đán.h ghe.n… chính vợ mình.
Mặc cho vợ đang bầu bí, ốm nghén, anh cứ lao vào cô như 1 kẻ cuồn.g dâ.m. Tâm đã từng bị sảy thai vì bị chồng hành xác như thế. Lần này thấy anh tiếp tục đi lại vết xe đổ ngày xưa, cô sợ hãi bỏ chạy để bảo toàn đứa con thứ 2 của mình.
- Cô gì ơi?
Video đang HOT
Tâm thoáng nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, bàn tay ấm áp vỗ nhẹ vào 1 bên má cô. Tâm cố sức mở mắt ra nhưng chỉ yếu ớt nói:
- Tôi… đau quá!
rồi ngất lịm.
Thành quyết định không đi tìm vợ, anh nghĩ bụng rời mình ra, Tâm sẽ chẳng thể nào chịu đựng nổi, rồi sẽ cun cút quay về. Thế mà Thành đã nhầm. Tâm hoàn toàn biệt tích, điện thoại không liên lạc được, cơ quan cũng chẳng thèm ghé tới.
Nghe lời mẹ vợ mắng mỏ, khóc lóc trong điện thoại, Thành sững sờ đứng như chế.t trân nhìn mình trong gương. Điên quá, anh gào rú lên rồi đấ.m 1 cái thật mạnh làm cái gương vỡ ra. Nhìn đôi tay đang nhỏ má.u, Thành cay đắng tự trách móc chính mình:
- Đồ tồi!
Thành bỏ việc, suốt ngày lang thang đi lái xe ôm những mong có thể tìm lại được vợ mình.
Anh rong ruổi trên con xe cà tàng đã gần 20 năm qua nhưng vợ vẫn bặt vô âm tín. Nhiều người đứng ra khuyên anh nên từ bỏ, Thành buồn rầu liếc mắt sang hướng khác chẳng nói gì. Trong thâm tâm anh nghĩ, mình nhất định sẽ phải tìm bằng được vợ dẫu có phải tìm tới hơi sức cuối cùng.
- Bữa nay bắt Grab khó quá chú nhỉ? Giờ cao điểm ai cũng tắt máy hết, cháu bị nhiều hôm muộn giờ rồi í.
Thành cười cười nghe vị khách nhỏ tuổ.i ngồi sau xe mình nói chuyện. Đột nhiên cô bé bảo:
- Hay là bữa nay chú qua đón cháu theo giờ đi. Cháu sẽ trả lương hàng tháng cho chú?
Thành hơi bất ngờ vì chưa từng gặp 1 cô sinh viên nào lại “bao” nguyên mình với 1 mức lương hậu hĩnh như thế. Anh ngại ngần dò hỏi thì được biết cô ấy là con nhà giàu, ngày nào cũng đặt Grab đi học vì bản thân không chịu được mùi xe bus.
Cô bé nháy anh dừng xe trước 1 căn biệt thự sang trọng, Thành thấy ngớ hết cả người. Lúc này thì anh chẳng chần chừ gì nữa, liền gật đầu đồng ý làm tài xế riêng của cô bé ngay.
Thế là thế ngày nào anh cũng tới căn biệt thự đón cô bé đi, chiều lại đến trường chở về nhà, thỉnh thoảng còn tới đưa “cô chủ” nhỏ đến chỗ hẹn hò với bạn bè. Nhiều lần tiếp xúc, anh nhận ra cô bé khá hiền lành, ngoan ngoãn nên cũng quý.
- Con của chú cũng tầm tuổ.i như cháu vậy!
- Thế ạ, bạn í đang học trường nào ạ chú?
Thành bối rối không biết trả lời sao, liền tìm cách lảng sang chuyện khác. Suốt chặng đường anh chẳng hồ hởi nói chuyện như mọi khi vì trong lòng còn đang bận suy nghĩ.
Thành dừng xe lại, đưa tay đón lấy cái mũ, đang định rời đi thì bất giác nghe thấy tiếng nói quen thuộc nên ngoảnh đầu lại.
- Về muộn thế con, vào ăn cơm nhanh kẻo sắp nguội rồi.
- Ơ, bố mẹ đi du lịch về sớm thế ạ?
- Ừ, chơi thế thôi, bố còn bận về để nhận chuyến công tác mới.
Anh đứng như chế.t trân nhìn 2 mẹ con họ ôm nhau ngay trước mặt.
- Tâm ơi!
Người phụ nữ đứng hình, khẽ gỡ con gái ra. Trong giây lát, cô khẽ rùng mình.
2 người ngồi đối diện nhau trong quán cafe, mãi chẳng ai nói với nhau câu gì.
Thành bối rối nhìn Tâm, run run hỏi:
- Em vẫn ổn chứ?
- Tôi ổn. May mà trong đêm ấy chồng tôi kịp ra tay cứu giúp chứ không thì chắc giờ cũng đã xanh cỏ rồi.
Tâm nhìn anh cười khẩy bảo, trong ánh mắt vẫn còn có chút cay đắng. Thành thấy nhói ở trong tim khi nghe đến câu vợ gọi tên chồng mới. Anh cố ngăn cho giọt nước mắt khỏi rơi ra, nghẹn ngào nói:
- Anh xin lỗi!
Tâm nhìn thẳng vào mắt anh, cố tình hỏi:
- Về điều gì chứ?
Thành bối rối không biết phải nói gì.
- Tôi phải cảm ơn anh mới đúng, vì đã giúp đỡ con gái tôi trong thời gian qua.
- Đó…có phải là con anh không?
Thành chua chát ngập ngừng nhìn cô hỏi. Tâm thấy gai gai trong lòng, cô nở 1 nụ cười bảo:
- Anh nhầm rồi. Đó là con của chồng tôi!
Cô đứng dậy quay lưng bước đi, lúc này mới thả cho cảm xúc được xuôi dòng. Tâm đưa tay lau những giọt nước mắt cay đắng đang lăn dài trên mặt.
Đó là câu nói dối đa.u đớ.n nhất mà Tâm đã quyết định nói ra. Cô vốn chẳng có đứa con chung nào với người chồng mới vì anh ấy bị vô sinh.
Thành chế.t lặng nhìn bóng cô khuất dần giữa hàng người ngược xuôi đông đúc. Đến bây giờ Thành mới chịu chấp nhận anh đã mất đi người vợ mà mình thương yêu nhất.
Theo WTT
Đêm cuồng nhiệt ở nhà vợ cũ
11 giờ trưa bước lên phòng vé bến Nước Ngầm. Việc đầu tiên là nới lỏng thắt lưng thở phát đã. Mẹ, điều hòa bọn này mát kinh. Từng sợi không khí êm dịu luồn sâu vào tận cơ quan thiết yếu nhất.
- Anh ơi về mô ạ?
Em bán vé thò cổ ra vẫy vẫy. Sau 3 ngày làm người nổi tiếng ở thủ đô, hôm nay mới được nghe tiếng Nghệ xịn, tự nhiên thấy yêu "về mô" vãi. Cho anh một vé Nghĩa Đàn. Về mô cúi đầu bảo, dạ cho em xin trăm rưỡi.
Ảnh minh họa
Giờ thì nằm thẳng cẳng trên xe, lim dim ngủ chờ 6 tiếng nữa có mặt tại nhà cựu vợ. Lão tài xế khoe biết cựu bố vợ, trước kia suốt ngày ngồi oánh phỏm với nhau.
Hóa ra ông cựu nhà mình cũng nổi phết. Hồi mới làm rể, về quê ngoại chơi ông cựu vẫn hay rủ mình làm tí với mấy lão họ hàng "H. mô ngồi đan quạt đi, ta đán.h cho bọn ni hết con mẹ tiề.n đỡ nói phét!" Mình oánh được nửa tiếng chả biết được hay thua nhưng mỏi lưng quá nên toàn bỏ cuộc. Nói chung món này mình không ưng nên hay ngồi sau lưng xui dại ông cựu rút con gì, chốt con gì cho chắc. Mỗi khi nghe theo mình, bị thằng ngồi cạnh ăn chốt hạ, ông cựu vỗ đùi đán.h đét bảo "Địt mẹ nghe mi bị hắn đớp rồi, tau đang định rút con khác", mình nhăn răng cười, nói tại bài hắn đỏ quá rồi lại xui tiếp.
5 giờ chiều. Bắt taxi vào tận ngõ nhà vợ. Mẹ vợ chạy ra nói, ồ nhanh hè, xe chạy mấy giờ mà về nhanh hè. Vào nhà. Mình cởi áo ném lên thành ghế, mẹ vợ đang pha cà phê ngước sang nhìn, bảo dạo ni béo hè, yêu em mô không mà béo hè. Mình lễ phép nói chả yêu ai, để rứa cho gái hắn thèm. Mẹ vợ bảo thật không đo, không yêu em mô thật a? Mình bảo dạ vâng. Mẹ vợ có vẻ ưng nên cho thêm 2 thìa sữa vào ly cà phê.
7 giờ tối, nghe tiếng lịch xịch ngoài sân, quay ra biết ngay là ứ thèm đi làm về. Độ này trông thị mặn ghê: quần vải bó căng, áo sơ mi cộc tay, nhìn cũng ra vấn đề phết, không biết đã kịp có anh nào chưa. Con gái đang múc canh rau ngót ngước lên bi bô "Con chào mẹ!" Ứ thèm hỏi con gái "Ai đang ngồi cạnh con đó?" Nhìn sang mình, con gái khoe "Bố, bố của con!" Thị bỏ cặp xuống, đủng đỉnh bảo "Bố của mi dạo ni nổi tiếng rồi!" Á à, lườm rau gắp thịt, ý tại ngôn ngoại nhề, chắc hay thập thò vào FB mình hóng chuyện đây (éo biết nick ảo của thị là gì, block phát cho bõ ghét).
Ăn xong, con gái cầm đôi vợt cầu lông bé tí đưa bố một cái, mẹ một cái, bảo "Bố với mẹ đán.h cầu lông đi, đán.h đi!". Mình quay sang nhìn ứ thèm, ứ thèm quay mặt lên ti vi nở nụ cười rất tối nghĩa. Con gái mới tí tuổ.i mà kinh thật, định xui bố mẹ ngoại giao cầu lông đây. Mình bảo, thôi con chơi với mẹ đi, bố đi xe cả ngày mệt rồi. Nó khóc ré lên, kiên quyết bắt giao lưu bằng được. Ứ thèm thấy thế bật cười khanh khách, dỗ con gái "Bố của mi chỉ đán.h với các dì trẻ trẻ, xinh xinh thôi", làm mình cũng không nhịn được cười, bèn nói vu vơ "Có cái mứt í, dì éo đâu ra". Ứ thèm xì môi "Có mà đầy, toàn các em trên phây... lạ chi"
10 giờ. Vào phòng ngủ, con gái đậ.p đập trên nệm bảo "Mẹ ngủ bên này, bố ngủ bên này, con nằm giữa nghe kể chuyện ngày xửa ngày xưa". Ứ thèm đang nhổ lông nách, bảo "Con nằm dưới sàn với bố đi, mẹ nằm trên ni với bà cho rộng". Con gái vùng vằng "Để con ngủ với bà cũng được, mẹ ngủ với bố đi". Mình dỗ con gái "Con nằm đây bố kể chuyện ngày xửa ngày xưa nha, mẹ hôi nách lắm không nằm đây được mô". Thi dẩu môi gắt "Nói liên thiên cái chi đó? Không biết đứa mô hôi nách nha?" Đang cãi nhau ai hôi hơn thì con gái lôi trong ba lô ra cái quần đùi của bố, nó cứ ôm khư khư trong lòng như ru búp bê. Ứ thèm bảo "Bỏ xuống đi, .. không mặc sịp nên hôi lắm đó". Thị xoáy đểu kinh, vẫn nhớ cơ đấy?
Đưa đẩy mãi, cuối cùng con gái cũng nằm cạnh bố nghe chuyện ngày xưa. Ranh con này không thích đọc truyện trong sách, cứ phải chuyện bịa của bố mới ưng. Kể cho nghe chuyện thỏ con một hôm vào rừng hái nấm bị chó sói cắn cho phát, thỏ con bèn về nhà mách thỏ mẹ. Thỏ mẹ xông ra hỏi đứa nào đán.h co.n ta rồi đuổi chó sói chạy bán sống bán chế.t. Ứ thèm nằm trên giường thò cổ xuống vừa cười vừa bảo "Chuyện chi mà lạ rứa, thỏ lại đuổi được cả chó sói à? Chuyện vô lý rứa mà con cũng nghe, hâm" Con gái giẫy đành đạch "Con thích nghe chuyện ni, bố kể tiếp đi bố..."
Kể một lúc quay sang đã thấy con gái ngủ lúc nào không hay. Bà ngoại bật đèn ngủ rồi bỏ ra ngoài, nói nhỏ trước khi khép cửa "Để lên gác bóp lưng cho bố. Bố dạo ni hay đau lưng lắm".
Trong ánh đèn dìu dịu, điều hòa mát mát, tự nhiên thấy díu hết cả mắt. Trên giường ứ thèm trở đi trở lại 8 vòng, thi thoảng thở dài tâm trạng. Chắc đang lo công việc ở chỗ làm dạo này trì trệ vì nắng nóng. Hé mắt nhìn lên, thấy cái váy xanh cổ vịt bập bùng trước quạt như cánh buồm căng gió. Khổ thân, lo lắng công việc quá đến nỗi váy tốc lên tận cổ mà không cả để ý, đã thế vài phút lại khẽ ho một tiếng rất ý nhị trong cổ, chắc ốm rồi. Mình gắt "Ngủ đi để con nó ngủ, ho lắm thế!". Thị gắt lại "Ngủ thì cứ ngủ đê, lắm chuyện". Ho rứa bố ai ngủ được, mà trở ít thôi. Quay lưng ra ngoài, thị chép miệng "Đây quen rồi nha, khó ngủ nó quen rồi nhá!"
Cãi nhau một lúc mình chợp mắt lúc nào không biết. Sáng mở mắt đã thấy ông cựu đứng ngoài cửa giục "Dậy rửa mặt rồi đi lòng lợn đi, mẹ cả đêm qua ngủ được, đi làm chén cho mát".
Oánh răng, rửa mặt xong leo lên xe ông cựu. Ông cựu hỏi tối qua ngủ sớm hè, mệt nên chắc dễ ngủ hè? Không biết có ý tại ngôn ngoại không, mình bảo dạ, ngủ một mạch nỏ biết chi trời đất luôn. Ông cựu phanh cái két, ngạc nhiên hỏi lại cho chắc "Thật a, thật a? Ngủ không biết chi a?" Mình nói, à vâng. Ông cựu kéo ga cái vù, lẩm nhẩm câu gì đó không nghe rõ.
Ra quán gọi 2 bát cháo, đĩa lòng, cái bánh đa và chai diệu trắng. Ông cựu bảo bố đang nghi bị gút bác sỹ nói kiêng lòng lợn nhưng kệ mẹ hắn, uống đi, chế.t biết liền sợ cái chi! Mình chạm ly, bảo ừm kệ chớ, sống trên đời thèm miếng dồi lợn mà còn không dám ăn thì cũng coi như chế.t rồi, mần mạnh đi bố. Gọi "bố" phát cho thuận miệng. Bố có vẻ ưng. Lát sau bố hỏi, mi có thích cô Linh dạy con Sóc không, thích thì siêng đưa Sóc đến lớp. Mình hỏi nhìn răng bố, ra gì không? Bố bảo, cụng được nhưng môi thâm. Địt mẹ lấy vợ đừng lấy đứa môi thâm (thế mà còn bày đặt mai mối cho mình, hiểm thật).
Chiều ngủ dậy mình chào té. Ông cựu bảo ứ thèm, mi đưa H hắn ra đường bắt xe nha, bố mệt. Ứ thèm im im không nói gì, lát sau đã thấy nổ xe sẵn ngoài sân. Khoác ba lô, nhảy lên xe, cố tình bám vào vai thị phát. Thị để yên, có vẻ xuôi xuôi.
Xe lướt qua hàng phượng xanh mướt đang trổ hoa, ứ thèm chạy xe chầm chậm, chợt thị quay lại hỏi "Bắt xe bus hay xe khách?", giọng êm và mượt như Khánh Linh hát Nghe mưa, yêu vãi. Mình bảo xe chi cũng được. Thi gật 2 cái, duyên kinh. Sẵn khung cảnh thơ mộng, định tổ chức ôm eo thị cái xem sao, nhưng ngài ngại nên rụt tay lại.
Đến đèn đỏ, nhảy xuống bảo thị "Về đi". Thị im lặng không nói gì, quay xe trở lại. Chợt sực nhớ, gọi với theo "À quên, cầm ít tiề.n cho con ăn thêm cái gì". Ứ thèm nói vu vơ "Dạo ni giàu hè, nổi tiếng có khác, nhiều tiề.n hè!"
Nhảy vụt lên xe bus đang đợi sẵn bên đường. Xe chạy được một đoạn, quay lại thấy bóng ứ thèm khuất xa dần, xa dần giữa phố đông người...
Theo WTT
Đứ.a b.é lang thang cứ chạy theo gọi 'Mẹ ơi', cô thấy thương đưa về nuôi, 15 năm sau nó lại trả ơn thế này Kể từ ngày con trai chị mất vì vụ ta.i nạ.n, chị như suy sụp hoàn toàn. Chị phải điều trị tâm lý mất 2 năm mới có thể trở lại vui vẻ và khiến chồng cũng như người nhà bớt lo lắng. Nhiều đêm thấy vợ khóc trong mơ vì nhớ con, anh chỉ biết ôm chị ngậm ngùi. Anh yêu chị...