Vì anh, em sẽ cố gắng trưởng thành hơn!
“Không ai là con người hoàn hảo và em cố gắng trưởng thành vì anh trong mọi hoàn cảnh nào!”
Dù là trước kia hay bây giờ thì đối với em, sự xuất hiện của anh chưa bao giờ là vô nghĩa.
Ngày anh đến mang theo hạnh phúc và tiếng cười. Có lẽ, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời em hiểu được thế nào là yêu, thế nào là cảm giác ôm trọn thế giới vào lòng. Là lần đầu tiên em biết tim mình rộn ràng vì nụ cười của anh và lần đầu tiên biết khắc khoải khi ánh mắt anh chất chứa những nhọc nhằn. Người như anh luôn khiến người khác cười bởi tính cách hóm hỉnh nhưng cũng là người cẩn thận trong cách giấu giếm những cảm xúc.
Anh chọn im lặng cho những niềm vui, chọn một mình cho những nỗi buồn. Ngày đó, em còn trẻ con, em chẳng mấy khi nghĩ đến cảm xúc của anh, chẳng buồn lòng với những khó khăn anh trải qua. Ừm… Vì vậy nên em mất anh…
Ngày anh đi, anh không vô tình như những chàng trai khác, anh chọn cách đứng bên cạnh dìu dắt em bước qua nỗi buồn ấy, dạy cho em cách mạnh mẽ và trưởng thành. Để ngày hôm nay đây, em có thể vững bước trên đoạn đường dài phía trước cho dù em có biết trước rằng là ngày mai, ngày kia, ngày đó – cái ngày anh chẳng còn bên em, trò chuyện cùng em những vui buồn sớm tối thì em vẫn biết việc của mình là mạnh mẽ và bước tiếp chứ không phải là ủ rũ và đau buồn!
Em chẳng mấy khi trải lòng mình, nói đúng hơn, em đã cố gạt đi sự thật rằng: “Chúng ta đâu còn là gì của nhau” để bước tiếp, em sợ khi chạm vào những kỉ niệm ấy, em lại đ.ánh mất hình ảnh mạnh mẽ mà em cố gắng xây dựng lâu nay, em sợ mình sẽ lại khóc vỡ òa như một đ.ứa t.rẻ nhỏ, em sợ cả những bơ vơ mỗi tối, những khoảng lặng trống trải trong tâm hồn. Và.. em sợ nỗi nhớ anh lại kéo về như những ngày ấy…
Vì anh, em đã trưởng thành hơn, đã là cô gái biết suy nghĩ tường tận mọi vấn đề, biết đúng, biết sai. Em chẳng còn như lúc trước, ngốc nghếch và đáng thương. Em làm mọi việc ngớ ngẩn để mong anh quay về với mình, nào ngờ đâu, những gì em làm càng đẩy chúng ta ra xa nhau mà thôi.
Cuộc đời ai đó cũng nên một lần thay đổi bản thân, chẳng phải vì em dễ lay động, càng chẳng phải vì em phụ thuộc vào anh mà trở thành con người khác, chỉ là em thấy, đã đến lúc em nên ngừng ích kỉ chỉ biết nghĩ cho những quyền lợi của bản thân. Còn bởi anh, bởi em muốn là cô gái có thể bên cạnh anh, cùng anh đi hết đoạn đường phía trước, thay đổi để tốt hơn, thay đổi để bên anh. Trưởng thành và chín chắn, đâu có gì là sai phải không? Nhất là vì anh, em càng chẳng bao giờ hối hận.
Video đang HOT
Theo Guu
Lá đơn ly hôn và cơ hội cuối cùng dành cho chồng
Cô vội ngồi dậy, tiến tới bàn làm việc và viết đơn ly hôn. Lòng cô đã nguội lạnh song cô vẫn còn yêu và thương chồng. Lá đơn này chính là cơ hội cuối cùng dành cho chồng.
Đang bữa cơm tối,con trai ríu rít kể chuyện ở lớp thì điện thoại đổ chuông dồn dập. Cô vừa nhấc máy lên, không để cô kịp nói, đầu dây bên kia đã lớn tiếng quát nạt xiết nợ.
Buông điện thoại, tâm trạng thực sự nặng nề, thở dài chán nản, cô quay qua bảo chồng "Anh còn muốn làm khổ mẹ con em đến bao giờ, không thương em, cũng mong anh thương lấy con! Nhà mình đâu còn thứ gì đáng giá nữa để bán trả nợ cho anh".
Cô chưa kịp dứt lời, anh đã buông chén đũa, gằn giọng "Anh biết rồi, đừng nói nữa, khó nghe lắm". Rồi anh vội vàng đứng lên, nổ xe máy đi, mâm cơm bỏ dở lạnh lẽo trên bàn.
Nhìn con trai ngơ ngác gọi bố mà cô thương đến quặn lòng. Gia đình cô không phải giàu có dư dật t.iền bạc nhưng từng rất ấm êm hạnh phúc. Saogiờ lại rơi vào cảnh trớ trêu này
Con trai sẽ dần lớn lên và hiểu chuyện, con sẽ nghĩ gì khi có người cha cờ bạc. Ảnh minh họa.
Vợ chồng cô đều ở quê lên thành phố học rồi ở lại lập nghiệp, lấy nhau bắt đầu từ hai bàn tay trắng, sống nơi đô thị xô bồ ồn ào chẳng mấy dễ dàng gì. Những ngày mới bắt đầu quả thực nhọc nhằn vô cùng, khi công việc hai vợ chồng bấp bênh, thu nhập chẳng đáng bao so với trăm khoản phải chi tiêu đắt đỏ, lại thêm nặng gánh trách nhiệm với bố mẹ già hai bên.
T.iền v.ào nhà khó như gió vào nhà trống, cô cố vun vén co kéo chi tiêu thì đồng lương ít ỏi vẫn không biết nhấc lên đặt xuống sao cho vừa nên thiếu trước hụt sau...
Nhớ lại ngày đó, lúc nào cô cũng đau đáu ước mơ có được một ngôi nhà, nhỏ thôi cũng được nhưng ấm cúng. Cô sẽ trồng thật nhiều hoa treo xung quanh cho không gian nhà thêm phần tươi tắn màu sắc. Vợ chồng sẽ thôi sống cảnh thuê tạm bợ trong căn phòng trọ chật chộisâu trong hẻm nhỏ, mùa hè hơi nóng phả ra từ tấm lợp mái xi măng ngột ngạt, thiêu đốt, đêm nằmtrở mình không sao ngủ được.
Mùa đông gió lạnh rít từng cơn lùa qua cửa sổ, mưa rả rích, quần áo phơi chằng chịt chẳng biết treo vào đâu cho khô. Nhưng sợ nhất cảnh, ở hôm nay chẳng biết ngày mai, mỗi lần tìm rồi dọn sang nhà mới biết bao mệt mỏi lỉnh kỉnh...
Sau 3 năm tiết kiệm dè xẻn chắt chiu, vay mượn thêm họ hàng nội ngoại hai bên, vợ chồng cũng gom góp mua được căn chung cư nhỏ. Dù nó hơi cũ, xuống cấp một chút, lại ở ngoại ô thành phố nhưng dù sao cũng là nhà của riêng mình.
Cô tính vợ chồng cứ chăm chỉ làm ăn, đời không phụ những ai biết nỗ lực cố gắng, khi nào điều kiện kinh tế khá giả hơn thì sẽ sửa sang, mua nhà mới khang trang bề thế hơn.
Nhưng ở đời có nhiều sự việc chẳng tính được vẹn toàn. Thời buổi kinh tế khó khăn, nhiều doanh nghiệp lao đao rồi giải thể, công ty anh lúc đầu cắt giảm lương nhân viên, sau tính đến chuyện cắt giảm nhân sự. Anhchán, chẳng cần đợi họ sắp xếp vào danh sách cắt hay không mà đã lập tức xin nghỉ việc.
Anh bảo với cô thực lòng anh cũng muốn bung ra tự làm ăn kinh doanh riêng. Anh vạch ra những ý tưởng, chiến lược kinh doanh bài bản, vẽ ra viễn cảnh tương lai, thấy chồng có ý chí vươn lên như vậy cô thêm mừng.
Bao khoản t.iền tiết kiệm còn lại trong nhà, cô dồn hết lại đem đưa cho chồng, thậm chí anh còn lấy cả sổ đỏ đem cắm cho người ta vay mượn thêm lấy vốn làm ăn. Tháng nối tiếp tháng đi qua, việc làm ăn chẳng thuận buồm theo gió như dự tính, t.iền vốn cứ hao hụt dần còn t.iền nợ ngày một nhiều hơn. Không muốn vợ chồng xung đột bất hòa, cô nhẫn nhịn chẳng gặng hỏi thêm.
Cho đến khi việc làm ăn của anh thất bại đổ bể hoàn toàn, không cứu vãn được nữa thì niềm tin trong cô mới vỡ òa thành nước mắt. Số t.iền nợ đã lên tới con số hàng trăm triệu, ngôi nhà cô chờ đợi mãi mới có được thì giờ đây cũng đứng trước nguy cơ bị mất. Bao nhiêu năm vợ chồng cặm cụi làm việc vất vả, ki cóp, giờ quay lại vạch xuất phát từ con số 0, cõng thêm trên lưng khoản nợ chẳng biết khi nào mới trả hết.
Lòng buồn bã, anh xin lỗi cô khi để gia đình rơi vào tình cảnh này. Cô vừa giận, vừa trách nhưng lại cũng thương anh, thương con. Cô nghĩ lúc này đây mình phải vững vàng để trở thành điểm tựa tinh thần cho chồng.
Trong những ngàynhàn rỗi quanh quẩn ở nhà, không biết bằng cách nào, nghe ai rủ rê anh vướng l.ô đ.ề cờ bạc. Nhiều hôm anh đi từ sớm tới khuya, bỏ mặc cửa nhà.
Sáng nay tỉnh giấc, chồng cô vẫn chưa về nhà. Cô biết chắc, cả đêm qua anh lại ngồi vui chiếu bạc nơi nào. Anh luôn bảo thương yêu vợ con, nhưng cô nghĩ, yêu thương phải gắn liền với trách nhiệm.
Nếu anh cứ tiếp tục trượt chân ngã, sống cuộc sống vô trách nhiệm như thế thì cô và con liệu có thể mong chờ điểm tựa gì ở anh. Rồi con trai sẽ dần lớn lên và hiểu chuyện, con sẽ nghĩ gì khi có người cha cờ bạc. Cô không thể tiếp tục cam tâm sống với anh mãi thế này.
Lá đơn này chính là cơ hội cuối cùng dành cho chồng. Ảnh minh họa.
Cô vội ngồi dậy, tiến tới bàn làm việc và viết đơn ly hôn. Lòng cô đã nguội lạnh song cô vẫn còn yêu và thương chồng. Lá đơn này chính là cơ hội cuối cùng dành cho chồng.
Cô hy vọng khi đọc đơn, đứng trước sự đổ vỡ hạnh phúc sẽ làm anh choàng thức tỉnh quay đầu lại. Còn nếu anh chẳng thể vì cô, vì con mà đổi thay, thì cô chắc cũng sẽ phải đau lòng mà buông tay anh thôi...
Theo Thu Hiền/Nguoiduatin
Có lẽ sau này em sẽ biết quên… Những mùa chồng chềnh qua, đến hết cuộc đời này ai sẽ chọn lựa giữ ta ở trong tim của họ? Hay tất cả đều sẽ bỏ rơi ta như ai đó đã từng! Nếu em giữ những ngày mưa ở trong lòng, những ngày mưa sẽ trôi qua thật lâu. Nếu em giữ tình yêu ở trong lòng nhớ thương nhận về...