Ức chế cực độ với bố mẹ chồng
Hôm đó tôi đã cự cãi tay đôi với bố mẹ chồng và xác định bước chân khỏi nhà.
Lấy chồng có con riêng đã khổ, gặp trúng bố mẹ chồng không hiểu chuyện thì tôi sao chịu đựng nổi. Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ cái ngày 4 năm về trước khi chồng tôi bế trên tay đ.ứa t.rẻ và quỳ xuống năn nỉ tôi tha thứ. Những lời anh nói như dao cắt vào tim: “Em không sinh được con trai, anh lại là con nối dõi nên anh buộc phải kiếm con ở bên ngoài. Em có thương anh, có thương hai đứa con gái nhỏ thì tha thứ và chấp nhận con trai anh”
Giây phút anh nói tôi cứ như ngừng thở. Sau đó là những chuỗi ngày đấu tranh, dằn vặt đến điên dại vì bị buộc phải chấp nhận quá nhiều thứ. Cuối cùng, để giữ cha cho con và nghĩ một phần lỗi cũng do mình nên tôi đồng ý. Với điều kiện đ.ứa b.é phải ở với tôi và mẹ nó không được lai vãng đến thăm nữa. Mẹ nó không đồng ý. Tranh cãi mấy tháng thì quyết định thằng bé ở với mẹ, gia đình tôi nhớ thì tới thăm và chu cấp t.iền. Sau này chia gia tài từ đường thì thằng bé vẫn được hưởng như chị em nó.
Chồng tôi sau chuyện này có vẻ hối lỗi. Anh đi làm về là chăm sóc con cái, nghe lời tôi răm rắp. Hàng tháng tôi tự chuyển một số t.iền v.ào thẻ mẹ thằng bé, có khi thì rủ chồng đi thăm con. Đ.ứa b.é càng lớn càng giống chồng tôi như đúc. Đó cũng là một nỗi đau mà tôi buộc phải chịu đựng. Thế mà bố mẹ chồng tôi “hãm” đến sợ. Ông bà luôn cho rằng chuyện chồng tôi có con riêng là điều tất nhiên vì tôi không sinh được con trai. Rồi chuyện thăm nom thằng bé cũng là hiển nhiên, là trách nhiệm và bổn phận tôi phải làm.
Để giữ cha cho con và nghĩ một phần lỗi cũng do mình nên tôi đồng ý. (Ảnh minh họa)
Tôi muốn điên lên khi hàng tháng bị mẹ chồng hỏi: “Tháng này mày gửi cho cháu đích tôn nhà này bao nhiêu t.iền? Bố nó làm lương cao thì mày cũng phải gửi cho nhiều vào. Con trai mới làm nên chuyện, còn đám thị mẹt nhà này thì chẳng làm nên trò trống gì cả”. Thằng bé bệnh, tôi phải xin nghỉ làm để xuống viện chăm vì: “Nó là dòng dõi nhà này. Muốn được chồng thương yêu thì phải chịu khổ chịu nhục một chút”. Tôi gồng mình chấp nhận, câm lặng chịu đựng để giữ được bình yên cho con tôi.
Video đang HOT
Năm nay thằng bé lên bốn t.uổi. Thật tình tôi thương nó lắm. Nó cũng gọi tôi là mẹ từ nhỏ. Thế nhưng mẹ nó thì luôn tìm cách chia rẽ vợ chồng tôi. Không biết bao nhiêu lần sóng gió ập đến cũng vì cô ta. Cô ta tìm cách nói xỉa xói, dựng chuyện tôi đối xử tệ với thằng bé để tôi bị nhà chồng ghét. Cô ta đi rêu rao khắp nơi tôi không chu cấp cho nó một đồng nào suốt mấy tháng.
Chồng tôi không nghe tôi giải thích mà nghe theo lời xúc giục của bố mẹ anh nên làm hung dữ, không cho tôi quản lý t.iền bạc trong nhà nữa, thậm chí còn đòi đuổi mẹ con tôi đi. Tôi phải đến ngân hàng in sao kê đem về làm bằng chứng mọi chuyện mới yên. Đến cả lon nước ngọt, hũ yến tôi mua về cho con gái tôi cũng bị bố chồng đem đi cho thằng bé. Ông còn lục túi tôi lấy t.iền rồi ra nói với mẹ nó là t.iền của ông cho. Tôi biết hết nhưng im lặng cho qua. Tôi nhịn nhục như vậy còn chưa đủ sao?
Đã thế thì tôi và hai con gái biến khỏi nhà đó luôn để họ rước cô kia về xem thế nào. (Ảnh minh họa)
Gần Tết, hàng trăm thứ cần t.iền. Cả căn nhà từ đường một tay tôi chu toàn. Vậy mà bố mẹ chồng còn bắt tôi phải trích 3 triệu cho thằng bé mua đồ tết. Tôi ngậm đắng đem t.iền đến cho.
Thế mà hai hôm trước, mẹ chồng lại đòi tôi đưa 2 triệu thêm vì: “Để bố mẹ đi mừng t.uổi Tết cho thằng bé. Ngẫm cũng tội nó con à”. Tôi nói ông bà muốn mừng t.uổi thì tự lấy t.iền mình mừng, vả lại nó còn nhỏ thì cần gì phải mừng t.uổi nhiều đến thế trong khi tôi đang kẹt t.iền.
Nói qua nói lại một hồi thì mẹ chồng tôi thẳng thừng: “Mẹ nó đang cần t.iền tiêu Tết, mày lấy hết t.iền chồng rồi không chia cho vợ nhỏ nó vài đồng à? Mày ích kỉ lắm”.
Tôi tức đến sôi m.áu lên và cự cãi tay đôi với bà. Sau đó, bà còn đòi gọi bố mẹ tôi đến nói chuyện cho ra ngô ra khoai. Đã thế thì tôi và hai con gái biến khỏi nhà đó luôn để họ rước cô kia về xem thế nào. Tôi chán quá rồi. Đến khi về với bố mẹ ruột, tôi mới ngộ ra rằng: Đàn bà nhẫn nhịn và chịu đựng luôn là sai lầm.
Theo Phununews
Năm tháng thanh xuân ấy, cuối cùng cũng không là giấc mộng…
Tôi vẫn thường tự hỏi ngày sau này nếu như có cơ hội gặp nhau chúng tôi sẽ thế nào? Là hối hận? Là tiếc nuối? Hay chỉ như người dưng ngang đường?
Khi chúng ta gặp nhau, nào biết tương lai chờ đợi là những gì, nào biết một ngày tình yêu lại có thể đẩy chúng ta xuống hố sâu như thế, nào biết rằng chúng ta đã từng thực sự muốn thực hiện những lời hứa hẹn, sau rồi không quên, nhưng cũng không còn có thể nữa...
Nhưng tình yêu là thế, không hạnh phúc thì là tổn thương. Đã từng muốn tin trên đời này có thứ gọi là mãi mãi, đã từng muốn cố chấp giữ lại chút mộng tưởng cuối cùng... nhưng có lẽ chúng ta đều không vững lòng như mình vẫn tưởng. Không vì hết yêu, không vì phản bội, nhưng rồi kết thúc của chúng ta vẫn là lỡ dở như vậy...
Giữa thế giới quá đỗi khó khăn này, chúng ta biết làm cách nào để đơn thuần yêu một người mà không suy nghĩ đến tương lai và hiện thực nữa đây?
Tình yêu, đến cuối cùng đều làm cho chúng ta thất vọng đến vậy sao? Say trong mộng tưởng, chúng ta đã cố hết sức, yêu hết mình, trao đi tất cả... nhưng đến sau cùng dường như vẫn không đủ. Phải chăng chúng ta đã không yêu đúng cách?
Khi chúng ta nhìn lại, một thoáng ngỡ biết bao nhiêu năm trời. Quá khứ của hôm nay sau cùng cũng không phải là tương lai mà ngày xưa chúng ta đã từng vẽ. Kết thúc của chúng ta, cuối cùng cũng không phải là về bên nhau như chúng ta đã từng dự định. Và rồi một ngày... chúng ta sẽ lại hứa hẹn lời yêu với một người khác. Tình đời, đã có bao giờ trọn vẹn đâu nhỉ?
Tôi vẫn thường nhắc nhở bản thân, rằng chúng tôi đã từng có cơ hội. Ở một thời điểm khác, hoàn cảnh khác gặp được, chắc chắn ngày sau này đã ở bên nhau. Chỉ là ngày ấy gặp nhau quá muộn, anh đã đi qua một quãng đời, tôi cũng đã không còn đủ sức để theo đuổi một tình yêu không biết đến ngày mai nữa...
Tôi vẫn thường tự hỏi bản thân nếu như chúng tôi ở bên nhau ngày sau sẽ thế nào? Những năm tháng anh đã đi trước tôi, những đổ vỡ, những tội lỗi... ngày sau này có lẽ rồi cũng bào mòn thứ tình yêu ban đầu ấy. Chỉ bởi chúng tôi giống nhau là thế, không cách nào vượt qua được những vết thương của chính mình, ngày sau làm sao yêu và bao dung người kia?
Tôi vẫn thường tự hỏi ngày sau này nếu như có cơ hội gặp nhau chúng tôi sẽ thế nào? Là hối hận? Là tiếc nuối? Hay chỉ như người dưng ngang đường? Quen nhau một chốc, xa nhau một đời, nhưng trái tim mỗi người vẫn thế, mang theo hình bóng đi đến hết đời.
Chỉ là tôi biết rõ, gặp được rồi không cách nào quay lại như trước lúc chưa gặp. Bởi vì người ấy đã từng tồn tại trong đời của mình, ngày sau thế nào, bên ai, thì những năm tháng t.uổi trẻ ấy cũng không thể nào thay thế. T.uổi thanh xuân điên cuồng của tôi đã từng có anh, và t.uổi thanh xuân của anh, cũng đã từng tồn tại một người con gái khiến anh mãi mãi cũng không thể quay đầu.
Năm tháng ấy, cuối cùng cũng không là giấc mộng...
Theo Phununews
Trước khi trốn đi với người tình, chồng còn để lại cho vợ một 'bất ngờ' khủng khiếp Thương cay đắng và phẫn uất tự hỏi, không hiểu Quý đã nghĩ gì khi đang tâm bỏ lại ba mẹ con cô để đi theo người tình? Sau khi sinh bé đầu, Thương nghỉ việc ở nhà chăm con. Thời gian ấy, công việc của chồng cô - Quý đang thuận lợi. Thu nhập từ công ty riêng rất khá nên một...