Viết cho những ngày đong đầy nỗi nhớ…
Nắng nhẹ nhàng rơi, mưa nhẹ nhàng buông, nỗi buồn nhẹ nhàng lên ngôi…
Có mấy ai trên đời là yêu hoa yêu lá, có mấy ai trên đời là yêu hương vị cỏ mây mà thiếu đi sự lãng mạn mênh mang lan tỏa tâm hồn đắm chìm trong hồi thức…
Ngày hôm qua, tôi vô tình ngang qua con phố mang tên kí-ức, nơi cánh đồng Bồ Công Anh ngào ngạt phủ đầy một màu trắng của tự nhiên tinh khiết… Ngước mắt lên trời, tôi hứng mây vào tầm mắt, hứng gió vào tiềm thức, hứng nắng vào tâm can. Chảy ngược nước mắt vào tim, đưa tay đón nhận cánh hoa bay bay, gửi tình yêu về chốn phiêu du phồn hoa bất tận.
Tôi dạo chơi, thả hồn theo chốn cảnh bình yên, chạy nhảy như con chim rời tổ mẹ, gió vờn tóc thổi phảng phất đâu đây mùi hương nhẹ nhàng thuần khiết. Chẳng biết thời gian là gì, chẳng biết hiện tại là gì, tôi chỉ biết sống trong kí ức những ngày có anh, tại nơi đây, tình yêu chớm nở, tình yêu không cần bút vẽ vẫn vẽ nên những âm sắc khác biệt nhất rồi lại lang thang theo dĩ vãng, buộc trái tim nhói từng hồi mạnh mẽ, rên rỉ đa.u đớ.n, tôi ôm trong tay vài bông hoa, thổi bay đi những ước nguyện trong nước mắt, nhờ gió mang những yêu thương đến anh – chàng trai ngày hôm qua của tôi.
Bất chợt giật mình, vội vã dắt chiếc xe đi xa dần nơi ấy, tôi ngoảnh đầu lại, nở nụ cười nhẹ, hôn lên không trung nụ hôn luyến tiếc. Bỗng dưng, trời đổ cơn mưa rào bất tận, hòa quyện tâm hồn theo dòng nước lạnh giá cơ thể! Mưa là rơi cho nỗi nhớ, là rơi cho niềm thương, là rơi cho nỗi cô đơn hay rơi cho kỉ niệm đã qua mãi không trở lại?
Chợt hỏi lòng mình, đã bao nhiêu năm trôi đi mà tôi ngừng sống trong hoài niệm? Đã bao đêm tôi ngừng sống trong vạn giấc mơ có anh? Đã bao nhiêu ngày tôi uể oải mệt mỏi cầm điện thoại soạn lên từng tin thật dài, đếm nhớ, đong thương, gộp nước mắt cho người đã từng là tất cả, rồi tự lưu vào bản nháp mà mãi không gửi đi…
Gửi đi làm gì khi tôi chẳng là gì cả?
Gửi đi làm gì khiến đôi ta càng dằn vặt nhau?
Video đang HOT
Anh ơi! Hình như thế giới trong tim em rộng quá phải không anh? Em cứ mãi tìm anh, đi suốt mọi nẻo đường, lang thang mọi chốn dừng chân mà không thấy bóng dáng anh đứng lại chờ đợi em một vài khoảnh khắc! Em cần anh, thật sự rất cần anh ở đây, quan tâm em, yêu em, lắng nghe em luyên thuyên, lắng nghe nỗi đau đang kêu gào thảm thiết. Nhưng mà, hình như anh đi xa quá, đi khuất cả tầm mắt em, đi đến tận cùng của nỗi nhớ khiến khoảng cách cứ thế kéo dài đi vô huyễn!
Anh ơi, về nhé!
Anh ơi, nói yêu em nhé?
Em sẽ lại yêu anh, không điều kiện, bất chấp mọi tổn thương.
Anh ơi, nói ANH-GHÉT-EM nhé? Chỉ cần thế thôi, em sẽ từ bỏ anh, trả anh về tự do, trả anh về với hạnh phúc anh đáng nhận, sẽ cố gắng giấu anh vào trong tim, mình em chịu đựng. Được không anh?
Theo iBlog
Em nhớ em của những ngày xưa...
Gặp lại anh hôm nay, tim em lại loạn nhịp như ngày xưa, anh ạ. Đã trải qua bao mùa yêu, nhưng dường như con tim em vẫn chưa khi nào thôi khắc khoải về anh.
Ngày ấy, mình thuộc về nhau... (Ảnh minh họa)
Vô tình hôm nay, gặp lại anh, cũng ngày mưa phải không anh? Trong anh có nhớ về ngày cũ, có nhớ đến khắc khoải như em bây giờ không anh?
Cho em xin một ngày được nhớ về anh, nhớ về em của ngày ấy...
6 năm rồi, bao điều cũng đã xảy ra, vạn sự đã đổi thay, chỉ có quá khứ của ta ngày ấy, mãi chẳng đổi thay phải không anh?
Ngày ấy, mình thuộc về nhau...
Em và anh của ngày ấy, ta say trong men tình yêu, say trong vòng tay nhau...
Anh- mối tình đầu của em, nụ hôn đầu đời của em, anh cũng từng là người khiến em có động lực để đổi thay cuộc đời mình mà đến giờ khi nhìn lại em vẫn rất nhớ em của ngày ấy, anh ạ.
Em của ngày ấy, cô bé đầy mộng mơ, cô gái của mạnh mẽ, với đôi mắt sáng trong chưa từng muộn phiền vì điều gì. Gặp anh, em như thấy được một cuộc đời khác, một cuộc sống khác những gì em từng biết. Cô bé của ngày ấy, ngây ngô lắm, em tin anh, em yêu anh với niềm tin và tình yêu trong sáng nhất mà có lẽ cuộc đời sau này em chẳng bao giờ có thể tìm lại được. Ngày ấy, em chưa từng định nghĩa được chữ yêu, nhưng thứ tình cảm em dành cho anh, sau này em biết đó là tình yêu. Khi mà em đã đau, đã khóc, đã nhớ anh biết nhường nào, đã vì anh làm những điều điên rồ.
Anh biết không, chàng trai đầu tiên của em, em đã nhiều hơn một lần nhớ về anh, nhớ về em, nhớ về chúng ta của ngày ấy. Những ngày mưa, con đường mình đã đi. Hôm nay thấy hình bóng anh, không hiểu điều gì đã khiến trái tim loạn nhịp đến vậy. Em biết mình đã yêu một khác rồi, nhưng cái cảm giác xưa vẫn đó...
Em nhớ anh bao nhiêu, em càng nhớ em của ngày ấy bấy nhiêu. Cô gái em ngày ấy, ngây thơ lắm, mạnh mẽ lắm, em đã là người quyết tâm từ bỏ anh, mặc cho anh đã bao lần vì em mà rơi lệ, em không một lần ngoảnh lại, vẫn cương quyết không cần ai chở che, em có thể sống tự lập một mình, em của ngày ấy mạnh mẽ, thông minh lắm. Em chọn cho mình con đường đi, độc lập mà không cần có bóng dáng của bất kì người con trai nào. Em của ngày ấy... sao giờ xa quá vậy.
Em giờ đây không còn được mạnh mẽ như cô gái ấy, em mỏng manh, em yếu đuối, em không cả tự vẽ ra tương lai cho chính mình nữa, anh ạ. Em đang thấy mình kém cỏi, mỗi ngày trôi đi, em lại thấy mình thất bại đi. Em của ngày xưa., mạnh mẽ lắm. em khao khát cô gái của ngày ấy. Để giờ đây nhìn lại quá khứ, em vẫn nhớ lắm nghị lực của cô gái ấy, vượt qua bao điều. Em phải làm sao để có thể được như cô gái ấy? Con người ấy trong em phải chẳng đã chế.t theo tình yêu của em dành cho anh ngày ấy.
Em nhớ chính em ngày ấy!
Những ngày mưa của em giờ đây, em chỉ mong được ngồi cạnh chiếc máy tính, lách cách những dòng suy nghĩ của mình, về đời về người về bản thân mình. Em lo sợ tương lai của em đang dần phai mờ theo những suy nghĩ của em anh ạ. Em không hiểu điều gì đã khiến em, cô gái năng động của ngày ấy, giờ lại trở nên thu mình, mặc cho người người đùa vui, em đang tự khép mình lại, em xây cho mình một vỏ bọc vô hình trong dòng đời này anh ạ. Em giờ sao vậy, anh ơi?
Cho em xin một ngày được nhớ về anh, nhớ về em của ngày ấy...(Ảnh minh họa)
Còn anh?
Giờ này anh sống ra sao? Yêu người thế nào? Cuộc đời anh có đổi khác, có tốt hơn ngày yêu em không anh? Em cũng nhớ hình anh- chàng trai 18 năm ấy, anh nhiều ước vọng hoài bão lắm. Chàng trai hay cười, rất chịu khó nuôi nấng chăm sóc móng tay. Em còn nhớ anh nói:" anh chăm nó như chăm người yêu vậy". Bao năm trôi qua, anh còn giữ thói quen đó không anh? Anh có nhớ sinh nhật năm ấy của anh? Bao trò điên rồ mình đã làm cùng nhau. Em nhớ, tuổ.i trẻ, thời ngây ngô, thời điên rồ ấy của cả hai ta.
Hôm nay, ngoài kia trời đang mưa, em- cô gái bên mưa vô tình nhớ anh. Em đọc được ở đâu đó rằng con gái nhớ về người cũ không hẳn là còn yêu. Có lẽ cảm giác loạn nhịp khi nãy, không còn là tình yêu phải không anh? Mình đã yêu nhau xong rồi mà anh nhỉ? Đời này, mãi về sau dù có yêu ai,mình vẫn luôn có một quá khứ từng có nhau phải không, tình đầu của em?
Yêu anh, yêu em của ngày xưa...
Em sẽ thả nỗi nhớ, niềm thương anh, nhớ em của ngày ấy theo những hạt mưa hôm nay, để nó tan đi và còn để hai ta tiếp tục con đường phía trước của mình chứ, đúng không ạ?
Theo blogtamsu
Là đàn ông, thì phải có trách nhiệm với cô gái của mình Và cậu nhớ không, người con gái ấy có thể khóc, có thể đau, có thể tổn thương trăm mảnh... nhưng đôi khi chỉ là một cái ôm chặt từ vòng tay cậu cũng đủ khiến cô ấy nguôi ngoai! Câu biêt không, nêu hôm nay câu đê cô ây đi, không phai riêng tôi ma con co rât nhiêu chang trai ngoai...