Vì một người ra đi
– Nhưng cay đắng lắm thay, đàn bà ly hôn tự rơi vào cái bẫy cô độc của chính mình, dối lòng, vội vã tìm kiếm một gã đàn ông thay thế.
“Thư gửi người yêu cũ” nghe tựa hấp dẫn, em bỗng dưng nhớ tới người xưa, nhớ tới anh…
Sau chia tay anh, phải mất vài tháng em mới lấy lại tinh thần, kìm hãm những chuỗi ngày đau khổ bằng việc online viết blog, đăng nhập forum và tán gẫu. Đã là đàn bà thì cuộc chia tay nào cũng buồn, cũng khóc, nhất là vì yêu thì lại càng đau khổ… như em sinh ra vốn đa cảm, lại yếu đuối, dễ mềm lòng… nên quãng thời gian sau đó là cả một quá trình thử thách.
Vượt qua nỗi đau và dũng cảm bước tiếp khi không còn chồng hay có đàn ông bên cạnh đã là quá thành công, bỏ qua được chữ bất hạnh. Chăm sóc bản thân để lâu lâu thiên hạ khen: “Hôm nay trông hay thế”… cũng là vui, cũng thấy yêu hơn cái khuôn mặt, cái chân, cái tay… và cả cái dáng cao gầy khẳng khiu của mình nữa. Mặc dù mong manh, mặc dù yếu ớt, nhưng em tự tin, tiếp nhận để xoa dịu, chấp nhận để vượt qua, hình như sinh ra số phận đã an bài cho em thật cay đắng.
Ai bảo đàn bà cứ ly hôn là không thể ngẩng đầu kiêu hãnh bước đi? Ai bảo cứ chia tay nhau là thất bại? Đôi khi hạnh phúc có được từ việc quyết định chia tay. An ủi chính mình không phải ai cũng biết cách tự thưởng..
Đàn ông hỏi em:
- Em còn yêu không?
- Còn… nhưng là trước đây..
- Vẫn hận người ta à?
- …giờ thì không..
- Vậy tha thứ được rồi?
- Tha thứ ? Không, không làm được…
- …Không tha thứ… làm sao yêu, làm sao mở rộng lòng đón nhận tình cảm của người khác?
Video đang HOT
- Chẳng sao cả… muốn yêu mình à?
Em là vậy, luôn dặn lòng bình thản, không bon chen, không lưu tâm, song vẫn là tính, là tật là cái phong cách cố tỏ vẻ bất cần, cứ tô vẽ cái bản ngã để rồi xa lánh tất cả, ngang bướng và mạnh mẽ, không mang về sự hoàn thiện hơn trong cuộc sống, càng cố gắng thể hiện để chứng minh, càng xuất hiện cân bằng thì càng phải chống đỡ, càng phải tự vệ….
Em có lẽ đã thất bại… một sự thất bại không hoàn toàn bởi em đã không còn anh, không còn chồng, mất đi một người đàn ông, một chỗ dựa… người phụ nữ phải thật cố gắng, không dễ đầu hàng số phận… nhưng dễ mềm lòng, dễ tổn thương hơn bởi sự cân bằng, bởi càng kiêu hãnh càng dễ vỡ…
Sự ra đi của đàn ông để lại cho đàn bà tất cả những hệ lụy… (Ảnh minh họa)
Sau quãng thời gian im lặng, dối lòng và ngụy tạo tâm trạng, ôm giữ lấy cái tôi khiến em rơi nhanh vào trạng thái cô độc, bi quan hơn, khi không còn cái bóng cao lớn hơn em trong nhà, không còn người che chắn và bảo vệ, em suy sụp, bởi xa một người đàn ông, hình như giá trị của người phụ nữ cũng dần mất…
Em buồn, nỗi cô đơn ẩn giấu sau ánh mắt, khuôn mặt… cái thần sắc yếu ớt, lo lắng và cả sợ hãi… như vô tình, vẻ mặt xanh xao, đôi vai gầy run thêm vào mỗi tối, khi tủi thân, khi ai đó làm em đau hơn, tổn thương hơn bởi sự thua kém thể hiện là em đã để một người đàn ông ra đi…
Người ta vẫn nói đàn bà suy sụp bởi đàn ông không đau lâu bằng những người phụ nữ tự làm tổn thương nhau. Một người vợ hãnh diện về chồng, một cô gái tự hào khi được yêu, họ có thể cảm thông, chia sẻ… nhưng cũng có thể buông lời chua xót đầy ác ý… khiến em đa đoan hơn. Vẻ đẹp của đàn bà đơn thân không còn thể hiện ở làn da, mái tóc, mà ở cách cô ta cư xử, đối đãi với cuộc đời, với chính mình, như cô đã tha thứ được cho anh, để anh ra đi… cũng là cho mình thêm thời gian bù đắp. Gái một con, độc lập… không ít người ngầm ghen tị..
Cuộc sống không phải quá hy sinh, không phải cần cho đi để nhận lại từ ai đó, bao dung, cao thượng hơn không phải chỉ dành cho người ngoài cuộc mà còn giữ cho mình, vuốt ve cái tôi để không buông thả…
Nhưng cay đắng lắm thay, đàn bà ly hôn tự rơi vào cái bẫy cô độc của chính mình, dối lòng, vội vã tìm kiếm một gã đàn ông thay thế. Nhưng càng bước tiếp càng sai, càng đi càng mất mát, cay đắng hơn, hụt hẫng hơn khi nhận sự phủ đầu, sự quy chụp và khước từ của một ai đó
Đàn ông dặn:
- Chỉ gọi khi cần, khi cấp bách..
- Ừ, sẽ không gọi nữa
- Vì chỉ có một số để làm ăn
- Khi online thì nói chuyện, anh chủ động..
- Vâng, sẽ không online với anh nữa..
Không để đàn ông nói tiếp, em xót xa: “Anh à, dù sao, em vẫn rất khái tính”.
Đúng rồi, chỉ online thôi cũng vẫn là phẩm giá của người đàn bà, như sự đa tình của anh, như cái buông lơi của em, vẫn là một cách thể hiện, một phản xạ giao tiếp như được yêu, như tìm cho mình một chỗ dựa, nghĩ rằng sẽ yên tâm hơn.không ngờ … “Anh à, đã bao giờ anh nói thích em chưa ? Em không quyến rũ ư?”
Nước mắt ở đâu mà giàn giụa chảy, nhạt nhòa những câu chữ nhảy theo từng tiếng nấc nghẹn ngào. Nước mắt ở đâu mà cứ lăn dài dọc những dấu chân đi, vệt thời gian, sự cô đơn còn chìm sâu vào những tủi hờn, trống trải và lạnh giá ở trong tim… Một gã trai thường tình luôn đ.ánh giá những người như em là phóng túng, dễ trao đổi, dễ cho, dễ nhận… Đàn bà như em ôm giữ cái tôi, níu kéo gã trai để được thêm cảm giác về giá trị của mình. Bởi đ.ánh giá một người phụ nữ đơn thuần đôi khi chỉ vì một suy nghĩ nông cạn hay một suy đoán không công bằng, một sự quy chụp… vô hình chung, em đón nhận cái đa đoan đâu phải cần bắt đầu từ nhan sắc, từ sự lẳng lơ, từ sự chủ động..
Đàn bà độc thân, yên lặng chỉ để nghe tiếng vỡ ở trong lòng, sự ra đi của một người đàn ông dù lý do không bởi họ vẫn gây cho đàn bà một nỗi đớn đau, sự tổn thương… dấu vết không dễ xóa… Sự ra đi của đàn ông để lại cho đàn bà tất cả những hệ lụy… Sự tự thương làm nước mắt luôn trực chảy..
“Mà trời ạ gió thêm làm chi nữa
Chiều không anh cũng đủ lạnh lắm rồi”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bản làng nghiệt ngã vì… 'ết'
Đã hơn mười năm trôi qua kể từ ngày xã nghèo Châu Khê (Nghệ An) nổi lên phong trào làm gỗ, làm mây. Người dân tứ xứ đổ về. Bản nghèo bỗng trở nên nhốn nháo, khi có sự góp mặt của gái mại dâm và các đối tượng mua bán, sử dụng ma tuý...
Bão "ết" tràn làng nghèo
Từ đó số người mắc nghiện tăng lên. Từ hút đến chích, các đối tượng nghiện dùng chung kim tiêm nên HIV/AIDS đã lan truyền nhanh chóng và tang thương đổ lên xóm nghèo.
Chị Hoàng Thị Thu, ở thôn Khe Choăng, xã Châu Khê, huyện Con Cuông tâm sự: "Trước đây gia đình cũng sung túc, anh làm nghề thợ xây, không giữ được mình đã dính vào h.eroin rồi mang bệnh về nhà, Anh bị nhiễm HIV đã c.hết cách đây 5 năm, sau đó tui đi xét nghiệm và biết mình cũng bị nhiễm HIV, nhiều khi muốn buông xuôi nhưng nghĩ đến 3 đứa con lại cố sống, sau đó nhận được ARV điều trị, giờ sức khỏe cũng tạm ổn". Hiện tại, chị đang làm nghề thu mua phế liệu, cả ba đứa con đều bỏ học giữa chừng. Chị Thu là một trong số rất nhiều những thân phận phụ nữ bị mắc căn bệnh thế kỷ từ chồng.
Ông Hoàng Đình Hồng, Phó trưởng phòng LĐTB&XH huyện Con Cuông cho biết: "Trước đây huyện Con Cuông rất bình lặng nhưng sau đó cơn lốc giá gỗ lao vào rồi mang theo cả những hệ lụy của nó, chúng tôi không kịp trở tay, thời gian này với sự vào cuộc của các cơ quan ban ngành đã đẩy lùi được một phần tệ nạn. Tuy nhiên, những hệ lụy của nó vẫn nghiệt ngã với những người thân của họ".
Đến câu lạc bộ Mái ấm gia đình của thị trấn Con Cuông chúng tôi mới thấy hết được những nỗi đau của những con người đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ quái ác mà người chồng của họ mang về, sau những bước đi nhầm của người thân để lại cho họ là những tháng ngày đau thương nghiệt ngã.
Những hệ lụy đau lòng
Đêm, núi rừng Pù Mát như dữ dội hơn, ngôi trường tiểu học dành cho t.rẻ e.m dân tộc Đan Lai chìm lấp giữa màn mưa giăng trắng xoá. Bản làng le lói như một điểm chấm giữa hun hút rừng già như chính những số phận éo le của họ. Sáng hôm sau, sương sớm như chiếc mền bông khổng lồ còn phủ kín bản làng, theo chân những người làm công tác chuyên trách phòng chống tệ nạn của xã, chúng tôi được tận mắt chứng kiến những số phận nghiệt ngã, những mảnh đời bất hạnh éo le, những hoàn cảnh lâm vào cảnh khốn cùng vì HIV. Trong căn nhà sàn lụp xụp, chúng tôi chứng kiến hai ông cháu ngồi ủ rũ tựa cột mà không khỏi xót xa.
Ông ngoại và cháu La Thanh Tùng, trong ngôi nhà rách nát
Chị Lô Thị Giới - Trạm phó trạm y tế xã Châu Khê cho biết, cháu bé đó là La Thanh Tùng, bố mẹ cháu đều đã c.hết vì AIDS. Giờ chỉ có hai chị em, người chị gái La Thị Ly mới 10 t.uổi đang sống cùng ông ngoại, cả hai bà nội ngoại của các cháu đều đã mất. Ông La Văn Thi năm nay cũng đã ngoài 70 t.uổi, thân già còm cõi một mình kiếm lát sắn củ khoai nuôi cháu.
Nhìn những hoàn cảnh đó không ai cầm được nước mắt. Nhưng những mảnh đời đó vẫn còn "may mắn" hơn em Vi Văn Sang... ở bản Khe Giới. Bố mẹ em đều đã bị cướp đi cuộc sống, nhưng em cũng đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ. Giờ chỉ có ông bà nội ngoại sống với em. Nhưng ai ở đó cũng biết rằng, không bao lâu nữa em sẽ không biết về đâu khi ông bà đều đã gần t.uổi thập cổ lai hy. Hơn nữa ông ngoại đang bệnh nằm liệt giường. Gia đình em chỉ trông chờ vào tình thương của hàng xóm láng giềng.
Chị Nguyễn Thị Hoa, phụ trách vấn đề HIV của xã Châu Khê tâm sự với chúng tôi trong nước mắt: "Tôi làm việc này đã được mười năm, chưa khi nào tôi thấy có nhiều hoàn cảnh éo le đến vậy. Nhiều lúc đi gặp người bệnh mà nước mắt cứ tuôn trào. Mình không có điều kiện để giúp đỡ họ về mặt vật chất. Chỉ biết mang hết tình thương dồn vào động viên, an ủi họ. Điều làm tôi trăn trở nhất là làm sao họ được hỗ trợ ARV để chống chọi với bệnh tật và nuôi con cái trưởng thành".
Không những thế, những người thân vô tội của họ cũng chịu chung số phận là chống chọi để giành giật sự sống từng ngày từng giờ khi tử thần đã điểm tên. Nhìn những cặp mắt ngây thơ của những đ.ứa t.rẻ mồ côi, những lo toan, sợ hãi của những người phụ nữ đang chờ ngày ra đi mà không biết con cái họ sẽ đi về đâu. Giờ mạng sống của mình đã không còn thì làm sao lo cho những đứa con thơ dại cho đến khi chúng trưởng thành. Chúng tôi quay lại thành phố khi phía thượng nguồn dòng sông mây đen đã giăng kín đại ngàn, gió đuổi nhau ràn rạt làm lòng sông tung bọt đỏ ngầu, dữ dội...
Theo PL&XH
Khi sinh viên dẫn người yêu đi học chung Không gian hẹn hò của sinh viên không chỉ ở những góc công viên, những vùng đất trống, sân ký túc xá, quán café hay phòng trọ mà còn ở ngay trên giảng đường. Trào lưu sinh viên dắt người yêu đi học cùng đã trở nên quá phổ biến. Nhiều bạn chia sẻ về việc thường xuyên dẫn người yêu đi học...