Ước sao anh hiểu em hơn!
Em tự hỏi “không biết từ bao giờ em lại là người hay suy nghĩ viển vông và hay buồn đến thế?”…
Em cũng không tự trả lời được anh ạ, yêu nhau gần 10 năm chúng mình mới đi đến hôn nhân, em những nghĩ mình đã thực sự hiểu nhau rồi. Có lẽ anh đã đúng khi nói rằng “anh còn không hiểu bản thân anh nữa thì làm sao em hiểu nổi”. Em không hiểu thật, mặc dù em đã rất cố gắng, nhiều khi em cũng tự đặt em vào vị trí của anh để suy nghĩ cho anh xem thế nào, nhưng chắc chắn là không thể giống được vì thế nào cũng có suy nghĩ khách quan, dù sao em cũng không thể là anh được, cũng chính vì thế mà em không thể không suy nghĩ, ưu tư.
Anh của em! Cái cảm giác cô đơn, trống trải, chắc chắn trong đời ai cũng trải qua, dù cho đó là người hạnh phúc nhất, chỉ có điều mỗi người một cảm giác, mỗi người một cách nghĩ để thoát ra khỏi tình trạng đó thôi. Em cũng không tự tin để nói rằng em là người mang hạnh phúc đến cho anh, để cả đời anh không bao giờ phải cảm thấy cô đơn, trống trải. Đêm đêm nhìn con, nhìn anh ngủ, em cứ nghĩ rằng mình là người thật hạnh phúc, thật may mắn, nhưng đó chỉ là cái cảm giác giả tạo mà em tự tạo ra thôi, em không hiểu thứ cảm giác ấy như thế nào, vì bây giờ nó đến và đi rất nhanh.
Nhiều khi em tự hỏi không biết cuộc sống của chúng mình nó sẽ đi đến đâu, em cứ cảm thấy mong manh quá anh ạ. Bạn bè ai cũng nói em hạnh phúc, con trai kháu khỉnh, ngoan ngoãn, chồng chiều, muốn gì là được đó. Em cũng đã nghĩ rằng sẽ có rất nhiều người ganh tị với cuộc sống của em, cuộc sống mà em có anh, hàng ngày được ở bên anh, được anh yêu thương và chiều chuộng. Em hãnh diện lắm chứ, nhưng cái gì ở đời cũng có 2 mặt của nó, không cái gì được gọi là hoàn hảo cả, chồng em cũng thế thôi. Khi thành công hơn, tiề.n kiếm được nhiều hơn thì con người ta biết tiêu xài hơn, biết tìm cho mình những thứ vui vẻ hơn, có lẽ vì thế mà nhiều cuộc hôn nhân khi nghèo thì hạnh phúc, còn khi có tiề.n thì đổ vỡ, thật là trái ngang.
Nhiều khi em tự hỏi không biết cuộc sống của chúng mình nó sẽ đi đến đâu… (Ảnh minh họa)
Em thấy anh không còn là anh của ngày xưa nữa, mà cũng đúng thôi, anh bây giờ khác rồi, công việc khác, vị trí khác, tầm ảnh hưởng của anh cũng khác. Em cũng khác luôn vì được người ta gọi là vợ của sếp – nghe rất tự hào. Anh làm việc cả ngày lẫn đêm, người mệt nhoài, anh không còn thiết tha gì khi về đến nhà, em biết công việc rất căng thẳng và mệt mỏi. Nhưng lúc nào anh cũng là người mang lại niềm vui cho mọi người và thỉnh thoảng có em trong đó, em nói thế có quá đáng không anh? Anh thực sự vui nhộn, hạnh phúc khi tham gia một chương trình nào đó, anh là người mà thiếu anh thì cuộc vui không được trọn vẹn, em hiểu lắm chứ, và em cũng thấy đó là một ưu điểm.
Video đang HOT
Anh biết không? Đã là vợ chồng thì người ta càng phải cẩn thận lời ăn tiếng nói hơn, nhưng chồng em thì chắc không nghĩ thế, lắm lúc anh dùng những từ nói với em mà trước giờ em chưa hề nghe thấy, em rất giận và cũng rất thất vọng, lời nói đó giống như tạt vào mặt em vậy, chỉ nghe thôi là em không còn muốn cố gắng bất cứ một việc gì cả, vì em nghĩ có cố gắng mấy cũng như không. Người ta nói phụ nữ đang nuôi con thì không nên suy nghĩ nhiều đến những việc khác mà chỉ nên tập trung chăm sóc con cái thôi, nhưng không nghĩ không được anh ạ, em thiệt thòi hơn những người phụ nữ khác, gia đình ở xa, sinh con ra được 1 tháng là em đã phải tự mình làm mọi thứ để chăm sóc mình, có sữa cho con bú và bữa ăn cho anh. Em nói ra đây chỉ mong rằng nếu ai đọc được những tâm sự này thì hãy nhìn lại và lo lắng cho vợ và cuộc sống gia đình hơn.
Em vẫn nói với anh rằng, từ lúc chị gái em về (sau khi cu tí tròn tháng) bữa ăn sáng của em cũng thành bữa ăn trưa, thậm chí có hôm đến 2 giờ chiều em mới được ăn một chút. Lần đầu tiên có con, em chẳng hiểu gì cả, mọi thay đổi ở con đều làm em lo lắng, trong khi lại chỉ có một mình, anh thì đi làm miết đến tối mới về, có hôm còn đến 1 giờ đêm, anh mệt, nhưng em cũng có thoải mái gì đâu. Chắc là anh nghĩ rằng ở nhà thì không mệt mỏi, cho nên thái độ của anh rất lạ, anh cau có, khó chịu, nửa đêm con khóc, anh gay gắt ra mặt, anh bảo em bế con lên, chơi với con cho con nín. Tại sao không phải là anh giúp em dỗ dành con nhỉ, em cũng cần phải nghỉ ngơi nữa chứ, cả đêm con thức, em cũng thức. Anh bảo khi nào con ngủ thì em cũng tranh thủ ngủ, nhưng làm sao em lại có thể ngủ giấc ngủ của một em bé 1 tháng tuổ.i được. Em nghĩ đáng lẽ như thế này anh phải hiểu và thương em nhiều hơn chứ, vậy mà…
Em mong anh hãy nhìn lại và lo lắng cho vợ và cuộc sống gia đình hơn… (Ảnh minh họa)
Con người khi có gia đình rồi thì phải biết hy sinh một số riêng tư vì hạnh phúc phải không anh? Nhưng anh thì ngược lại, dường như có con, có gia đình lại là cơ hội để anh được thỏa sức làm những gì mình thích. Vợ mới sinh, con nhỏ nhưng anh vẫn đi tăng 1, tăng 2 đến khuya mới về, em có nói thì anh lại bảo, mình tổ chức mà từ chối mãi sợ người ta nghĩ, anh sợ người ta nghĩ thế sao? Thế vợ con anh buồn tủi ở nhà thì thế nào? Em không hiểu nổi, em cũng đã từng nói với anh rằng anh không nhất thiết phải từ bỏ mọi sở thích vì em và con, mà chỉ giảm đi một chút thôi, nhưng chỉ được mấy ngày đầu, rồi đâu lại vào đấy.
Tháng có 4 cái chủ nhật thì anh có lịch cả 4 cái, từ 7 giờ sáng cho đến 9-10 giờ đêm. Công việc, quan hệ với anh là tất cả sao? Anh nhầm rồi, đời người công việc là điều kiện cần thôi, bên cạnh nó còn phải có gia đình, con cái nữa. Em mong sao anh biết cân đối giữa 2 cái này để cuộc sống của chúng mình bớt nặng nề hơn. Anh đừng đổ thừa cho hoàn cảnh, đấy chỉ là một nguyên nhân nhỏ thôi, cái chính là ở anh. Anh thừa biết phụ nữ họ sống bằng nghe là chính, họ quan tâm nhiều đến đời sống tinh thần nhiều hơn. Anh đi làm về không phải cứ tháng tháng đưa tiề.n cho vợ nhiều là yêu vợ, để mặc vợ muốn làm gì thì làm là thương vợ. Em không cần những thứ đó, em cần sự quan tâm chăm sóc của anh chứ không phải tiề.n anh mang về nhiều hay không. Anh hãy suy nghĩ lại xem mình làm như thế đã đúng chưa? Có thực sự cần thiết hay không? Mình có cần phải thay đổi gì không? Em đã sai ở điểm gì, em cần phải làm gì để anh hiểu em hơn bây giờ, anh cứ nói, em tin là vì tình yêu, vì hạnh phúc gia đình, em sẽ làm được. Công việc cần anh, nhưng em và con cần anh hơn cả.
Yêu anh nhiều!
tuanson21nguyen@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Còn đâu những tháng ngày êm ái
Tôi đã giữ kín câu chuyện này 3 năm qua vì không đủ dũng cảm thú nhận với chính mình... (Ảnh minh họa)
Tôi đã giữ kín câu chuyện này 3 năm qua vì không đủ dũng cảm thú nhận với chính mình. Hôm nay, tôi viết ra tất cả sự thật với hy vọng, dù ở nơi đâu, người vợ yêu thương của tôi cũng được thanh thản.
Vợ tôi không biết rửa chén bát, không biết lau nhà và thường xuyên quên đán.h răng buổi sáng. Bù lại, cô ấy nấu ăn rất ngon, có khiếu thẩm mỹ và là một người tình tuyệt vời.
Tháng ngày êm ái
Mỗi sáng thức dậy, ngay khi nghe thấy tiếng nước vòi sen, tôi bật dậy, chạy vào bôi thuố.c đánh răng lên bàn chải rồi đưa cho nàng. Tôi làm cái việc cỏn con ấy mỗi ngày và cảm thấy rất hạnh phúc.
Rồi nàng lùi xe ra cửa, tôi cũng phải vội chạy xuống mở cổng, nếu không thì 10 lần tôi xuống chậm là cả 10 lần nàng mở cổng bằng đuôi xe. Hôn tạm biệt, đó là thủ tục bắt buộc. Chưa hôn thì chưa đi. Ban đầu, tôi cũng ngượng với mấy bà bán rau ở cổng nhưng sau cũng thành quen, lại thấy hãnh diện với lão hàng xóm đang cởi trần đá bóng.
Tôi tới công ty, mở máy tính ra là đã thấy mặt nàng. Nhưng đừng hòng nàng mở lời trước nhé. Tôi phải nhảy vào chào vợ. Có khi hàng giờ hoặc đến chiều nàng mới đoái hoài đến một lần, với một cái nháy mắt. Những hôm nào tôi muốn rủ nàng đi ăn trưa, phải điện thoại, chứ có vào buzz mấy lần nàng cũng vẫn tỉnh bơ. Mỗi lần thắc mắc, nàng lại nói: "Người ta đi làm, tập trung vào chuyên môn chứ ai lại chát chít". Mãi rồi cũng quen nên mỗi lần thấy nàng trả lời nhanh hơn mong đợi cũng làm tôi thấy sung sướng.
Những hôm hai đứa đi ăn trưa, nàng lúc nào cũng kêu buồn ngủ: "Chồng à, chả nhẽ lại thuê khách sạn ngủ trưa chồng nhỉ". Thế là tôi lại phải đưa nàng về văn phòng cho nàng chợp mắt.
Buổi chiều, tôi luôn về nhà trước. Nàng về, bấm chuông cửa inh ỏi, bấm đến khi tôi mở cổng mới thôi. Nàng lao đán.h vèo cái xe vào nhà. Đến giờ, tôi cũng không hiểu sao nàng lao xe kiểu đó mà chưa bao giờ đâ.m thủn.g bức tường ngăn phòng khách và bếp.
Cất túi cho nàng, tôi đi tắm. Bước ra khỏi phòng, thấy mùi thức ăn là biết hôm nay phải rửa nhiều hay ít chén bát. Tôi thường chén bằng sạch các món nàng nấu, những món miền Bắc mà tôi không thể tìm thấy ở bất cứ nhà hàng nào.
Khi tôi rửa chén bát thì nàng đi tắm. Lên phòng ngủ, đã thấy nàng thơm tho. Vợ chồng cùng xem tivi, hôm thì đán.h bà.i, chơi cá ngựa, rồi đi ngủ.
Chúng tôi đã sống với nhau 4 năm êm đềm như thế, không có gì đặc biệt quá xảy ra, trừ những chuyến du lịch, công tác, họ hàng ghé thăm làm xáo trộn tí chút.
Tôi hy vọng, dù ở nơi đâu, người vợ yêu thương của tôi cũng được thanh thản... (Ảnh minh họa)
Người thứ ba
Biểu hiện đầu tiên tôi nhận thấy ở nàng là sự mệt mỏi khi ái ân. Nàng lảng tránh, có khi từ chối bằng cách lăn ra ngủ trước khi tôi rửa chén bát xong. Nàng hay điện thoại cho mẹ và chị, nói chuyện gì đó mà khi thấy tôi thì cười rất gượng. Đáng kể nhất là bỗng dưng nàng nấu ăn cứ mặn chát, tôi ăn không nổi. Ba ngày mà đán.h vỡ 8 cái chén, làm cháy cả nồi cơm điện.
Biểu hiện khác là nàng bỗng chủ động chát chít với tôi. Hỏi những câu mà trước đây chỉ có tôi thường hỏi: Đang làm gì đó? Có cô nào xinh đẹp xung quanh không? Có nhớ vợ không?...
Tôi đem chuyện của mình nói với cậu bạn thân, nó phân tích: "Có khi vợ ông có bồ đấy. Trốn tránh quan hệ với chồng nhé, thì thụt điện thoại (nói là gọi cho mẹ và chị nhưng chắc gì), ông phải kiểm tra đi. Bỗng dưng mất tập trung, đểnh đoảng, quên khẩu vị của chồng. Ông có biết phụ nữ ngoạ.i tìn.h thường quan tâm đến chồng hơn không? Đừng tưởng thấy mấy cái chát ấy là yêu ông hơn, đó là "bụng ta suy ra bụng người", muốn xem chồng có giống mình không đấy".
Nghe cậu bạn phân tích xong, lòng tôi như lửa đốt. Không báo trước, tôi lao đến công ty vợ. 11 giờ, nàng không có ở đó. Cô thư ký nói: "Chị ấy đi cách đây 30 phút, em tưởng đi cùng anh". Tôi gọi điện thoại đến chục cuộc, nàng đều không nghe máy. Tôi như hóa điên nhưng không thể ngồi ăn vạ ở công ty được, đành ra tiệm cà phê trước cổng công ty ngồi chờ. Gần 14 giờ, nàng đi taxi về, vẻ mệt mỏi nhưng lại rất hớn hở. Tôi tiến về phía nàng, mặt rất nghiêm trọng, hỏi: "Em đi đâu nãy giờ, anh gọi mà không nghe máy?". Nàng lộ rõ vẻ bối rối của người bị bắt quả tang: "Em có hẹn, mải nói chuyện nên không để ý điện thoại. Em cũng không nghĩ anh lại mất thời gian như thế...".
Không đợi nàng nói thêm, tôi giật túi xách, lấy điện thoại, tìm phần "Cuộc gọi đi", bấm số gần nhất, gọi lúc 10:20. Một giọng đàn ông lớn tuổ.i "alô". Tôi dập máy ngay. Nhưng số đó gọi lại. Tôi nghe máy, trả lời: Alô, mày là thằng nào, mày có biết cô ấy có chồng rồi không? Nàng lao đến, giằng lấy cái điện thoại, nói với vẻ vô cùng sợ hãi: "Thôi chế.t, em xin lỗi anh. Chồng em hiểu nhầm thôi ạ. Em sẽ gọi lại anh sau. Xin lỗi anh".
Tôi túm lấy vai nàng, hét vào mặt: "Cô đi hẹn với thằng già này à? Cô thật đê tiện. Thảo nào những ngày qua thay tính đổi nết. Cô đừng tưởng tôi mù, không nhìn được ra...".
Nàng nhìn tôi sững sờ, nước mắt chảy dài xuống má nhưng vẻ mặt vẫn cứng rắn lắm. Giật túi xách lại, nàng nói: "Anh về ngay đi, đây là trước cổng công ty em. Em muộn cuộc họp với khách hàng quan trọng rồi. Về đi, tối em sẽ cho anh biết tất cả". Rồi nàng bước đi.
Tôi về nhà, không còn tâm trí nào để vào công ty nữa, tắt máy điện thoại và chuẩn bị tinh thần đón nhận mọi sự thật, dù có đa.u đớ.n nhất. Tôi nghĩ đến việc dứt khoát không tha thứ cho nàng, nói với bố mẹ hai bên ra sao, chia tài sản thế nào cho không bị thiệt...
21 giờ, nàng vẫn chưa về. Tôi đã nghĩ có thể hôm nay nàng không dám về nhà vì muốn tránh mặt tôi. Nhưng rồi, chuông cửa liên hồi, liên hồi, liên hồi. Khác với mọi lần, tôi đi rất từ từ xuống, mặc cho nàng bấm.
Nhưng khi mở cửa, không phải nàng mà là hai anh cảnh sát giao thông.
Tôi lên xe cùng họ đi đến hiện trường, nơi chiếc xe của vợ tôi bị một chiếc container chẹt ngang. Không còn cơ hội để đưa nàng đi bệnh viện. Vợ tôi vượt đèn đỏ.
Trong chiếc túi xách được giao lại, không chỉ có chiếc điện thoại mà có cả kết quả siêu âm. Nàng có em bé, được 4 tuần, kết quả mới xét nghiệm hôm nay. Sổ khám có số điện thoại của bác sĩ. Tôi gọi số ấy, tiếng "alô" làm tôi hết hồn - đó là người đàn ông có hẹn với vợ tôi lúc trưa.
Hôm nay là ngày giỗ thứ ba của nàng...
Huỳnh Tuấn Nghĩa (Phường 15, quận Tân Bình - TPHCM)
Theo NLĐ
Bi hài chuyện hot boy "giả" lừa tiề.n thật của n.ữ sin.h L. hãnh diện với bạn bè vì có người yêu là hot boy sành điệu lại chiều cô hết lòng, nên L. cũng không e ngại gì mà không "yêu hết mình" để chứng tỏ "tấm chân tình". Chủ động làm quen Để được... bằng bạn bằng bè, một số cô bé tuổ.i teen bây giờ đều muốn có được anh người yêu...