Vì bố không yêu mẹ
Những ngày còn bé, tôi vô tư hồn nhiên như đúng cái tuổ.i của mình. Nhưng dù bé thì tiếng bố chử.i mẹ, tiếng mẹ khóc khi phải đi tìm bố trong một đám cờ bạc tôi cũng biết.
Tôi ngủ ở giường ngoài, chỉ cần tiếng động nhẹ là tôi thức giấc ngay. Mẹ hay khóc, khóc nhiều, mà lại không dám khóc to vì sợ các con tỉnh giấc.
Những lúc đó tôi thương mẹ rất nhiều, tôi cũng khóc nhưng chỉ là giọt nước mắt của đứ.a b.é thương mẹ trào dâng chứ không phải tiếng khóc tức tửi, tủi thân như của mẹ.
Khi học cấp hai, tôi cảm thấy dường như bên ngoài gia đình tôi êm ấm, phẳng lặng bao nhiêu thì bên trong lại tù túng và mệt mỏi bấy nhiêu. Bố tôi là một công chức công việc ổn định, mẹ là cô nông dân chính gốc. Dáng người mẹ thô, không thanh mảnh như các cô làm trong cơ quan bố. Bố đi làm ngày hai buổi, thời gian rảnh nhiều vào buổi chiều nhưng không bao giờ bố bố đụng tay vào bất cứ việc gì trong nhà. Bố cho rằng, ai ở nhà thì phải làm. Bố thật gia trưởng!
Mẹ tôi chẳng ngồi không bao giờ, tôi còn nhớ mãi, dù nắng hay mưa, dù lạnh hay sương muối cứ bốn giờ sáng mẹ lại đi chợ. Mẹ đi mua đỗ tương, gạo nếp, đủ thứ rồi mang về chợ gần nhà bán. Thời gian rảnh mẹ tranh thủ ra đồng xem ruộng lúa, chăm đàn lợn. Mẹ làm việc rất nhiều như để bù đắp khuyết điểm của mình. Với mức lương công chức bình thường nhưng bố lúc nào cũng cho mình là nguồn thu nhập chính của gia đình, rồi tự có cái quyền hạch sách người khác. Mẹ chẳng bao giờ nói gì, chỉ lủi thủi làm thôi. Chúng tôi đi học cả ngày chẳng biết giúp gì cho mẹ, chỉ biết dọn dẹp việc nhà. Mẹ là tình yêu bao la, là động lực cho tôi cố gắng. Tôi thương mẹ nhiều lắm, cứ đêm nào mẹ khóc tôi đều biết, mẹ buồn, mẹ đau bao nhiêu tôi cũng đau như vậy.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, sự giả tạo êm ấm mà bố cố gắng để hàng xóm nhìn thấy khiến tôi ghét vô cùng. Tôi ghét cuộc sống tù túng, không tiếng cười, lúc nào cũng im lặng đến nỗi nghe thấy tiếng thở của từng người trong gia đình. Đây có phải gia đình hạnh phúc không nhỉ? Có phải nhân tố để các con phát triển tốt không? Gia đình tôi có thừa điều kiện để sống vui vẻ, tràn đầy tình thương bên nhau, nhưng bố đã xóa tan hết điều đó. Khuôn mặt bố thường cau có, nghiêm nghị, khiến chúng tôi rất sợ. Bốn mẹ con hay tụm lại trong một góc, nếu bố ở nhà trên, chúng tôi sẽ vào nhà trong hoặc xuống bếp. Khi nào bố đi làm chúng tôi mới thấy thoải mái, xem phim, nghe nhạc, hát hò đủ thứ. Có lẽ tôi học văn nên những gì xảy ra xung quanh khiến tôi nhạy cảm. Đã nhiều lần tôi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao con không thấy bố mẹ đi chung bao giờ, kể cả đi ăn tiệc, ăn kị…”. Những lúc đó mẹ chỉ nói bố không thích chở mẹ đi.
Video đang HOT
Tại sao? Mẹ xứng đáng được hưởng hạnh phúc mà. Mẹ là một người phụ nữ tuyệt vời nhất mà tôi từng biết. Chắc là mẹ tủi thân và buồn lắm. Bây giờ khi đã lớn tôi càng hiểu cảm giác của mẹ. Bố và mẹ tôi đến với nhau không phải vì tình yêu, bố tôi đã từng yêu say đắm một người cùng làng gần mười năm, nhưng lại không đến được với nhau vì hai gia đình đã từng xích mích. Bố tôi ôm nỗi hận, nỗi buồn mà dường như bây giờ bố trút hết vào mẹ tôi. Hóa ra bố không yêu mẹ, bao nhiêu năm bố sống với mẹ mà luôn lưu giữ hình bóng khác.
Tôi thương mẹ, người phụ nữ có thể hy sinh tất cả, có thể chịu đưng mọi vất vả trong cuộc sống, chỉ cần một lời an ủi, một cử chỉ yêu thương của người chồng là sẽ xóa tan hết mệt nhọc, nhưng mẹ không thể có được điều đó, bởi bố không yêu mẹ. Tôi sợ phải nhìn đôi mắt buồn thẳm thẳm của mẹ, sợ sự lạnh nhạt của bố. Nỗi ám ảnh khiến tôi đau vô cùng, đứa con hiểu rõ mọi chuyện nhưng không thể thay đổi được. Nó buồn, nó phải đi xa để không phải đối diện với thực tế. Cuộc đời thật lạ, cái gì qua rồi sao không để nó qua đi!
Con yêu mẹ! Và hy vọng đâu đó trong thời gian cuối bố nhận ra mẹ là tình yêu đích thực.
Theo VNE
Tranh chấp đất, dùng búa ché.m cả nhà anh họ
Tranh chấp ranh đất với người anh họ hơn 10 năm trời, không đồng ý với cách giải quyết của gia tộc, Minh quyết tâm trả thù cho hả dạ. Nửa đêm, Minh cầm búa sang ché.m cả nhà rồi đóng cửa tử thủ.
Ngày 27/2, Tòa phúc thẩm TAND Tối cao tại TPHCM đã bác đơn kháng cáo của bị cáo, tuyên y án sơ thẩm 19 năm tù đối với bị cáo Lê Hoàng Minh (62 tuổ.i, ngụ Đồng Tháp) về tội "Giết người".
Lê Hoàng Minh là rể trong gia tộc của ông Bùi Văn Chảnh, hai nhà liền kề nhau. Mười năm trước, giữa hai gia đình phát sinh tranh chấp ranh đất ở nhưng chỉ đưa ra họ tộc bàn bạc. Minh không đồng ý với cách giải quyết của họ tộc, cho rằng mọi người bên vực ông Chảnh trong việc này, nên ôm hận trong lòng.
Bị cáo Lê Hoàng Minh tại tòa phúc thẩm
Hơn 23h ngày 23/7/2013, Minh đang ngủ ở nhà bỗng giật mình thức giấc, nhớ lại việc tranh chấp ranh đất nên nảy sinh ý định giế.t chế.t cả nhà ông Chảnh. Minh đi ra cửa sau lấy cây búa chẻ củi dài chừng nửa mét đến nhà ông anh họ.
Đến nhà, Minh cầm búa đậ.p bể kính cửa chính rồi đưa tay mở vào. Nghe tiếng động giữa khuya, bà Phấn (vợ ông Chảnh) kêu con trai là Bùi Thanh Nghĩa đi ra xem có chuyện gì. Vừa bước ra phòng khách, Nghĩa bị Minh đuổi ché.m. Vừa chạy vừa kêu cứu, Nghĩa may mắn thoát lưỡi búa của Minh.
Cầm búa đi vào phòng ngủ, thấy bà Phấn đang ngồi trong giường, Minh dở mùng lên rồi ché.m liên tục nhiều nhát vào vùng đầu cho đến khi nạ.n nhâ.n gục tại chỗ. Lúc nghe tiếng con trai "ăn cướp", ông Chảnh từ phòng ngủ đi đến cửa sau buồng của vợ, cũng bị Minh ché.m thẳng từ trên xuống nhiều nhát nên ngã gục.
Nghĩ vợ chồng người anh đã chế.t, Minh cầm búa đi tìm những người khác ché.m tiếp nhưng không thấy ai. Lúc quay trở ra thấy ông Chảnh đang lom khom đi ra khỏi nhà, Minh ché.m thêm vài nhát nữa làm ông Chảnh gục lần thứ hai. Cùng lúc, bà Phấn cũng đang lê ra ngoài cửa chính, Minh cũng xả thêm vài nhát búa khiến bà nằm bất tỉnh dưới nền nhà.
Hành sự xong ra ngoài, thấy Nghĩa cùng nhiều người đi đến, sợ bị bắt nên Minh vào trong phòng của Nghĩa đậ.p tiếp tủ kính rồi đóng cửa tử thủ. Lúc này, công an địa phương tới yêu cầu đầu thú nhưng Minh không chấp hành nên xông vào phá cửa bắt giữ người phạm tội quả tang.
Còn vợ chồng ông Chảnh được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện đa khoa tỉnh Đồng Tháp, sau đó chuyển tiếp lên bệnh viện trên TPHCM điều trị.
Theo kết luận giám định pháp y, ông Bùi Văn Chảnh bị chấn thương sọ não gây hội chứng suy nhược thần kinh nhẹ, tỷ lệ thương tật 21%, tổng tỷ lệ thương tật vĩnh viễn là 27%.
Ở tuổ.i gần đất xa trời, Minh phải vào tù vì sự nóng giận, sân si
Tại phiên tòa sơ thẩm ngày 19/12/2013, TAND tỉnh Đồng Tháp tuyên phạt Lê Hoàng Minh 19 năm tù về tội "Giết người". Về trách nhiệm dân sự, Minh phải bồi thường cho gia đình ông Chảnh 103 triệu đồng.
Cho rằng bản án quá nặng, một phần vì tuổ.i già sức yếu, kinh tế gia đình cũng khó khăn nên Hoàng làm đơn kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt và giảm bớt phần trách nhiệm dân sự.
Tuy nhiên, tại phiên tòa phúc thẩm, HĐXX cho rằng, bản án sơ thẩm là phù hợp, xử đúng người, đúng tội. Tòa sơ thẩm cũng đã áp dụng nhiều tình tiết giảm nhẹ cho bị cáo. Về phần dân sự, mức bồi thường của bị cáo cũng hợp lý. Trong phiên tòa phúc thẩm không có tình tiết gì mới. Từ đó, HĐXX Tòa phúc thẩm quyết định bác đơn kháng cáo, tuyên y án sơ thẩm đối với bị cáo Lê Hoàng Minh.
Công Quang
Theo Dantri
Làm khu vườn thảo mộc mini tạo sảng khoái mỗi sớm thức giấc Không đủ to như những khu vườn thực sự, nhưng vườn thảo mộc tí hon cũng phần nào làm xanh tươi cả một góc phòng. Các chị em cần chuẩn bị những nguyên vật liệu như sau: - Trứng - Mầm cây xanh đã nhú - Đất - Rơm - Lồng chim cỡ nhỏ Bước 1: - Để hút hết lòng trứng ở...