Vắng chồng

Theo dõi VGT trên

Lan khóc… cố kìm nén để không phát ra thành tiếng, không muốn cho đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh nức nở của mình, cũng không muốn cu Bin trong bụng biết mẹ nó đang khóc, không muốn Chiến buồn, anh không phải là người có lỗi

6 giờ sáng, Lan với tay tắt chiếc đồng hồ đang kêu ầm ĩ trên bàn trong khi mắt cô vẫn còn ở trạng thái ngái ngủ. Bỗng bức ảnh chụp chung của cô và Chiến lờ mờ trước mắt, ngay ngắn bên cạnh chiếc đồng hồ báo thức. Chiến trông thật điển trai trong bộ đồng phục sỹ quan không quân màu xanh da trời, đang tươi cười ôm chặt lấy cô trong bộ áo dài màu hồng phấn. Một ký ức mạnh mẽ chợt ùa về, Lan tỉnh hẳn ngủ.

Tiếng chuông tin nhắn chợt vang lên từ chiếc điện thoại ở phía cuối giường. Chiến đã dặn cô là không được để điện thoại ở gần đầu lúc đi ngủ, như thế sóng điện thoại sẽ ảnh hưởng tới não, làm cho nhanh già, nhanh lú lẫn, mà tốt nhất là không nên đặt bên cạnh cơ thể. Vì thế nên lần nào cũng vậy, sau khi hai vợ chồng nói chuyện xong, cô tắt máy và quăng nó xuống tít phía cuối giường. Lấy chân khều khều điện thoại, mở khóa và nhấn nút “read”, một dòng tin nhắn quen thuộc hiện lên: “Dậy thôi cún ơi! Dậy ăn sáng rồi đi làm nào. A vừa xem bói trên google, hôm nay chắc chắn em sẽ có một ngày rất thú vị đó. Làm việc thật tốt nhé! A nhớ và yêu hai mẹ con lắm đấy!”.

Không biết nên vui hay nên buồn nữa, câu chuyện buổi tối hôm qua của hai vợ chồng vẫn ám ảnh trong tâm trí Lan. Cô thấy buồn, thấy trống trải khi đã gần 8 tháng kể từ ngày mang thai mà không có chồng ở bên cạnh. Cứ đi đi về về một mình, ngày nắng cũng như ngày mưa. Tại người phụ nữ khi đang mang thai trở nên quá đa cảm, hay bởi vì sức chịu đựng của bản thân cô đã đến mức giới hạn?! Nhấn nút reply, Lan soạn một tin nhắn trả lời rồi uể oải tung chăn trở dậy, bắt đầu một ngày…

Vắng chồng - Hình 1

7 giờ sáng, tiếng chuông điện thoại của Lan lại vang lên, điện thoại của Chiến. Như mọi lần, anh dặn cô ăn sáng, uống sữa, dặn cô nhớ mặc nhiều áo ấm kẻo buổi sáng mùa xuân trời lạnh, nhớ kiểm tra xe trước khi đi… Và không quên gửi cho cô một nụ hôn… qua điện thoại. Tắt máy, Lan lấy nốt bát đũa rồi cùng ngồi ăn sáng với cả nhà.

“Lâu lâu không thấy thằng Chiến gọi điện thoại về nhà, không biết nó có gì mới không?”, mẹ chồng lên tiếng xóa tan sự yên lặng trong bữa sáng. Đáp lại câu hỏi của mẹ, Lan nhanh nhảu: “Anh ấy vẫn gọi cho con ạ”. Rồi mất một lúc, Lan mới tiếp tục thông báo: “Tối qua anh ấy bảo tháng sau chưa chắc đã về được, vì đúng lúc đơn vị trực chiến. Chắc là hai tháng nữa, sau khi con sinh cu Bin xong rồi thì mới có thế đăng ký phép về được mẹ ạ”.

Nghe xong, cả nhà im lặng. Lan cảm thấy mẹ chồng khẽ ngước lên nhìn cô rồi bà vội quay mặt đi hướng khác để giấu tiếng thở dài.

Im lặng, chỉ có tiếng đũa bát lạch cạch vang lên. Lan cũng cố ăn cho xong bữa sáng. Suýt chút nữa là nước mắt cô lại rơi, giống như tối hôm qua… Cô không trách anh, vì đó là cái nghề cái nghiệp. Ngày xưa, khi còn là một sinh viên, chính là cô đã chọn Chiến trong số khá nhiều những “cái đuôi” đang cố bám theo mình. Vì cô yêu anh, yêu cái cách mà anh yêu cô, cái cách anh quan tâm chăm sóc cho mình. Rồi cô yêu luôn màu áo lính.

Cô đã phì cười vì sự thật thà đến ngô nghê của anh mỗi lần nói chuyện. Trong số những lần ít ỏi gặp nhau, được anh nắm trọn lấy bàn tay mình, cô cảm giác thấy một thứ hạnh phúc trọn vẹn. Cứ như thế, tình yêu lớn dần… Rồi cô tốt nghiệp, và cưới anh. Vì là con một nên bố mẹ cũng không cho cô đi xa quá bán kính 100km. Thế là cô xin một công việc ở Hà Nội, sống cùng gia đình chồng và đợi anh. Cô vẫn luôn luôn làm tròn bổn phận của một người con dâu và được bố mẹ, gia đình anh rất yêu quí.

Vắng chồng - Hình 2

Một năm Chiến được về phép một lần, mỗi lần là một tháng, nếu có cơ hội thì có thể đăng ký đi tranh thủ được 20 ngày nữa. Tám tháng trước, anh về phép. Những tưởng tháng sau, khi cô sinh thế nào anh cũng được về, ấy vậy mà tối qua anh lại báo tin rằng vào ngày cô sinh có lẽ anh không thể về được. Điều ấy cũng có nghĩa là cô không có anh ở cạnh lúc cô cần anh nhất. Bỗng dưng cô thấy tủi thân ghê gớm. Cô thương cả chồng nữa. Chắc chắn anh cũng đang trăn trở lắm.

Lan khóc… cố kìm nén để không phát ra thành tiếng, không muốn cho đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh nức nở của mình, cũng không muốn cu Bin trong bụng biết mẹ nó đang khóc, không muốn Chiến buồn, anh không phải là người có lỗi, anh cũng không muốn như thế. Cô muốn anh luôn phải vui vẻ, cố gắng phấn đấu để trở thành một anh bộ đội cụ Hồ thật kiệt xuất, để mẹ con cô có thể tự hào về anh.

Cô định sau này, đợi cho cu Bin cứng cáp, nhất định cô sẽ đưa con vào trong ấy và cùng anh xây dựng cuộc sống. Vừa vuốt ve bụng mình, cô vừa liên tưởng đến hình ảnh thằng cu kháu khỉnh, bụ bẫm với khuôn mặt tròn xoe mà tối qua cô đã nhìn thấy trong một quảng cáo sữa tắm dành cho t.rẻ e.m trên ti vi. Cu Bin của cô sau này chắc chắn cũng đáng yêu như vậy. Bất giác cô khẽ mỉm cười.

Theo Bưu Điện Việt Nam

Gọi cho em, nếu anh chưa tìm thấy một nửa

Tôi lôi tấm card từ trong ví ra, trên đó có in số máy của em và của anh chàng đó, đằng sau tấm card còn một dòng chữ. "Hãy gọi cho Linh, nếu anh chưa tìm thấy một nửa thật sự của mình."

Một buổi sáng giao mùa, thức dậy sớm với trạng thái trống rỗng cực độ. Huế mùa hạ nắng dữ dội, mỗi sáng, không muốn cũng phải dậy sớm vì ánh nắng gay gắt đó, buổi trưa thì không tài nào ngủ được, nhìn ra ngoài kia là một vùng ánh sáng chói chang nuốt chửng cả vùng trời, mọi thứ tranh nhau trở nên long lanh chói lóa làm rối mắt cả lên. Dĩ nhiên, tôi không thích nắng, nói vậy không phải tôi thích mưa. Phải! Tôi tham lam, tôi thích thời tiết dễ chịu mãi mãi, và dĩ nhiên là không bao giờ được và tôi cứ mãi than như thế này mỗi khi nắng gắt hay mưa dầm dề, nhất là mưa Huế, dai dẳng lạ lùng.

Gần một năm kể từ ngày Kiều bỏ tôi theo một người khác mà tôi vẫn chưa có câu trả lời cho sự ra đi của em. Tôi đã gọi điện, nhắn tin rất nhiều nhưng chỉ nhận được những tiếng bip dài như vô tận và sự im lặng dường như cũng như vô tận của em. Và tôi tự nhủ phải bắt đầu chấp nhận sự thật là mình đã mất đi người yêu dấu sau hai năm gắn bó, tình yêu đầu đời...

Rồi cách đây một tuần, em gọi cho tôi, thấy số em hiện trên màn hình, tôi tưởng như mình đã ngừng thở trong vài giây, và trái tim lại lỡ một nhịp...

- Alo!
- ...
- Alo!?
- ...Là em!
- Uh...Anh biết mà, anh vẫn còn lưu số em đấy thôi.
- Em không quên được anh!
- Đây có phải là câu trả lời cho những câu hỏi mà anh đặt ra suốt một năm nay không?
- Anh có giận em không?
- ....
- Anh còn yêu em không?
- ...Em đừng hỏi như thế nữa, chính anh mới là kẻ bị bỏ rơi cơ mà? Mà thôi. Lâu nay em vẫn khỏe chứ?
- ...
- Alo?!
- Anh vào đây với em nhé!
- Em đang ở đâu?
- Sài Gòn! Em nhớ anh!

Và thế đấy, tim tôi đã lỡ một nhịp. Giọng nói đó như mang theo hàng tấn hồi ức dội về trong tôi, bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ em mang đến cho tôi một thời vẫn y nguyên như xưa cũ, tôi nhớ em cồn cào, nhớ em như điên dại, tôi đã nói với em rằng hãy cho tôi thời gian nhưng tận sâu thâm tâm tôi biết, tôi đã quyết định ngay lúc đó rằng tôi phải giành lại em. Phải, tôi yêu em.

Sáng nay tôi có hẹn với Linh. Linh là người đã bên tôi suốt thời gian không có em, đã có lúc tôi tự nhủ với mình cố yêu L và quên đi em, nhưng hôm nay tôi quyết định sẽ chấm dứt với Linh, tôi thật sự quá hèn so với cô ấy.

Tôi hẹn Linh tại quán café Green. 90% không gian và nội thất ở đây đều màu xanh, tôi thích màu xanh. Là một kiến trúc sư mới ra trường với bằng xuất sắc trong tay , tôi là kẻ nhiều tham vọng và khá tự tin vào bản thân, chắc cũng vì thế nên cú shock khi em ra đi lại trở nên khắc nghiệt hơn cả, nhưng mọi chuyện đã qua, tôi lại sẽ có em trong vòng tay của mình, để em biết rằng tôi nhớ em biết bao. Nghĩ đến đây tôi thấy phấn chấn hơn và suy nghĩ nặng nề khi phải gặp Linh cũng vơi nhiều.

Tôi biết cảm giác của mình đối với Linh lâu nay không phải là tình yêu, chỉ đơn giản là cần một người để chia sẻ những phút yếu lòng mà thôi, đôi lần tôi gọi tên K trong khi gần gũi với Linh, là người đàn ông đầu tiên của Linh, tôi biết L buồn, nhưng đã bao giờ tôi nói yêu Linh đâu. Tất cả là tự nguyện.

Nhưng dù sao, Linh cũng là một cô gái tốt.

Video đang HOT

...

Linh ngồi xuống đối diện tôi, vẻ mặt vẫn còn giữ nét ngạc nhiên mà tôi nghĩ nó có từ khi tôi hẹn em uống café. Linh không đẹp, ít nhất là không đẹp bằng Kiều của tôi, Linh có ánh mắt buồn, buồn tự nhiên, tự nhiên như thể em đã buồn như thế cả nghìn năm nay. Đôi lúc tôi đã bị cuốn vào đôi mắt đó, sâu thẳm và chất chứa nỗi niềm không thể gọi bằng tên, nhưng chỉ trong giây lát thôi, ánh mắt đó khiến tôi thèm khát nhiều hơn là yêu thương.

Gọi cho em, nếu anh chưa tìm thấy một nửa - Hình 1

Người tôi yêu là Kiều, và chỉ có Kiều thôi.

- Anh sẽ đi!
- Anh đi đâu? Tìm Kiều?
- Không, anh không đi tìm, anh đã tìm thấy rồi.
- ...
- Em có buồn không?
- Anh nghĩ là có không?
- Anh chắc là có, nhưng anh không đáng, em sẽ tìm một người xứng đáng với mình chứ?
- Haha - Linh cười nhẹ - Em hơi buồn đấy, nhưng em không làm gái già chờ đợi anh đâu. Ai cũng có một nửa của mình chờ đợi ở đâu đó, em nghĩ vậy, anh đã tìm ra phần đời của mình rồi, phải biết nắm giữ nhé.

Hôm đó chúng tôi không nói với nhau nhiều, chỉ là chúc nhau những điều tốt đẹp. Thật nhẹ nhàng. Linh về trước, tôi nán lại với những suy nghĩ bâng quơ của mình, chợt thấy Linh để quên túi giấy dưới chân ghế, trong đó là một chậu cây xương rồng nhỏ, chắc là Linh định tặng cho tôi nhưng quên mất. Tôi gọi cho Linh, giọng của tổng đài tự động vang lên, bỗng tôi có cảm giác hụt hẫng, chợt nhớ Linh là người không quen để lộ cảm xúc ra ngoài, không lẽ tôi ra đi khiến Linh đau lòng nhiều lắm sao?

Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, tôi không thể ở bên Linh lo lắng chăm sóc được, tôi cũng sẽ lại đến với Kiều, điều đó chỉ làm Linh thêm buồn tủi mà thôi. Tốt nhất là cứ im lặng để mọi chuyện qua đi.

Người con gái bước ra từ quán café, trên tay cầm chiếc điện thoại màu xanh, suy nghĩ gì đó, vẻ mặt buồn....

Chiếc sim điện thoại rơi lại bên đường.

Chiếc xe phóng nhanh rồi mất hút giữa phố đông người qua lại, mái tóc đen xõa bay cất giấu những giọt ướt át nơi ánh mắt buồn, một cơn gió nhẹ làm lá lất phất rơi, báo hiệu Thu về.

Ngày cô quen anh cũng là một ngày đầu Thu, đến hôm nay đã là một năm.

***

Tôi gửi lại cây xương rồng cho mẹ mình, nói với bà và mọi người rằng tôi muốn lập nghiệp ở phía Nam, rằng đất Huế thật buồn tẻ và ít cơ hội....Tôi lên máy bay với tâm trạng hồi hộp, một cuộc sống hạnh phúc đang chờ đón, em đang chờ đón, tôi nhớ em biết bao...

Em đón tôi ở sân bay, em thật rạng rỡ trong chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc vàng mượt, em đẹp hơn xưa. Tôi ôm lấy em thật chặt, nước mắt như muốn trào ra vì vui mừng.

- Em xin lỗi, em nhớ anh lắm!
- Uh, anh ở đây rồi, anh yêu em nhiều lắm!

Tôi về nhà em, một căn nhà nhỏ ở quận 1, sơn toàn màu trắng, bày trí rất kiểu cách và có vẻ xa xỉ, em nói người ta mua cho em, nhưng bây giờ em biết em chỉ yêu mình tôi thôi, em và người đó đã chia tay, người ta tặng em căn nhà này.Tôi hơi tự ái, em nói tôi nên lập nghiệp ở đây vì em quen biết rất rộng rãi, chắc chắc em và tôi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc...

Em đưa tôi đi dạo khắp Sài Gòn, đến những nổi tiếng nhất, những nơi đẹp nhất, tôi thật sự choáng ngợp với môi trường nơi đây, xa hoa và ồn ào, nhưng rồi sẽ quen thôi, như em vậy. Tôi thấy em quen biết rất nhiều trong giới thượng lưu ở đất Sài thành này, nhưng lúc nào em cũng quấn quit lấy tôi làm tôi thấy kiêu hãnh và an tâm hơn.

Sau một tháng tìm hiểu mảnh đất rộng lớn màu mỡ này, tôi đã có việc làm trong một công ty thiết kế lớn nhất nhì đất nước ở đây. Được một người bạn của em giới thiệu và nhiệt tình giúp đỡ, tôi đã thích nghi với môi trường làm việc rất nhanh. Cuộc sống tưởng như không thể tốt hơn nữa, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc khi ở bên em, người con gái ở Huế cũng dần đi vào quên lãng...

Gọi cho em, nếu anh chưa tìm thấy một nửa - Hình 2

Em nấu ăn rất ngon, em vẫn nhớ những món tôi thích, và chẳng gì bằng ăn những món mình thích do chính tay người yêu nấu cả. Tôi hay chở em đi dạo quanh ngoại ô mỗi cuối tuần. những lúc bận quá, tôi và em sẽ đi nhà hàng ăn uống với bạn bè của em (giờ cũng là bạn bè của tôi). Đôi lúc tôi thích lê la vỉa hè thành phố với em nhưng em không thích, em đã quá quen với cuộc sống thượng lưu nơi đây rồi. Mỗi lúc vậy tôi lại nhớ những ngày em còn bên tôi ở Huế, êm đềm, tôi nói với em thì em bảo

- "Anh ngố thật, Em cũng nhớ những ngày tháng êm đềm lúc xưa lắm, nhưng Huế buồn tẻ, chậm chạp, mình phải biết thích nghi mới vươn lên nổi chứ anh!".

Đã gần một năm, thấy thời gian sao trôi nhanh quá, công việc của tôi ngày càng nhiều, tình cảm giữa tôi và em cũng đã qua giai đoạn mặn nồng, bây giờ chúng tôi giống như một cặp vợ chống đã cưới lâu lắm rồi, mặc dù em và tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn, tôi muốn ổn định tài chính của mình và công việc rồi mới lập gia đình, và tôi nghĩ em cũng vậy. Tôi biết em là của tôi, tôi sẽ không bao giờ mất em nữa, như thế này mãi mãi...

Một buổi trưa ở công ty, hôm nay tôi có một hợp đồng thiết kế hơi nhằn của một thương gia người Pháp gốc Việt, ông muốn một ngôi biệt thự thật đặc biệt, những ý tưởng có logic và trên hết là phải biết tận dụng tông màu xanh, thật sự rất hứng thú với chuyện này, tôi quyết định ở lại công ty và lang thang trên mạng tìm ý tưởng. Chợt nhớ lâu rồi không vào trang cá nhân của mình, tôi đăng nhập và thấy cuộc sống của bạn bè vẫn như thế, không có gì đặc biệt ngoài việc thỉnh thoảng có người than thở rằng con chó hay con mèo của họ vừa bị mất hay vừa đi nhổ răng. Và tất nhiên, không thiếu những lời than thở đau khổ vì tình.

Tôi thấy tên Linh. với hình đại diện là một bông hoa Bằng Lăng cách điệu màu tím trên nền xanh lá. Tôi vào trang blog của em...

"Phượng nở rồi, Bằng Lăng cũng rộn...
Đỏ tím cả trời cho nỗi nhớ bâng khuâng,
Em ngây dại đặt tình yêu vào gió..
Gió thổi tình tan đỏ tím bay mù trời..."

Lần truy cập cuối là vào ngày 12.8.2010. Nghĩa là gần một năm, gần một năm nay Linh không vào blog mà vẫn để dòng trạng thái đó. Rồi như chỉ đợi như thế, bỗng dưng ký ức với Linh lại hiện về rõ mồn một trong tôi, tôi bỗng thấy nhớ mái tóc đen bồng bềnh, ánh mắt buồn sâu thẳm. Hàng loạt câu hỏi cứ xẹt qua trong đầu ...Bây giờ em đã có người yêu chưa? Hay em vẫn còn đợi một ngày tôi trở về? liệu em có làm gì đó dại dột không?...

Tôi nhớ, không biết bao lần tôi bật khóc vì nhớ Kiều, bên cạnh Linh...Tôi chợt nhớ những lần như thế, Linh quay mặt đi nơi khác, chỉ im lặng, tôi ôm lấy Linh, thân hình nhỏ bé gọn trong vòng tay tôi, nước mắt của tôi vẫn chảy...Tự nhiên lại muốn được ôm cái thân hình đó, ý nghĩ chợt lóe lên làm tôi thấy có lỗi với Kiều ghê ghớm. Tôi lại nhớ tiếng cười thoải mái của Linh, tiếng cười một thời cho tôi cảm nhận được sự sống động của cuộc đời, sự tươi trẻ không khí, tiếng cười giòn tan, và đôi lúc Linh khóc khi tôi ngủ, tôi biết nhưng chẳng biết phải làm gì nên chỉ nằm lặng im như thế... vì dù sao, lúc đó, người tôi yêu vẫn là Kiều. Tôi thấy mình thật vô tâm.

Hình ảnh về em cứ thế chạy dọc, chạy ngang qua tâm trí tôi, như một đoạn phim quay chậm, lúc rõ ràng, lúc hư ảo. Thấy mình đang suy nghĩ quá đà, tôi đứng dậy đi pha một cốc café để lấy lại tỉnh táo. Nhìn dòng nước đen lỏng tràn xuống ly, bỗng tôi thấy café Huế kinh khủng, những giọt đen tuyền giọt xuống, từng giọt từng giọt như thế, thơm lừng và đậm đà. Từ khi vào đây tôi chưa bao giờ uống café vỉa hè, chỉ đi những quán café sang trọng hay đến bar với em, em bảo không thích sự phức tạp ở những chốn vỉa hè như vậy, tôi không nói gì, em là con gái, ngại những nơi như vậy cũng đúng thôi.

Nhìn bâng quơ qua cửa kính, gác tầm mắt lên dòng người qua lại, đông đúc, chen lấn, ngoài trời đang nắng, nắng vàng cả mắt, mỗi người dưới kia cứ mải mê chen lấn tìm cho mình một lối đi chỉ mong đến đích mình muốn, nếu giờ này, tôi không ở lại đây, thì tôi cũng như những người dưới kia thôi, lúc đó chắc không thể nghĩ thêm điều gì ngoài nóng nực, ngoài chen lấn, rồi lại có ai đó nhìn thấy tôi từ trên cao và nghĩ như tôi bây giờ. Đời vốn là một vòng tròn, từ khi bạn chưa sinh ra nó đã thế, nếu bạn không di chuyển thì sẽ bị đè c.hết dí, và lúc đó thì có muốn cũng không thể nhúc nhích được rồi...

Đường Sài Gòn ít có cây, lại hiếm thấy Bằng Lăng, sắc tím quen thuộc đó, có đi xa mới thấy nhớ những gì quen thuộc. Bỗng tôi muốn về thăm Huế, thăm gia đình, gặp lại người con gái đó xem em thế nào, cả cây xương rồng đó nữa...

Hai tháng, hợp đồng đã xong một ngôi biệt thự màu xanh trên một mô đất cao với hai lối mòn lót gạch đỏ, hoa, rất nhiều hoa, tôi đã tỏ ý muốn thêm vào đó một vài cây hoa Bằng Lăng để tạo bóng mát cho lối đi và ông ta tỏ ra rất thích thú với màu hoa tím trong những bức ảnh tôi trình bày. Tôi tự hỏi mình thích màu tím của hoa Bằng Lăng từ khi nào nhỉ, Linh cũng thích hoa Bằng Lăng, à không, chắc người Huế nào cũng vậy thôi.

Tôi muốn Kiều về Huế với tôi một chuyến, thăm gia đình và nghỉ ngơi sau một thời gian làm việc miệt mài, Kiều bây giờ đang có một hợp đồng tổ chức sự kiện lớn cho một hãng thời trang nước ngoài muốn mở đại lý tại Việt Nam, em nói em bận nên không thể đi cùng tôi được, hơi buồn, nhưng không sao, tôi sẽ về một mình, cũng dễ dàng hơn để gặp Linh, thời gian này tôi thấy nhớ Linh hơi nhiều, đôi lần thử liên lạc nhưng số đó điện thoại đó đã không còn sử dụng. Tôi có hỏi thăm một vài người bạn thì biết Linh bây giờ đang làm chủ một quán café nào đó. Về Huế tôi sẽ tìm em, ngày đó, tôi vẫn chưa nói lời xin lỗi...

Về Huế, một ngày trời đẹp (với tôi), không mưa, nắng cũng không chói chang lắm, chưa bao giờ thấy Huế đẹp như thế, cũng có thể là do cảm giác xa quê lâu ngày. Hít một hơi đầy lồng ngực không khí trong lành nơi đây, khác hoàn toàn với Sài Gòn nhộn nhịp, ở đó tôi toàn phải mang khẩu trang mỗi lúc ra đường.

Dường như mẹ tôi già hơn một chút, từ lúc vào Sài Gòn đến nay tôi chỉ gọi hỏi thăm bà vài lần, luôn với lý do công việc quá bận rộn, mẹ cũng không giận tôi. Tôi lại thấy mình thật quá vô tâm...

Cây xương rồng đó c.hết rồi, mẹ bảo, mấy tháng mưa mẹ để nó ngoài trời mà quên mất, vì nó nhỏ quá, mà xương rồng, khi nhiều nước quá sẽ không sống được, bà có vẻ tiếc vì bà biết đó là do Linh tặng tôi, Linh có đến nhà tôi đôi lần và bà rất quý Linh. Tôi thì thấy không sao cả, chỉ là một cây xương rồng.

"Anh ve den nha roi, em o nha mot minh co buon khong?" - Tôi nhắn tin cho Kiều.

"Nho anh yeu lam, anh nghi ngoi di, chac anh met lam ha, nhanh nhanh ve voi em nhe"

Gọi cho em, nếu anh chưa tìm thấy một nửa - Hình 3

...

Ngày đầu tiên, tôi chỉ nằm nhà nghỉ ngơi và hỏi thăm hàng xóm, mấy đứa bạn cũ biết tôi trở về gọi điện rủ đi chơi suốt ngày, nhưng tôi hẹn hôm sau, tôi đang rất nóng lòng muốn tìm gặp Linh.

Lại một buổi sáng thức dậy ở nhà, tôi thấy khoan khoái, hôm nay tôi sẽ tìm vài người bạn hỏi thăm về Linh. Chiếc xe của tôi mẹ tôi vẫn hay lau chùi nên trông không có gì có vẻ là "đã lâu không dùng" cả. Tôi ăn sáng và tìm đến quán café Green quen thuộc. Vẫn cách bày trí đó, nhưng hình như quán đã thay chủ, anh chàng đứng chỉ bảo nhân viên ở quầy chắc là chủ mới ở đây, và hình như café đã tăng giá.

Tôi chọn đúng chiếc bàn mà cách đây một năm tôi và Linh đã ngồi. Gọi một ly café đen đá và nhìn từng giọt rơi xuống, đúng nhịp, đen, và hương thơm đặc trưng dễ gây nghiện của nó khiến tôi tỉnh táo và dễ chịu. Tôi nghắm cảnh phố phường trong lúc chờ café chảy hết, không đông đúc lắm, có lẽ tôi đang so sánh nó với Sài Gòn, thật khập khiễng, nhưng thật thanh bình. Những nhánh Bằng Lăng tím nhạt sắp hết mùa đang dần úa tàn trên cành, "khi Bằng Lăng phai màu tức là Bằng Lăng sắp rụng" - Linh đã từng nói bâng quơ như vậy, tôi thấy buồn cười, hoa nào sắp rụng cũng phải qua cái giai đoạn phai màu cả mà...

- Anh Quân! Để quán cho mấy đứa coi, hôm nay ít khách, anh chở em đi mua ít đồ nhé.

Giọng nói con gái làm tôi giật mình, quen quá, tôi quay đầu lại về phía phát ra tiếng nói quen thuộc đó... Là Linh, đúng là em rồi. tôi thấy dường như tất cả dây thần kinh của mình đang rung lên, cảm giác thật lạ lùng, em vẫn như xưa, mộc mạc, nhỏ nhắn, mái tóc dài đen mượt và đôi mắt buồn đang nhìn anh chàng chủ quán mỉm cười rạng rỡ, vẫn là nụ cười thoải mái đó...tim tôi đ.ập rộn lên...

- Vâng! Thưa bà chủ, mọi mong muốn của em là mệnh lệnh đối với anh! - anh chàng đó nói to và đưa tay lên trán làm ra vẻ như đang chào cờ.

Một số người bật cười khi thấy hành động đó, em cũng cười, tự nhiên thấy em đẹp làm sao. Tôi bỗng thấy buồn, lẽ nào em đã có người yêu, Tôi quay mặt lại để em không thấy mình, tay mân mê ly café, tôi thấy mình lúng túng, không biết phải làm gì đây, tôi định sáng nay đi tìm em... Vậy là em nói thật, em cũng không buồn nhiều khi tôi rời bỏ em, và em cũng đã có người đàn ông có thể khiến em cười hạnh phúc. Tôi thấy trống rỗng, cảm giác như vừa đ.ánh mất cái gì đó rất quen thuộc, chẳng lẽ bao lâu nay tôi đã yêu em mà không hề biết? không thể nào, tôi cười, chỉ là dạo này tôi suy nghĩ và hy vọng hơi nhiều ở em mà thôi.

Mà em nói đúng. Ai cũng có một nửa của mình chờ đợi ở đâu đó, tôi có Kiều. chờ mình ở Sài Gòn, ở đó tôi sẽ quên đi Linh. Còn Linh đang có người yêu và đang rất hạnh phúc, nụ cười của em nói lên điều đó. Và, em cũng đã quên tôi, chắc thế rồi, ai lại đi nhớ một người như tôi cơ chứ, tôi đã mang đến cho em bao nhiêu nỗi buồn rồi, tôi chưa bao giờ thực sự muốn biết em đã buồn ra sao, tôi chỉ biết rằng, em đã rất buồn.

Em đã đi cùng anh chàng đó, tôi nán lại một chút, tôi sợ sẽ đụng mặt em khi bước ra vào lúc này. Rồi tôi đứng dậy, bước ra, rất chậm, bỏ lại ly café chưa kịp khuấy đường. hương café vẫn thoang thoảng quanh đây. Khi bước ngang qua quầy tính t.iền, một cô nhân viên dáng người nhỏ nhắn chạy lại đưa tôi một tấm card quảng cáo của quán. Bảo với tôi rằng "anh Quân bảo em đưa cái này cho anh!". Tôi hơi ngạc nhiên, chắc thấy khách hàng tiềm năng nên muốn gây dựng quan hệ đây, tôi nghĩ thầm, bỏ tấm card vào ví rồi dắt xe ra khỏi quán.

Trời vẫn không thể mưa, những cơn gió nhè nhẹ đẩy những nhánh Bằng Lăng rung rinh, vô tình làm một vài cánh Bằng Lăng yếu ớt đau đớn lìa cành... Không có sự tiếc thương, hoa rụng rồi hoa mới sẽ nở lên, Trên nhánh Bằng Lăng đó, rồi sẽ lại rực rỡ một sắc tím triền miên, sắc tím của sự thủy chung... Lòng buồn rười rượi, tôi lang thanh khắp phố, qua những nơi tôi và Linh đã từng đi dạo, đùa vui, những nơi mà Linh đã nói những lời an ủi tôi, những lời nói tự dưng lại văng vẳng bên tai. Cây xương rồng đã c.hết, và tình yêu của em dành cho tôi cũng đã hết, tôi đã mất đi một người con gái đã từng hết lòng yêu tôi, đã bên tôi, cùng tôi vượt qua một thời gian tưởng chừng khó khăn, bàn tay em đã lau biết bao giọt nước mắt trên má tôi...Ôi! Tôi vô tâm quá, tưởng rằng mình đã nắm trong tay hạnh phúc cuộc đời, nào ngờ đâu người có tất cả là người mất rất nhiều....

Tôi lang thang một hồi nữa trước khi đến ga mua vé, tôi về sớm hơn, không muốn phải suy nghĩ như thế này hơn nữa, còn có Kiều đợi tôi ở đó, Kiều sẽ lại làm cho tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất... Tạm biệt Linh, anh vẫn chưa nói lời xin lỗi đến em...


***
Người con gái bước vào quán café màu xanh, giật mình khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, chiếc xe mà một thời cô đã ngồi phía sau ôm lấy anh, lau những giọt nước mắt đau thương cho anh.

Cô lấy bình tĩnh bước vào, không quên liếc qua chiếc bàn quen đó, cô như ngừng thở, tấm lưng đó, vóc dáng đó, anh đã trở về. Nhưng để làm gì chứ, anh đang rất hạnh phúc, cô biết điều đó. Không nên để anh dằn vặt về mình nữa, cô nghĩ thế, ánh mắt buồn long lanh ngấn nước, cô lấy hết sức gồng mình nuốt những giọt nước đắng ngắt đó vào lòng, tiến về phía quầy tính t.iền nói với anh chàng - người góp vốn mua lại quán café này với cô, và cũng là người duy nhất cô có thể chia sẻ nỗi buồn từ khi xa anh, nhưng cô không yêu người này. Tim cô vẫn đang rỉ m.áu vì nỗi nhớ chưa thể nguôi ngoai...

Anh Quân! Để quán cho mấy đứa coi, hôm nay ít khách, anh chở em đi mua ít đồ nhé. - Cô nói, hết sức bình tĩnh, cô biết anh đã nhận ra giọng nói của mình và đang quay sang nhìn mình, cô vui vì điều đó.

Cô cố gắng cười thật tươi, cô đã chờ đợi anh gọi tên cô, nhưng anh lại làm cô thất vọng... Cô quay ra khỏi quán thật nhanh chờ Quân, lòng buồn vô hạn, nước mắt đã suýt trào ra khỏi đôi mắt buồn sâu thẳm đó...


*****

Quân đã nhận ra Nam - người mà Linh đã từng nhắc đến ngay khi anh ta vừa bước vào, cô cho anh xem rất nhiều hình của người này mà cô vẫn còn giữ, cô kể rất nhiều, đã khóc rất nhiều, anh thương cô rất nhiều.

Anh nhìn thấy cô, đoán được cô đã biết có sự hiện diện của "người quen", đoán được cô đang nuốt nước mắt vào lòng, đoán được cô đang rất hoang mang, dáng vẻ cô chạy ra vội vàng làm anh rất buồn, anh không muốn cô phải đau khổ như thế.

Rút một tấm card ra và dặn dò một nhân viên của mình gì đó, anh chạy vụt theo người con gái đang sắp khóc ở ngoài kia....lòng chất chứa nỗi niềm...

Cô đã từng nói với anh :"Ai cũng có một nửa của mình chờ đợi ở đâu đó, đừng bao giờ vội vàng để rồi phải đ.ánh mất những điều quen thuộc"

Tôi về lại Sài Gòn ngày hôm sau, mẹ tôi đã rất ngạc nhiên, tôi lại viện lý do công việc đột xuất...

Mở cửa ra, tôi bước vào nhà, uể oải, Kiều vẫn chưa về, chắc em cũng đang bận lắm, em quên cả điện thoại trên giường, tôi nắm lấy, tò mò, giữa tôi và em không có gì bí mật, kể cả chuyện tôi và Linh, em chỉ cười qua quýt rồi cũng quên béng đi, nhưng tôi chưa bao giờ xâm phạm đời tư của em, em đi với ai, làm việc với ai nếu muốn thì em sẽ nói với tôi, tôi mở khóa, rồi quán tính, nỗi tò mò mỗi khi bạn cầm máy một ai khác sẽ khiến bạn vào một nơi - Tin nhắn.

Một vài tin nhắn của một người tên là "sep bu"

- Thang Nam xin nghi phep ve que roi phai khong, o nha mot minh buon khong cung? qua nha anh nhe, lau roi khong gap em.
- Di an trua nhe
- Nho cung qua di.
- .....

Gọi cho em, nếu anh chưa tìm thấy một nửa - Hình 4

Mắt tôi như hoa lên, tai ù đi, nhìn kỹ thì đây là số của sếp tôi, người mà em đã giới thiệu với tôi là "một người bạn thân của em, anh ấy sẽ giúp đỡ anh làm quen với công việc ở đây, tụi em thân nhau lắm."

Chẳng nhẽ em đã lừa dối tôi, không tin vào mắt mình nữa, tôi và em, quấn quýt lắm cơ mà. Lồng ngực tôi như muốn vỡ tung ra, tôi đã ảo tưởng, rằng em là của riêng tôi, chỉ mình tôi thôi, rằng em bôn ba ngần ấy thời gian và đã nhận ra chỉ có tôi là yêu em nhiều nhất, rằng......Ôi, cuộc đời này, trớ trêu quá. Đợi chờ một người đã lạc lối...

Có tiếng xe dừng ngoài kia, tôi chạy ra cửa sổ hé nhìn ra, xe của "sếp" tôi, xe của "bạn thân" em...Em bước ra, tươi cười vẫy chào "người bạn thân", em vẫn chưa biết tôi đã về, tôi đặt máy của em trên kệ tủ, nằm lên giường, mệt mỏi. Em ngạc nhiên khi thấy tôi đã về, hơi bối rối nhưng rồi em cười thật tươi, nụ cười khiến tôi say đắm đến mù quáng, giờ đây sao trở nên gượng gạo đến thế, tôi lại nhớ đến nụ cười nhẹ nhàng của Linh...

- Anh về sao không gọi trước cho em vậy anh yêu? Sao về sớm vậy?- em ôm lấy tôi nũng nịu - Anh có mệt không, em pha nước chanh nhé?
- Anh hơi mệt, để anh nằm nghỉ một lát!
- Uh! Vậy anh nghỉ nhé, tối nay em có hẹn với mấy con bạn, nhớ anh quá cơ !
- Uh! Anh cũng nhớ em!

Tôi thức dậy khoảng 9h tối, em đã đi, trên bàn còn cốc nước chanh em pha sẵn, đầu óc tôi trống rỗng cực độ. Tôi ra khỏi nhà và đi lang thang, phố đã lên đèn, nước mắt đã ngân ngấn, tôi buồn, rất buồn, vậy là tôi đã mất, mất quá nhiều, bấy lâu nay là một sống hoàn hảo em vẽ nên cho tôi bằng thứ chất liệu xa hoa đẹp đẽ của riêng em ... Tôi nhớ Linh, nhớ những điều mộc mạc, nhớ làn da mịn màng, mái tóc dài đen nhánh, ánh mắt buồn sâu thẳm, nhớ sự im lặng quan tâm rất riêng của Linh...

" Đời mà! Thấy vậy nhưng chưa hẳn đã vậy đâu" - tiếng một gã say phát lên trong một đám đông đang nhậu trong một quán nhậu gần đó làm tôi chú ý, một tràng cười lớn cất lên kèm theo những tiếng cụng ly làm tôi ngẩn ngơ giây lát.

Tôi lôi tấm card từ trong ví ra, trên đó có in số máy của em và của anh chàng đó, đằng sau tấm card còn một dòng chữ. "Hãy gọi cho Linh, nếu anh chưa tìm thấy một nửa thật sự của mình."

Tôi ngạc nhiên, hồi hộp mở máy lên và bấm số em...

Hình ảnh những ngọn đèn đường vàng vọt hắt lên những nhành hoa tím trong đêm hiện lên trong tôi, dường như có gì đó đang nhen nhóm lên trong tôi, một điều gì đó, đang chờ đợi tôi ở đâu đó, và một điều gì đó đã vừa lụi tàn trong niềm tin mãnh liệt của tôi...

Tim tôi, lại lỡ một nhịp...

*****
Cũng lúc này, cách đó hơn 1000 cây số, cô gái đang vẫy nhẹ những giọt nước trong vắt lên những cây xương rồng trên ban công, mắt bỗng hướng về phía những ánh đèn đường đang rọi lên những cành Bằng Lăng sắp rụng, rồi sẽ đến mùa mới, cô nghĩ vậy và mỉm cười

Theo Bưu Điện Việt Nam

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Thấy con rể khốn khổ vất vả nên mẹ vợ cưu mang, ngờ đâu chồng tôi quay ra "tính kế" khiến mẹ con tôi kinh ngạc hụt hẫng
09:03:37 30/06/2024
Thấy bố mẹ chồng đưa nhân tình của chồng đang mang bầu con trai về để chăm, tôi chẳng chút khó chịu lại cười tươi đưa ông bà tờ giấy lạ
18:04:57 30/06/2024
Nửa đêm mò sang phòng vợ, tôi đứng hình với cảnh vợ và bạn thân không mặc đồ đang ôm nhau ngủ, tôi xông vào thì bị trách vô duyên
09:42:03 30/06/2024
Cãi nhau với chồng tôi bỏ đi và tắt cả điện thoại, sáng mở lên đã thấy 23 cuộc gọi nhỡ, về nhà thì thấy phông rạp đã dựng, một cái đám tang trong hối hận
17:46:13 30/06/2024
Chồng đòi lấy 5 tỷ mua nhà cho nhân tình, tôi vẫn vui vẻ đồng ý nhưng kèm theo điều kiện khiến anh 'khóc thét'
18:28:25 01/07/2024
Mẹ đẻ đề nghị tôi ly hôn khi chứng kiến hành động này của gia đình thông gia
08:58:06 30/06/2024
Đêm về, chồng lại đem 1 quả mướp đặt ở đầu giường rồi mới chịu tắt đèn đi ngủ, tôi hoang mang hỏi anh thì nhận được câu trả lời khó ngờ
17:24:40 30/06/2024
Đêm nọ, sau khi gần gũi với chồng, tôi ngủ chập chờn nhưng ai ngờ gần sáng lại nghe tiếng chồng khóc nức nở, miệng còn liên tục nói xin lỗi
17:59:55 30/06/2024

Tin đang nóng

Midu và thiếu gia Minh Đạt lộ diện hậu siêu đám cưới, đang du lịch hưởng tuần trăng mật?
17:36:50 01/07/2024
Midu có 1 hành động khiến mẹ Minh Đạt hài lòng và loạt chi tiết phơi bày quan hệ con dâu - nhà chồng tại lễ cưới hào môn
17:39:51 01/07/2024
Diễn viên Quốc Hùng qua cơn nguy kịch nhưng 'vỡ gan độ 4 khó nói trước'
21:37:51 01/07/2024
Camera bắt trọn khoảnh khắc tình tứ của Đỗ Mỹ Linh và chồng chủ tịch, vóc dáng nàng hậu gây chú ý khi diện áo đá bóng
16:46:16 01/07/2024
Choi Ji Woo bật khóc hối hận chuyện con cái, phải nhờ tới sự hỗ trợ từ Kim Tae Hee vì điều này
17:47:55 01/07/2024
Lưu Sở Điềm: Tiểu mỹ nhân Cbiz bị cấm "dao kéo", khiến Triệu Lộ Tư "nhục mặt"
19:40:04 01/07/2024
Mai Phương Thúy nói lý do đi dép bệt, "né" ống kính khi dự lễ cưới Midu
21:01:31 01/07/2024
Hé lộ "thế lực" kì bí giúp nhà tiên tri mù Vanga "nhìn thấu" tương lai thế giới
18:42:02 01/07/2024

Tin mới nhất

Vừa ly hôn, tôi nhận ra mình mắc sai lầm nghiêm trọng nhưng không thể cứu vãn

23:27:16 01/07/2024
Tôi muốn mở lời nói xin lỗi chồng cũ nhưng không sao nói được. Cứ nhắn rồi xóa. Từ hôm qua đến giờ, nỗi ân hận choán lấy toàn bộ tâm trí khiến tôi không thể tập trung làm gì cả.

Ngày cưới 3 cô người yêu cũ của chồng đến tặng quà, đến tối vừa mở ra xem mà tôi đỏ hết mặt

18:36:14 01/07/2024
Vì cả ba người đó dù sao cũng là khách mời, họ còn nhiệt tình chúc mừng chúng tôi trăm năm hạnh phúc. Lúc mở quà ra xem, tôi và chồng trố mắt nhìn nhau.

Đêm hôm nghe tiếng nước xối xả trong nhà tắm, tôi mở he hé kiểm tra thì sốc ngất vì hành động lạ của chồng

18:22:18 01/07/2024
Đêm hôm đó, tôi đang ngủ thì bất ngờ tỉnh dậy, quay sang bên cạnh thì không thấy chồng đâu. tôi mở he hé kiểm tra thì sốc ngất vì hành động lạ của chồng.

Chồng cũ đến nhà đòi gần gũi còn cho cả cục t.iền to, biết được lí do mà tôi muốn ngã ngửa

18:14:03 01/07/2024
Anh ta bây giờ ôm cục t.iền đến đòi gần gũi tôi, hóa ra cũng chỉ vì ở với vợ mới hết mới mẻ. Tôi từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại.

Sang nhà bạn lánh nạn sau trận cãi vã với chồng, nửa đêm tôi 'hồn vía lên mây' khi nghe tiếng anh đang nói lời âu yếm ở gian phòng bên cạnh

18:09:08 01/07/2024
Anh chưa từng hiểu cảm giác ghen tuông, lo sợ bất an của tôi. Đến một tối, chúng tôi cãi nhau to vì tôi thấy một tin nhắn lạ trong máy của anh.

Dọn nhà thì phát hiện túi đen bất thường trong kho, vừa lôi ra tôi thất kinh với thứ bên trong và bí mật đằng sau của chồng

17:54:06 01/07/2024
Dọn nhà thì phát hiện túi đen bất thường trong kho. Tôi đếm hết chỗ t.iền thì có khoảng 30 triệu. Đây chắc chắn là khoảng t.iền chồng tôi cất ở đây.

V.ạch m.ặt bố chồng 'ăn nằm' với ôsin, tôi hãnh diện vì bắt gian tài tình, ai ngờ lại tá hỏa vì đòn 'trừng phạt' khó đỡ sau đó

17:47:26 01/07/2024
Tôi nghe chị kể hoàn cảnh chị chồng và hai con nhưng hai vợ chồng mỗi người một nơi tha phương cầu thực, để hai con cho bố mẹ già ở quê nuôi.

Lần đầu về ra mắt lại 'đụng mặt' người yêu cũ của bồ, tôi chỉ nói một câu nhưng khiến cô nàng ánh mắt hiện đầy 't.ia m.áu'

17:42:33 01/07/2024
Cũng vì cô ta cố tình kiếm chuyện trước nên tôi mới nói như thế để cô ấy biết khó mà lui. Tôi và Đăng yêu nhau đã 1 năm.

Tưởng tôi chửa con gái mẹ chồng đuổi tống, đến khi biết sinh cháu trai thì đòi "đợi cai sữa rồi đón về nuôi"

17:13:28 01/07/2024
Thời đại thừa nam thiếu nữ như bây giờ mà vẫn còn có người như vậy. Sau nhiều chuyện không thể nhìn nổi mặt nhau nữa, tôi và mẹ chồng đã chính thức không thể đội trời chung.

Sau khi tôi sinh con, mẹ chồng thưởng nóng 10 triệu nhưng tôi không nhận mà biếu lại bà nửa tỷ

17:07:47 01/07/2024
Tôi không ngờ mẹ chồng nghèo lại từ chối t.iền con dâu biếu. Ngày tôi có bạn trai ai cũng nghĩ rằng anh ấy phải đẹp trai giàu có lắm mới xứng đôi với tôi.

"Gà trống nuôi con" 25 năm, đến t.uổi xế chiều bố tôi làm cả nhà "dậy sóng" và càng ớn lạnh với yêu cầu của người phụ nữ kia

17:02:15 01/07/2024
Chị em tôi một mực phản đối bạn gái của bố nhưng có vẻ ông đã quá si tình rồi. Mẹ tôi mất 25 năm trước, lúc đó tôi mới 10 t.uổi, em gái 5 t.uổi.

Lấy chồng cung Xử Nữ, tôi dở khóc dở cười vì những điều oái oăm

16:57:22 01/07/2024
Hồi biết chồng thuộc cung Xử Nữ, tôi vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy thích thú. Chồng tôi là kiểu người hướng nội, trầm tính và ít nói cực kì.

Có thể bạn quan tâm

Mách nàng cách diện áo sơ mi voan mỏng vừa đẹp vừa kín đáo

Thời trang

23:41:06 01/07/2024
Với 4 cách diện áo sơ mi voan mỏng dưới đây, các nàng tha hồ biến hóa để có set đồ vừa đẹp vừa kín đáo.Áo sơ mi voan mỏng sẽ trở nên thanh lịch, kín đáo hơn nếu các nàng biết 4 cách mặc dưới đây.

ILLIT được Billboard vinh danh tân binh K-Pop của tháng

Nhạc quốc tế

23:37:06 01/07/2024
Billboard mới đây đã công bố ILLIT đạt danh hiệu tân binh của tháng 6 và đồng thời là nhóm nhạc K-Pop đầu tiên làm được điều này. Tờ báo sau đó cũng giải thích rõ ràng lý do lựa chọn nhóm nhạc mới của HYBE cho danh hiệu tân binh.

Top 4 con giáp nữ dễ bị dụ dỗ vì những lời đường mật

Trắc nghiệm

23:24:51 01/07/2024
Con giáp Thân đứng đầu bảng xếp hạng bởi họ là những người dễ bị tan chảy trước những lời nói ngọt ngào. Các bạn nữ t.uổi Thân khá thông minh, tuy nhiên họ lại dễ dàng bị những thứ đẹp đẽ làm cho tâm trí bị mê muội.

Xuân Bắc xưng hô "tao" với Tự Long còn nói thẳng điều này

Sao việt

23:17:24 01/07/2024
Xuân Bắc vừa gây xôn xao mạng xã hội khi có bài đăng dài nói về chuyện Tự Long tham gia chương trình Anh trai vượt ngàn chông gai.

Điểm tên những địa điểm đẹp nhất khi du lịch Cửa Lò, Nghệ An

Du lịch

23:00:21 01/07/2024
Nếu không muốn nuối tiếc sau chuyến đi du lịch Cửa Lò, Nghệ An, bạn đừng bỏ qua những địa điểm đẹp nhất, hấp dẫn và thú vị nhất dưới đây.

"Tóm gọn" 2 nam ca sĩ hạng A hẹn hò đôi, tình tứ đút thức ăn cho bạn gái giữa quán ăn

Sao châu á

22:52:01 01/07/2024
Mặc dù chất lượng của video khá thấp, cư dân mạng cho rằng 2 người đàn ông trong video này là Mino (WINNER) và PO (Block B) - đôi bạn thân đình đám Kpop.

Công thức pha chế trà sữa ô long chuẩn vị ngon như ngoài hàng

Ẩm thực

22:41:10 01/07/2024
Bạn còn chần chừ gì mà không vào bếp làm ngay 1 ly trà sữa ô long để giải toả cơn thèm! Hương trà ô long thơm ngào ngạt, hoà quyện với vị sữa béo ngậy tạo nên một thức uống ngon khó cưỡng.

Nhiều động vật quý hiếm, nguy cấp lộ diện nhờ bẫy ảnh

Lạ vui

22:26:14 01/07/2024
Bẫy ảnh tại Khu dự trữ thiên nhiên Động Châu - Khe Nước Trong (Quảng Bình) đã phát hiện nhiều loài thú quý hiếm, nguy cấp cần bảo tồn như: Chà vá chân nâu, Gấu ngựa, Voọc Hà Tĩnh, Thỏ vằn,...

Nhật Bản ra mắt mũ bảo hiểm được làm từ vỏ sò và nhựa tái chế

Thế giới

22:02:09 01/07/2024
Một lợi thế nữa của Shelltec là tính chất có thể tái sử dụng liên tục. Mũ bảo hiểm Shellmet cũ sẽ được nghiền nát và tái chế để tạo ra một Shellmet mới.

Tom Cruise yêu con trai nuôi hơn con gái ruột?

Sao âu mỹ

21:54:46 01/07/2024
Siêu sao Tom Cruise được nhìn thấy bước xuống trực thăng cùng con trai nuôi Connor Cruise ở trung tâm London vào cuối tuần qua.

Phim đầu tiên trong năm 2024 cán mốc 1 tỉ USD phòng vé toàn cầu

Hậu trường phim

21:51:25 01/07/2024
Bộ phim Inside Out 2 của Pixar đã vượt 1 tỉ USD tại phòng vé toàn cầu trong vòng chưa đầy 3 tuần ra mắt. Phim đạt mốc này trong thời gian nhanh nhất so với bất kỳ bộ phim hoạt hình nào trong lịch sử.