Vợ bé nhờ người đán.h ghe.n, cướp của vợ lớn
“Vợ nhỏ” đã nhờ một nhóm người đến đán.h và lấy tài sản của tình địch. Hậu quả, người xúi, kẻ đán.h đều bị truy tố ra tòa về tội “Cướp tài sản”.
Sáng 31-7, TAND huyện Bình Minh-Vĩnh Long mở phiên tòa lưu động xét xử hành vi cướp tài sản của các bị cáo Trần Thị Loan (SN 1958- ngụ ấp Sư Nam, thị trấn Hòn Đất, huyện Hòn Đất- Kiên Giang), Nguyễn Ngọc Phước (SN 1982), Nguyễn Văn Trận (SN 1985), Lê Văn Vàng (SN 1989) cùng tạm trú ấp Bình Thuận 1 (phường Thuận Giao, TX Thuận An- Bình Dương) và Trịnh Công Giang (SN 1989- ngụ ấp Bưng Thuố.c, xã Long Nguyên, huyện Bến Cát- Bình Dương). Bị hại là vợ chồng ông Cao Văn Dinh ở ấp Phù Ly 2 (xã Đông Bình, huyện Bình Minh- Vĩnh Long).
Thuê người đán.h ghe.n và cướp tài sản vợ lớn bị cáo Trần Thị Loan bị phạt 6 năm tù
Ông Dinh trước ngụ ở ấp Nhơn Hòa (xã Nam Thái Sơn, huyện Hòn Đất- Kiên Giang). Mặc dù đã có vợ con nhưng vẫn “đèo bòng”… sống với bà Trần Thị Loan sinh được một con gái tên Phạm Thị Bé Lan. Do không chịu nổi cảnh vợ lớn, vợ nhỏ gặp nhau đán.h ghe.n ầm ĩ nên ông Dinh cùng vợ lớn là bà Nguyễn Thị Hằng về ấp Phù Ly 2 (xã Đông Bình- Bình Minh) sinh sống. Tuy cách xa hàng trăm cây số nhưng mâu thuẫn giữa bà Hằng và bà Loan vẫn ngày một trầm trọng.
“Trước hôm xảy ra sự việc, bà Hằng đến đán.h và lấy tài sản của tôi. Tôi có báo Công an xã Đông Bình nhưng không thấy giải quyết. Bức xúc nên tôi mới nhờ bạn của con gái đến đán.h bà Hằng lấy lại tài sản”- bị cáo Loan cho biết.
Bị truy tố trước tòa với vai trò cầm đầu, Nguyễn Ngọc Phước khai: Trưa 4-3, Phước đến nhà trọ của bạn gái là Phạm Thị Bé Lan ở ấp Bình Thuận 1 (phường Thuận Giao- TX Thuận An) chơi. Lúc này, Lan đang điện thoại cho bà Loan. Biết Phước ở đó, bà Loan kêu con gái đưa điện thoại nói chuyện rồi bảo Phước đến nhà ông Dinh đán.h bà Hằng và lấy hết tài sản trên người bà Hằng cùng giấy chứng nhận quyền sử dụng đất (GCN QSDĐ).
Video đang HOT
Phước đồng ý, liền đến quán cà phê Cát Tường ở ngã tư Hòa Lăng (Bình Dương) rủ Nguyễn Văn Trận, Lê Văn Vàng, Trịnh Công Giang (bạn làm thuê chung) đến Vĩnh Long đán.h ghe.n dùm mẹ của Lan. Trước khi đi, Lan có đưa cho Phước 500.000đ làm phí đi đường.
Khoảng 13 giờ hôm sau, Phước mượn xe gắn máy của người bạn điều khiển chở Vàng, còn Trận chở Giang đến nhà ông Dinh. Trên đường đi, Phước bàn với Trận, Giang và Vàng: Khi đến nhà ông Dinh, Phước kêu cửa rồi dùng dao khống chế ông Dinh. Sau đó giao ông Dinh lại cho Trận, Giang và Vàng khống chế tiếp, còn Phước đi gặp bà Hằng để lấy GCN QSDĐ.
Cả nhóm đồng ý. Do đó, khi đến chợ Bình Minh, Phước ghé vào tiệm tạp hóa mua 2 con dao Thái Lan đưa cho Giang một cây, còn một cây Phước giữ. Trận thì mua băng keo đen dán biển số xe lại để tránh bị phát hiện. Khi đến cách nhà ông Dinh khoảng 50m, cả nhóm dừng lại.
Trận dùng băng keo dán biển số xe 67H4-4334, còn Phước lấy khăn buộc che biển số xe 61T3-6446 lại rồi tất cả cùng chạy vào nhà ông Dinh, đậu xe quay đầu hướng ra lộ. Phước đi trước vào nhà nắm cổ áo ông Dinh dùng dao khống chế kêu ông Dinh ngồi xuống giường. Sau đó, Phước đưa dao cho Vàng canh giữ ông Dinh. Còn Trận cầm nón bảo hiểm, Giang cầm dao đ.e dọ.a khiến ông Dinh hoảng sợ không dám chống cự.
Có mặt tại tòa, ông Dinh vẫn chưa hết bàng hoàng, chỉ về phía bị cáo Vàng, kể: “Chú này cầm dao đứng trước mặt tôi, móc trong túi áo tôi lấy một điện thoại di động hiệu Nokia bỏ vào túi quần. Còn người thanh niên khống chế tôi lúc đầu (bị cáo Phước- PV) thì xuống nhà sau kéo vợ tôi đi lục tìm tài sản”.
Bà Hằng thì mếu máo cho HĐXX biết: “Tôi đang ngồi rửa chén thì chú này (chỉ bị cáo Phước- PV) xông vào nắm cổ áo tôi khống chế lấy một điện thoại di động. Sau đó, chú lôi tôi vào nhà tắm tìm GCN QSDĐ. Tìm không thấy, chú lôi tôi vào phòng ngủ tìm tiếp cũng không có.
Tôi khóc va.n xi.n mấy chú tha cho vì tôi không có tiề.n, vàng gì cả nhưng chú vẫn tiếp tục lôi tôi lên nhà trên kêu mở đồng hồ đeo tay ra. Tôi sợ quá lột đồng hồ ra đưa. Cùng lúc, người dân xung quanh phát hiện chạy đến ném đá vào nên mấy chú lên xe bỏ chạy”.
Theo lờ.i kha.i của các bị cáo: Khi bị người dân phát hiện, Vàng và Giang đưa 2 cây dao lại cho Phước rồi lên xe chạy ra khỏi nhà ông Dinh. Trên đường tẩu thoát, Trận bị quần chúng đuổi theo bắt được, còn Vàng điều khiển xe chở Phước và Giang chạy về Bình Dương. Trên đường về, Phước điện thoại cho bà Loan nói “làm xong rồi nhưng không lấy đượ.c vàn.g và GCN QSDĐ”.
Tại cơ quan điều tra, lúc đầu Trận khai tên Lê Văn Chọn nhằm che giấu tên thật và nhân thân đã có 3 tiề.n án về tội trộm của mình. Qua điều tra, Công an huyện Bình Minh đã vạc.h trầ.n thủ đoạn gian dối của Trận. Biết không thể chối cãi, Trận đã khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình và đồng bọn. Do đó, ngày 8-3, Công an huyện Bình Minh đã ra lệnh bắt khẩn cấp Phước, Giang, còn Vàng thì ra cơ quan công an đầu thú.
Trước tòa, các bị cáo biện hộ “chỉ đi đán.h ghe.n và lấy lại tài sản giúp bà Loan chứ không cố ý cướp”. Luật sư bào chữa cho Phước thì cho rằng “hành vi của các bị cáo đủ yếu tố cấu thành tội cướp tài sản, nhưng bị cáo Phước làm việc đó là vì nặng tình với con gái của bị cáo Loan, còn các bị cáo khác thì vì nghĩa bạn bè mà nhận lời giúp Phước. Các bị cáo phạm tội không phải vì mục đích cá nhân, nhận thức pháp luật bị hạn chế nên đề nghị HĐXX xem xét giảm nhẹ hình phạt”.
Tuy nhiên theo HĐXX: Phước và đồng bọn thực hiện hành vi cướp tài sản có tổ chức, có sự bàn bạc và phân công nhiệm vụ cụ thể từng người. Trong đó, bị cáo Loan là người tổ chức chủ mưu; Phước cầm đầu, chỉ huy và trực tiếp thực hiện một cách tích cực nhất; còn Trận, Vàng và Giang phạm tội với vai trò giúp sức. Riêng Trận đã có 3 tiề.n án chưa được xóa án tích nên lần phạm tội này thuộc trường hợp tái phạm nguy hiểm. Do đó, cần dành cho các bị cáo mức án tương xứng với hành vi phạm tội để răn đe và giáo dục chung nhằm tránh xảy ra những trường hợp phạm tội tượng tự. Theo đó, TAND huyện Bình Minh đã tuyên bản án sơ thẩm phạt Loan, Phước, Trận mỗi bị cáo 6 năm tù giam, Vàng và Giang mỗi bị cáo 4 năm tù giam tội “Cướp tài sản”.
Theo NLD
Mẹ anh ủng hộ tôi làm vợ bé của anh
Tôi có dáng chuẩn như người mẫu, giao tiếp tốt, phải làm lẽ cho người hơn tới 15 tuổ.i thật không đáng nhưng vì tình yêu nên tôi lại lăn tăn.
Tôi vào Sài Gòn đến bây giờ cũng được 8 năm. Tình yêu đối với tôi từ khi bắt đầu đã được định hướng rõ, nếu yêu chỉ yêu một nửa con tim để khi chia tay không phải đau khổ như bao người. Quả thật đúng như vậy. Tôi đã quen năm người nhưng mỗi lần chia tay, tôi không có tâm trạng buồn hay nhớ nhung gì cả. Cũng vì thế, tôi cảm thấy tình yêu thật nhạt nhẽo và càng lúc càng chẳng muốn quen ai.
Anh là người thứ sáu đến với tôi thật tình cờ và bất ngờ. Anh hơn tôi 15 tuổ.i, không cao, chẳng đẹp trai, trẻ trung hay thân hình chuẩn như những người trước. Nhưng không hiểu vì sao trái tim tôi như nhói lên mỗi lúc nhìn anh. Chỉ lần gặp thứ ba, tôi đã yêu anh. Tôi cũng không tin anh còn độc thân nên đã thử dò hỏi anh vài lần nhưng anh khéo quá, thông minh quá, làm tôi phải tin anh.
Nhưng quen nhau một thời gian ngắn, tôi cũng phát hiện ra anh đã có gia đình và ba đứa con. Tôi bị sốc nặng và ngỡ như mình đang gặp ác mộng. Tôi quyết định chia tay anh vì không thể chấp nhận việc người khác lừa dối mình, hơn nữa anh ấy lại là người mình yêu hết lòng. Nhưng tôi không làm được, tôi nhớ anh vô cùng và anh cũng vậy. Ngày nào anh cũng gọi điện làm tôi lại càng nhớ anh và không thể làm theo quy định đã đặt ra cho bản thân. Sau này, khi gặp mẹ anh, bà rất quý tôi và cũng biết luôn mối quan hệ của chúng tôi. Mẹ anh mong tôi và anh ấy hạnh phúc vì vợ anh sinh toàn con gái và chị ấy lại mắc bệnh không thể sinh thêm nữa. Tôi vì yêu anh nên đã chấp nhận và về ở chung nhà.
Chúng tôi khéo léo giữ bí mật về mối quan hệ này. Công ty có rất nhiều người nhưng không ai phát hiện ra. Niềm vui không bao giờ là mãi mãi, khi vợ anh đến chỗ ở, tôi đã không thể kìm được lòng mình. Tôi nhận ra họ rất hạnh phúc và vợ anh cũng là người khéo léo ăn nói, đối nhân xử thế. Tôi muốn ra đi, không muốn là kẻ thứ ba xen vào nhưng tình yêu nó là một cái gì đó rất mãnh liệt. Tôi đã thất bại giữa lý chí và tình yêu.
Mỗi lần tôi nói ra đi, anh cũng rất buồn vì tôi biết anh rất yêu tôi. Anh bảo tôi phải khéo léo với vợ anh để sau này chị ấy chấp nhận tôi, muốn tôi phải giống chị ấy. Điều này làm tôi cảm thấy rất nực cười. Tôi không quá xinh nhưng ngoại hình thì chuẩn như người mẫu, giao tiếp của tôi cũng rất tốt, tại sao phải như thế chứ. Ấy vậy mà rồi tôi lại chấp nhận vì quá yêu anh. Tôi và vợ anh cũng có vẻ khá thân thiết khi đi mua sắm hay làm việc nhưng tôi vẫn không hết tủi thân mỗi lúc gần chị ấy. Trước mặt tôi, vợ anh cũng có lúc nói với rất nhiều người kiếm vợ bé cho anh để sinh con trai. Khi đó, tôi chỉ làm lơ không chút phản ứng nhưng trong thâm tâm tôi biết có lẽ chị ấy đang nghi ngờ điều gì nên mới nói rành mạch như vậy.
Đến bây giờ, khi về quê thăm gia đình thì mọi suy nghĩ của tôi mới rõ ràng. Làm sao ba mẹ tôi có thể chấp nhận việc tôi quen anh và sinh con cho anh chứ? Tôi đã bao lần nói chuyện điện thoại với anh, xúc phạm anh bằng những lời lẽ không ra gì để anh ghét và không muốn gặp tôi nhưng anh vẫn không giận mà chỉ cười. Bây giờ tôi không biết phải làm gì cả, không muốn xa anh mà cũng không muốn làm bố mẹ tôi buồn. Hãy giúp tôi, tôi phải làm sao bây giờ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xôn xao tiệc cưới vợ "bé" cho chồng Nhiều ngày qua, người dân P.Châu Văn Liêm (Q.Ô Môn, TP.Cần Thơ) bàn tán tán xôn xao về việc bà Nguyễn Thị Ánh Nguyệt (50 tuổ.i) làm tiệc để ra mắt vợ bé cho chồng là ông Trần Hiền Phước (59 tuổ.i). Theo lời người dân địa phương thì trước đó, bà Nguyệt đã dẫn bà Trần Thị Kim Sang (41 tuổ.i) đi...