Viết cho anh!
Trước khi quen anh, cuộc sống của tôi trôi qua thật bình lặng… (Ảnh minh họa)
Có nhiều lúc tôi ngập ngừng tự hỏi, tình yêu là gì? Liệu một ngày ta có thể biết được nó hay không!
Rồi một ngày anh đến, thật tình cờ và cũng thật bất ngờ. Tôi không hề nghĩ rằng trong mình đã bắt đầu len lỏi cái thứ tình cảm mà người ta hay gọi là tình yêu.
Trước khi quen anh, cuộc sống của tôi trôi qua thật bình lặng. Ngày lại ngày đến trường rồi về nhà, chẳng có một người bạn thân ở bên, chẳng có nơi để tôi trút mọi buồn vui trong lòng. Lúc đó tôi chỉ là một bé con chưa biết gì, ngốc nghếch và hay tin người. Tôi nhút nhát, sợ mọi thứ và dường như tôi chỉ biết khóc cho quên đi hết tất cả mọi thứ, những cái làm tôi cảm thấy khó chịu.
Anh đến nhẹ nhàng như một cơn gió, mang đến cho tôi những niềm vui thật bình dị. Tôi và anh hai con người từ 2 nơi khác nhau, chưa từng gặp nhau lại thân quen đến lạ. Ngày ngày chúng tôi cùng đi chơi, cùng đi học, cùng ăn cơm… một cách ngẫu nhiên anh đã trở thành người bạn đồng hành của tôi. Lúc tôi vui, lúc tôi buồn, khi tôi cần có ai đó ở bên người đầu tiên tôi nghĩ tới là anh. Anh làm tôi vơi đi cảm giác nhớ nhà, anh cho tôi biết tôi không một mình. Để rồi có ai ngờ chính sự trẻ con của anh, chính sự quan tâm nhẹ nhàng của anh (cái mà tôi cho là anh không có) đã sưởi ấm trái tim tôi. Và tôi đã yêu anh…
Chúng tôi song hành bên nhau trên tất cả mọi con đường, có anh là có tôi và có tôi là có anh. Chúng tôi tuy không ai nói ra nhưng dường như hai trái tim đã cùng chung nhịp đậ.p.
Video đang HOT
Tết đầu tiên xa anh, cảm giác thật khó chịu. Tôi nhớ cái nắng của Sài Gòn. Tôi nhớ anh, nhớ anh đến lạ. Nỗi nhớ không tên, không định hình được chỉ biết rằng nó xuất phát từ trái tim đang loạn nhịp của tôi. Và tết năm ấy cũng là cái tết đầu tiên tôi không đi chơi, chỉ ở nhà, gặm nhấm nỗi buồn. Vì thế mà tôi càng nhớ anh hơn.
Anh đến nhẹ nhàng như một cơn gió, mang đến cho tôi những niềm vui thật bình dị… (Ảnh minh họa)
Dần dần rồi tôi cũng quen với cảm giác xa anh, quen với nỗi nhớ thương anh từng ngày. Từ khi yêu anh, tôi đã bớt đi những lúc ngồi khóc một mình, không còn cảm giác cô đơn như trước. Tôi hạnh phúc…
Quen anh lâu tôi mới biết ở anh có nhiều điều rất thú vị. Nhiều khi đó là những cái làm tôi vui nhưng đôi khi nó lại khiến tôi thấy buồn lòng. Tôi biết anh biết và anh đã cố thay đổi. Tôi nhận thấy anh thương tôi rất nhiều, rất nhiều.
Tôi tự trách mình vì nhiều khi làm phép so sánh. So sánh anh với người khác dù tôi biết rằng mọi sự so sánh đều khập khiễng. Nhiều lúc nghĩ rằng nếu anh so sánh tôi với người con gái khác liệu tôi có buồn không? Chắc chắn câu trả lời là có. Và chính vì thế tôi lại càng yêu anh hơn.
Mỗi người có một cách yêu khác nhau, và anh của tôi cũng thế.
Thời gian thấm thoắt qua đi, vậy là chúng tôi song hành bên nhau cũng đã được ba mùa trăng, ba mùa hạnh phúc. Tôi yêu anh và anh cũng yêu tôi.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã an bài thế nhưng cuộc sống mà, đâu có cái gì là dễ dàng. Dần dần tôi cảm thấy mình và anh ở hai thế giới khác nhau. Thật xa lạ và cũng thật hờ hững. Đôi khi anh giống như khách qua đường, đến rồi lại vội đi mà chẳng hề nghĩ rằng nơi đó có một người vẫn âm thầm trông ngóng bước chân anh. Nhiều khi tôi thấy mình thật ngốc…
Tôi giống như một kẻ khờ đang đợi chờ tình cảm của người khác, đợi chờ trong mệt mỏi, trong chán nản và trong vô vọng. Vậy mà tôi vẫn yêu anh, vẫn quan tâm, chăm sóc anh từng ngày. Vậy mà, có bao giờ anh biết nỗi cô đơn trong lòng tôi, có bao giờ anh biết tôi buồn như thế nào, tôi ra sao?… Tất cả là một dấu chấm hỏi.
Anh… và tôi… thời gian… và tình yêu. Đáp án nào cho tất cả…
harmonica_h2n@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Tình yêu đôi khi thật giản đơn
Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng... (Ảnh minh họa)
Ngày ấy, họ đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt.
Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô rất mãn nguyện, đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ.
Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "hẹn gặp lại" thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cúp máy đán.h "cạch". Mỗi lúc như vậy, cô luôn nghe cái âm thanh chói tai đó thật nhức nhối. Người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của cô có níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng ấy chán nản, quay lưng. Cô không khóc mà cảm thấy như được giải thoát.
Một hôm, cô chợt nhớ đến người tình đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi. Nhớ "chàng ngốc" từng đợi nghe cô nói lời "tạm biệt" mới gác máy. Hình ảnh đó thôi thúc cô nhấc máy. Giọng của chàng vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô thì chẳng thốt nên lời, luống cuống nói "tạm biệt".
... tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ là có thể nói lên tất cả (Ảnh minh họa)
Lần này, cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô trầm ngâm lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của người yêu cũ: "Sao em không cúp máy?". Tiếng của cô gái như khản lại: "Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi" - chàng bình tĩnh nói - "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".
"Nhưng người cúp máy sau thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì" - cô nói, giọng run run. Chàng trai tiếp lời: "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ"...
Cô không kìm nổi mình, bật khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng ký ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.
Hóa ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ là có thể nói lên tất cả.
Theo NLĐ
Cần nhất là sự sống! Ta cứ loanh quanh cứ mải mê, cứ kỳ vọng và cứ để đấy tận đáy lòng một chữ "cần" không đáng! Thật lạ là, khi ta càng cần thì ta càng cảm thấy thiếu, khi ta càng thiếu thì ta càng thấy mất đi... và khi mất đi thì ngay lập tức cảm thấy cần phải lấy lại... Cần... người ta lúc...