Vẫn còn nhói đau
Còn mấy ngày nữa là đến tết đó anh à! Em rất mong đến tết nhưng cũng rất sợ tết đến. Mong vì em được ở gần ba mẹ, hai em nhỏ, về với Đăk-lăk thân yêu- nơi có con đường tình yêu đưa hai chúng ta đi học, nơi có những kỷ niệm của mối tình đầu thật đẹp và khắc sâu.
Nhưng anh ơi! Em sợ lắm! Em cũng buồn lắm, vì tết là thời gian thật đau đớn trong mối tình đầu của chúng ta. Tám năm chẳng là gì phải không anh? Tám năm chỉ còn sót lại nhưnng nỗi đau dài chỉ có em mang theo. Anh đã tững nói: Anh yêu em nhất! Trong cuộc đời anh hạnh phúc nhất khi có tình yêu của em mà! Vậy mà chỉ có mấy năm mình đi học xa nhau mà tình cảm giữa hai ta đã quá nhạt nhoà, anh bây giờ đã hạnh phúc bên tình yêu mới, chỉ còn sót lại em vẫn quằn quại phía sau những bươc chân anh đã đi qua.
Anh ơi! Hạnh phúc của em đâu rồi? Mối tình đầu mà chúng ta từng có đâu rồi? Sao anh lại bỏ lại mình em? Sao anh để em trong đau đớn hoài vậy? Sao anh nỡ phụ tình em? Ba năm rồi đó từ ngày anh đi. Ba năm rồi đó em sống trong đau đớn và khắc khoải, sao tình yêu của chúng mình đẹp đến vậy mà bây giờ lại là nỗi đau đớn cho riêng em hả anh? Anh lại trở về bên em! Nhưng không còn là anh của ngày xưa nữa, Là Quý trưởng thành, thành đạt và có cuộc sống hạnh phúc bên tình yêu mới rồi. Chẳng còn là Quý ngày xưa hết lòng yêu thương và chiều chuộng em,.Chẳng còn là anh của một thời thơ dại, Anh đến và đi thật nhẹ nhàng để lại những vết thương không bao giờ lành trong trái tim em. vậy mà em đã ra trường đi làm được bẩy tháng rồi.
Anh à, mình lại gặp nhau trong nước mắt của em và tình yêu đã c.hết của chúng ta, nghẹn ngào và đau nhói phải không anh? Anh bảo em phải mạnh mẽ, phải cố gắng đừng làm anh buồn và lo lắng, nhưng rồi anh cũng đã bỏ lại mình em. Bỏ lại em ngồi đây trông cay đắng, trong tê tái não nề. Em tự hỏi: “Anh còn nhớ hay anh đã quên?”
Ký ức buồn
Ký ức vẫn cứ hiện về nguyên vẹn trong nó. Nó phải làm sao bây giờ? Quên tưởng dễ nhưng sao mà khó quá anh à. Nó cứ tự dằn vặt mình, khổ sở. Nó khóc, khóc để cho ký ức kia theo dòng nước mắt rơi xuống và nhạt nhòa đi. Nhưng vô ích...
Nó chẳng thể nào quên những gì anh đã nói với nó, tất cả vẫn hiện hữu trong tâm trí của nó. Nó miên man trong những suy nghĩ rồi chợt sững lại trước một câu nói mà anh đã nói với nó. Câu nói đã khiến nó chẳng còn biết phải nói gì ngoài sự im lặng. Nó còn nhớ, lúc đó nó đã muốn khóc, khóc thật nhiều nhưng lại không thể nào bật khóc được. Nó không muốn anh nhìn thấy sự yếu đuối của nó. Nó thấy tim mình đau nhói. Nó đã suy nghĩ rất nhiều về những gì nó muốn nói với anh vào ngày hôm đó nhưng cuối cùng chẳng nói được gì cả, anh đã không cho nó cơ hội để nói. Nó đành giữ tất cả cho riêng mình và câm lặng.
Nó thu mình vào trong vỏ ốc xấu xí, cuộc sống của nó bây giờ là một chuỗi dài những ngày buồn, tâm hồn nó chẳng lúc nào bình yên cả. Nó cứ đi về thui thủi một mình, lặng lẽ, chẳng buồn nói cười với ai. Nó nhớ anh, nhớ rất nhiều. Nó muốn được anh ôm vào lòng, vỗ về yêu thương nó. Ngày nào nó cũng chờ điện thoại và những tin nhắn của anh dù nó biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ còn nhớ đến nó. Nó muốn gọi điện thoại để được nghe giọng nói của anh nhưng để làm gì và biết nói gì. Chẳng lẽ nào lại nói với anh rằng nó nhớ anh, nó yêu anh sao? Điều đó có ý nghĩa gì với anh và với nó nữa sao? Nó biết rằng nó thật ngốc khi cứ mãi giam hãm mình trong ký ức. Lời nói của anh lại văng vẳng bên tai nó, cảm giác thật chênh vênh. Đau lòng...
Nó đã tưởng rằng nó sẽ chẳng bao giờ có thể rơi thêm một giọt nước mắt nào vì anh nữa, nó tưởng rằng hình ảnh của anh đã phai mờ trong nó. Nhưng không, tất cả vẫn còn đó, anh vẫn tồn tại trong tận sâu thẳm trái tim và tâm hồn nó. Ký ức buồn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Buông tay để được mỉm cười Anh! Có lẽ sẽ chẳng bao giờ anh biết được tâm trạng của em lúc này.Em thực sự buồn và thất vọng nữa anh ạ. Có lẽ nào yêu một người lại khổ đau đến thế sao anh. Em thật ngốc nghếch và ngây thơ,em đã yêu anh thật nhiều để rồi giờ đây em hoàn toàn sụp đổ khi biết người anh...