Vị ngọt tình yêu đầu
– Mặc dù đã rất nỗ lực nhưng năm đầu tiên tôi thi trượt đại học – tôi đau đớn, hụt hẫng nhưng không vì thế mà bỏ cuộc. Tôi lao đầu vào học như một con thiêu thân với quyết tâm năm sau sẽ thi đỗ. Đây cũng là khoảng thời gian tôi gặp anh – mối tình đầu và cũng là mối tình cuối của tôi.
Lúc đó anh là lính nghĩa vụ của tiểu đoàn 559 – đơn vị thi công đoạn đường quốc lộ 1A đi qua nhà tôi. Không hiểu vì lý do gì – vì cái giọng miền Bắc là lạ “ngọt như mía lùi” hay là vì tôi yêu màu áo lính mà anh đã “hạ gục” được tôi? Lúc đầu tôi không để ý nhiều về anh bởi tôi là một cô bé vốn nhút nhát, thấy người lạ vào nhà (nhất là đàn ông con trai) là tôi lại chạy trốn, anh cũng như bao người khác, vẫn bộ quần áo màu xanh ấy, vẫn cái mũ cối ấy, giữa biết bao người tôi không biết rằng anh đã để ý đến tôi.
Chỉ có một điều lạ là ngày nào anh cũng vào nhà tôi xin nước uống mặc dù không được tôi tiếp đón vì hễ thấy anh bước vào cổng là tôi đã chạy ra sau nhà, mặc cho anh hỏi “Có ai ở nhà không?” tôi vẫn không lên tiếng, đến lúc anh bỏ đi tôi mới chạy ra nhìn qua khe cửa sổ…
Thời gian thấm thoắt trôi qua, tôi vẫn ngày đêm miệt mài học tập và anh vẫn ngày ngày vào nhà tôi xin nước uống (tất nhiên không bao giờ giáp mặt tôi), chỉ khi có người nhà tôi ở nhà anh mới được uống nước. Tôi cũng đã quen dần với việc này và phần nào đoán ra được “ý đồ” của anh. Rồi đoạn đường nhanh chóng sắp hoàn thành, các anh lính đã được điều động đi nơi khác, ngày càng thưa dần, thưa dần…
Một hôm, lúc tôi đang còn lúi húi sắp xếp lại đóng sách vở, bỗng từ đằng sau giọng anh cất lên “Chào bé! hôm nay thì khỏi trốn được nữa nhé!” tôi quay đầu lại bắt gặp khuôn mặt anh. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh rõ nhất – một chàng trai đen nhẻm, mặt đầy mụn nhưng lại có một sức hút lạ kỳ, trái tim tôi đ.ập loạn xạ… rồi anh cho tôi biết anh sắp phải chuyển đi nơi khác.
Ba ngày sau, anh đến nhà tôi vào buổi tối. Tôi không còn chạy trốn như mọi lần nhưng cũng không ngồi tiếp nước anh mà để anh tự phục vụ và tôi thì ngồi ở bàn học, anh hỏi gì tôi trả lời đó rồi như chăm chú nhìn vào sách vở. Thấy vậy anh nói muốn vào chào tạm biệt tôi vì ngày mai anh phải chuyển đi nơi khác, anh dặn tôi cố gắng học rồi ra về. Lúc đó không có ai ở nhà, không hiểu sao tôi lại đóng cửa, dắt xe đạp ra, ngỏ ý muốn chở anh về (vì nhà tôi cách đơn vị anh hơn 1 kilômét).
Anh hơi bất ngờ và tỏ ra ái ngại nhưng rồi cũng cầm lấy xe đạp. Suốt đoạn đường anh cố đạp xe thật chậm và chúng tôi không nói với nhau câu nào nhưng cũng cảm nhận được “đối phương” đang nghĩ gì. Đến gần cổng đơn vị nơi anh đóng quân tôi bảo anh dừng xe để tôi đi về. Lúc tôi quay đầu xe định đi thì bất ngờ anh cầm lấy tay tôi và hôn lên má tôi, một cảm giác rất lạ và như có một luồng điện nào đó vừa xẹt qua ngang người mình – đó là cái cầm tay và nụ hôn đầu đời của tôi.
Mặc dù vậy, với phản xạ tự nhiên tôi đẩy anh ra và lên xe đạp thật nhanh mặc cho anh chạy theo và nói rằng “Một tuần anh sẽ không rửa tay”. Tối hôm đó tôi trằn trọc không ngủ được, có một điều gì đó mới mẻ trong con người tôi, tôi không thể giải thích được chỉ biết rằng đó là cảm giác vui vui, lâng lâng, tôi áp đôi bàn tay vào ngực mình và nhớ tới lời anh nói “Một tuần anh sẽ không rửa tay” rồi cười một mình. Ai đó đã nói rằng: “Đừng để ai cầm tay, một khi người ta đã cầm được tay của mình rồi thì mình sẽ thuộc về người đó bởi cảm giác đầu đời rất quan trọng”…
Những ngày sau tôi không còn thấy anh và tôi biết rằng câu nói đó thật đúng với tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy nhớ anh, cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Tôi hình dung không biết ngày anh ra quân tôi sẽ như thế nào. Nhưng rồi chợt nhớ tới kỳ thi sắp tới tôi lại cắm đầu vào học, tôi cố gạt bỏ tất cả mọi ý nghĩ về anh…
Mỗi tuần 1 lần tôi vẫn đều đặn nhận được thư anh, anh nói rằng thực ra anh không chuyển đi đâu cả nhưng muốn để tôi chú tâm vào việc học anh sẽ không đến nhà mà chỉ viết thư cho tôi thôi và lá thư nào anh cũng động viên tôi cố gắng học để trở thành cô giáo như niềm mong ước của tôi. Duy có một điều anh không nói là tối tối anh vẫn thường đi đi lại lại qua nhà tôi chỉ để trông thấy tôi ngồi học bài…
Và rồi cái ngày tôi lo sợ cũng đã đến – anh xuống chào tạm biệt tôi, anh nói rằng ngày mai anh đã hết nghĩa vụ quân sự và anh sẽ theo đoàn về quê, anh chúc tôi thi đỗ đại học và tặng tôi một quả địa cầu kèm theo mảnh giấy với dòng chữ “Trái đất tròn, hy vọng có ngày anh sẽ gặp lại em”. Ngày anh lên xe tôi không lên tiễn anh như bao người khác – bởi tôi vẫn là một cô bé nhút nhát (anh nói rằng anh yêu tôi vì sự nhút nhát đó). Tôi ở nhà ngồi đợi đoàn xe đi qua nhà mình cho đến khi nghe thấy tiếng hát và những cái vẫy tay khuất dần, khuất dần…
Video đang HOT
Hạnh phúc là do chính mình tạo ra và tôi đã nắm giữ được hạnh phúc… (Ảnh minh họa)
Những ngày sau đó là khoảng thời gian khủng khiếp đối với tôi, tôi nhớ anh đến phát điên, mặc dù khi anh còn ở đây tôi không mấy gặp anh nhưng dù sao tôi cũng có cảm giác anh ở gần tôi, còn lúc này anh đã ở một phương trời khác. Tôi đã khóc rất nhiều, rất nhiều…, tôi cố gắng học để quên đi tất cả nhưng không thể được, điều đau đớn là tôi học không vào trong khi chỉ còn hơn một tháng nữa là tới kỳ thi đại học. Tôi cảm thấy ghét anh – anh là mối tình đầu của tôi, anh đã bỏ tôi trong thời gian quan trọng nhất… Tôi chạy ra biển, tôi khóc thật to, tôi gào thét rằng tôi rất nhớ anh… và biển đã trở thành người bạn của tôi mỗi khi tôi buồn, mỗi lúc tôi nhớ anh…
Một tuần sau tôi nhận được thư anh, không cần nói cũng biết tôi vui đến mức nào, anh động viên tôi cố gắng học để sau này đỡ vất vả (lần nào anh cũng vậy), anh nói với tôi lúc nào nhớ anh hãy nhìn vào quả địa cầu, trái đất luôn quay tròn, sẽ có ngày anh vào thăm tôi và bắt tôi phải hứa là năm nay sẽ thi đỗ. Tôi như được tiếp thêm sức mạnh, tôi xoay xoay quả địa cầu và lấy bút ghi vào đó dòng chữ “Quyết tâm thi đỗ” và lao đầu vào học. Những lúc nhớ anh tôi lại cầm lấy quả địa cầu xoay xoay và rồi lại học…
Trời không phụ lòng người, ngày nhận được giấy báo thi đỗ tôi chạy ngay ra bưu điện khoe với anh đầu tiên (lúc đó chưa có điện thoại di động như bây giờ), tôi cảm nhận được anh vui đến mức nào.
Và rồi một lần nữa khoảng cách về địa lý của tôi và anh lại càng xa. Lúc này tôi cảm thấy mình thật ngốc ngếch, lúc nộp hồ sơ tuyển sinh tôi đã không chọn cách “Bắc tiến” để được gần anh mà lại chọn “Nam tiến”. Tuy nhiên không vì thế mà tình cảm của chúng tôi phai nhạt. Tôi và anh vẫn thể hiện sự nhớ nhung qua những cánh thư và “chat”…
Bốn năm sau đó, tôi tốt nghiệp ra trường và trở thành cô giáo nhưng đây cũng là lúc tôi nhận ra một thực tế – tôi và anh thật khó có thể đến được với nhau – kẻ miền Trung, người miền Bắc, khó khăn trước mắt là cái giọng miền Trung “nằng nặng” của tôi thật khó có thể truyền đạt những kiến thức mà tôi đã học cho học sinh nếu như may mắn anh xin được việc cho tôi (hơn nữa tôi là cô giáo dạy văn thì điều này càng khó hơn)…
Nơi tôi dạy học là một xã miền núi, xung quanh là núi đồi bao phủ, không có điện thoại, không có internet, tôi cố gắng quên anh và cố tìm niềm vui trong đám học trò. Tôi cũng không về nhà bởi tôi sợ rằng tôi sẽ nhấc điện thoại lên gọi cho anh…
Nhưng rồi cái gì đến đã đến, đến kì nghỉ hè, tôi không còn lý do để ở lại trường. Tôi và anh lại liên lạc với nhau. Bao sự nhớ nhung tôi cố gắng che giấu như vỡ òa, chưa bao giờ tôi lại có quyết tâm lấy được anh như lúc này. Tôi lên mạng, vào các trang web “việc làm” tìm việc. Để đến được với anh, không trở thành cô giáo thì tôi có thể làm việc khác chứ không thể chia tay anh được.
Sau khi có một số địa chỉ cần thiết, tôi chuẩn bị hồ sơ xin việc và lên tàu ra Hà Nội. Tôi nói dối gia đình là lên trường có việc trong vòng 1 tuần và trong 1 tuần đó tôi phải tìm được việc… Trời không phụ lòng người, ngày cuối cùng tôi tưởng rằng không còn hi vọng gì thì cũng là lúc tôi nhận được điện thoại gọi tới thử việc, may mắn hơn là tôi đã được nhận việc – đó là một nghề thú vị và phù hợp với khả năng cũng như ngành nghề mà tôi đã học.
Tôi trở về nhà “khăn gói” chuẩn bị cho tương lai của mình trong sự ngỡ ngàng của nhiều người, nhất là mẹ tôi. Mẹ tôi đã khóc rất nhiều. Lúc này tôi cảm thấy rằng mình là một đứa con bất hiếu, gia đình tôi sẽ chịu nhiều sự dị nghị của mọi người, nhưng đó là con đường mà tôi đã chọn…
Lúc đầu làm quen với môi trường mới, mặc dù đã có anh ở bên cạnh động viên nhưng tôi không thể tránh khỏi cảm giác lạc lõng. Đặc biệt, khi nhìn học sinh đi học tôi lại nhớ da diết đám học trò của mình, tôi thèm cái cảm giác được đứng trên bục giảng…
Thời gian thấm thoắt trôi qua, công việc của tôi dần ổn định, tôi cảm thấy ngày càng yêu nghề và nguôi ngoai dần sự tiếc nuối khi không theo đuổi được ước mơ trở thành cô giáo của mình và đám cưới của chúng tôi đã trở thành sự thực – sau 8 năm yêu nhau – điều mà có lúc chúng tôi nghĩ rằng trong mơ cũng không có.
Và giờ đây là tròn 10 năm yêu và lấy nhau, một b.é g.ái bụ bẫm đã ra đời – đó là quả ngọt – là kết quả tình yêu của chúng tôi (khi tôi viết bài này bé đã gần tròn 1 tháng t.uổi). Người ta thường nói “Mối tình đầu thường dang dở” nhưng với tôi không hẳn là như vậy. Hạnh phúc là do chính mình tạo ra và tôi đã nắm giữ được hạnh phúc – mối tình đầu cũng là mối tình cuối của mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Học nghề và du học - Sự lựa chọn không tồi cho teen 12
Nhiều bạn vì ngại với bạn bè, thầy cô, thậm chí cả gia đình nên cứ cố, cố mãi, cố mãi để vào đại học. Tâm lý ấy khiến bạn trở nên nhụt chí hơn bao giờ hết.
Học nghề
Thi đại học đã không còn là sự lựa chọn duy nhất đối với học sinh hiện nay. Nhiều bạn, đỗ đại học nhưng vẫn còn rất mơ hồ trong việc lựa chọn nghề trong tương lai. Chọn ngành quản trị kinh doanh nhưng vẫn không hiểu với ngành này sau này mình có thể làm công việc cụ thể là gì và làm ở đâu, như thế nào. Với nhiều bạn, học đại học chỉ là học, còn thực tiễn nghề nghiệp sau này thì tính sau.
Khác với họ, những bạn cảm thấy mình không đủ sức thi đại học hay trượt đại học, khi quyết định chọn một ngành nghề nào theo học là họ đã có định hướng riêng cho tương lai mình.
Trượt đại học, Tuấn buồn chán không thiết làm gì, được sự động viên của gia đình và tự nhận thức được sức mình không đủ để đặt chân được vào ngưỡng cửa ấy, Tuấn đã quyết định theo bố đi học nghề sửa chữa xe máy, ô tô. "Làm riết rồi thành quen và yêu nghề" đó là câu chia sẻ của Tuấn khi được hỏi. Nhìn hình ảnh cậu học trò ngày nào giờ đã tự kiếm được t.iền và trở thành một thợ sửa chữa lành nghề, nhiều bạn bè vô cùng thán phục và yếu mến. Cảm giác có lỗi với gia đình vì trượt đại học cũng không còn ám ảnh Tuấn nhiều như trước.
Trên các phương tiện truyền thông hiện nay nói rất nhiều về bài toán "Giải quyết tình trạng thừa thầy thiếu thợ" của cả xã hội, cùng với đó là rất nhiều các cơ sở dạy nghề mở ra đáp ứng nhu cầu theo học của các học viên. Một số nghề đang hút được nhiều học viên theo học là sửa chữa điện thoại, ô tô, xe máy, máy tính, điện lạnh...thợ hàn, thợ điện, thợ cơ khí hay hướng dẫn viên du lịch, điều dưỡng...
Nhiều bạn vì ngại với bạn bè, thầy cô, thậm chí cả gia đình nên cứ cố, cố mãi, cố mãi để vào đại học. Tâm lý ấy khiến bạn trở nên nhụt chí hơn bao giờ hết. Hãy tỉnh táo lựa chọn cho mình bước đi. Học nghề không có gì là đáng xấu hổ hay thấp kém. Định hướng đúng bước đi tiếp theo phù hợp với năng lực bản thân và hoàn cảnh gia đình chính là thành công bước đầu của bạn rồi đấy.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Đi du học
Nhắc đến du học là ai ai cũng thấy ẩn chứa sau câu nói ấy là cả một niềm hãnh diện. Tuy nhiên, hãnh diện cũng có 5, 7 loại. Người thì hãnh diện vì dành được học bổng du học nước ngoài, người thì vì kết quả học tập tốt, nỗ lực suốt 12 năm cuối cùng cũng được đền đáp nhưng cũng không thiếu kẻ hãnh diện khi cho rằng bạn bè sẽ phải lác mắt khi thấy mình được đi du học.
Nếu như một vài năm trước đây, đi du học là cả một vấn đề lớn. Dường như chuyện đó chỉ dành cho những bạn có thành tích học tập thật xuất sắc được nhà nước hay tổ chức nào đó cử đi, hoặc phải giành được học bổng qua thi cử thì nay, chỉ cần gia đình có t.iền là có thể biến ước mơ ra nước ngoài học đó thành hiện thực ngay tức khắc.
Lý do đi du học cũng vô cùng đa dạng: học ở nước ngoài sẽ tạo ra một môi trường vô cùng lý tưởng, giúp các bạn tiếp cận với nền văn minh mới, với các thành tựu khoa học vĩ đại và nguồn tri thức vô cùng phong phú. Đó là những lý do tích cực của những bạn thực sự có ý chí, quyết tâm học tập. Còn với những bạn dùng t.iền của gia đình để đi du học, coi việc đó như đi chơi thì du học quả là một chuyến du lịch thú vị, vừa có t.iền chu cấp, lại vừa có không gian để thỏa sức vẫy vùng mà không sợ bị quản lý, lại được cái tiếng đi học trường Tây. Quả là vẹn cả 3 đường.
Hoài Thương (cựu học sinh trường Lương Thế Vinh, Hà Nôi) chia sẻ: "Mình rất vui khi được đi du học. Ở đây, mình được tiếp xúc với nhiều người hơn, mở rộng tri thức hơn và đặc biệt là khả năng ngoại ngữ của mình tăng lên đáng kể".
Nhiều bạn, ngay từ khi lên cấp 3 đã định hướng cho mình một con đường duy nhất, đó là đi du học. Điều đó giúp các bạn nỗ lực hơn trong học tập bởi du học là để học, chứ không phải để chơi. Cũng không ít bạn khi đứng trước sự lựa chọn giữa thi đại học trong nước hay đi du học không khỏi phân vân. Học đại học trong nước sẽ được ở gần gia đình, bè bạn, không phải đối diện với cảm giác nhớ nhà da diết nhưng du học lại được coi là cánh cửa tri thức mới, nơi nung đúc những ước mơ của bạn thành công hơn.
Không ai phủ nhận các trường đại học trong nước ngày càng tiến bộ trong giáo trình giảng dạy và phương tiện truyền đạt, tuy nhiên các trường đại học ở nước ngoài vẫn được đ.ánh giá cao hơn về vấn đề này. Nếu vẫn còn phân vân thì hãy tham khảo ý kiến cha mẹ, người thân và xem xét sức học của mình cùng tài chính gia đình, lúc ấy bạn sẽ có được một quyết định sáng suốt.
Đừng vì danh hão
Cái danh hão được đi học ở nước ngoài hiện nay vẫn còn ăn sâu vào m.áu của nhiều người dân Việt Nam. Các bậc phụ huynh đôi khi chỉ vì muốn được bằng người này người kia với suy nghĩ: "Nhà mình thế này kém gì nhà kia mà nhà họ cho con đi du học được, nhà mình lại không" nên đã không tiếc tay vung t.iền cho con đi du học dù biết rõ sức học con mình tới đâu. Hay nhiều gia đình, vì thấy con trượt đại học hay không có khả năng thi đại học đã vội làm hồ sơ, thủ tục cho con đi du học để tránh làm mất mặt cha mẹ.
Dân gian xưa vẫn có câu "Bệnh sĩ c.hết trước bệnh siđa" để chỉ tác hại của bệnh háo danh, sĩ diện. Không phải ai khi đặt chân ra nước ngoài học tập đều thành công. Nó phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố như học lực, tri thức, nghị lực, và môi trường xung quanh... Đã có rất nhiều học sinh Việt Nam đi du học va vấp, ăn chơi chác táng, tiêu tốn không biết bao nhiêu t.iền của của gia đình.
Tạm kết, có nhiều con đường để bạn lựa chọn cho tương lai. Tuy nhiên, hãy tỉnh táo lựa chọn để con đường ấy không biến thành con đường lắm chông gai nhé!
Theo PLXH
Thiêu thân lao vào gã trai tân Tôi đã buông mình để Huy "yêu" tôi trong điên dại và cuồng nhiệt của một gã trai lần đầu tiên biết đến mùi vị xác thịt của phụ nữ... Ở t.uổi 27, các bạn gái khác vẫn còn đang băn khoăn chọn lựa cho mình một người bạn đời phù hợp thì tôi đã yên bề gia thất với một cuộc sống...