Uất nghẹn nhìn chồng hàng đêm chung phòng với người phụ nữ khác
Đúng như chồng chị nói, chị chẳng thể giải quyết được vấn đề. Vì vậy chỉ còn cách bất lực nhìn mẹ chồng đưa người phụ nữ khác về sống trong nhà mình thôi?
Sau khi sinh b.é gá.i đầu, chị Thanh nghỉ việc ở nhà trông con. Vợ chồng chị sống chung cùng mẹ chồng nhưng sức khỏe của bà yếu, không thể trông con giúp anh chị được. Hơn nữa anh Quảng – chồng chị cũng động viên chị ở nhà, bởi lương anh cũng đủ lo cho cả gia đình rồi và chị đi làm thì chẳng đủ thuê người giúp việc. Vì thế đợi khi nào con cứng cáp hơn, chị đi làm trở lại cũng không muộn.
Con lên 2 tuổ.i, chị Thanh muốn gửi trẻ để đi làm lại. Nhưng mẹ chồng chị lại bảo vợ chồng chị làm luôn “tập 2″ một thể, rồi sau đó muốn làm gì thì làm, chứ tuổ.i tác anh Quảng cũng chẳng còn trẻ nữa. Anh Quảng cũng cùng chung suy nghĩ với mẹ, thế là chị Thanh lại đành gác chuyện đi làm sang 1 bên, tập trung vào “săn” tiếp “tập 2″. Nhưng ông trời đã không ưu ái cho chị, khi mà mãi chị không có tin vui. Chị đi khám thì mới được biết, chị không thể có con được nữa, nếu muốn thì phải nhờ sự can thiệp của y học hiện đại.
Anh Quảng và mẹ chồng chị rất buồn, vì mẹ chồng chị chỉ có một mình anh Quảng, nên bà lúc nào cũng ao ước có 3, 4 đứa cháu cho vui cửa vui nhà. Có lần chị Thanh vô tình nghe được mẹ chồng chị nói với con trai: “Nếu làm thụ tinh trong ống nghiệm thì tốn kém lắm con ạ, con đi làm lương cũng khá nhưng phải lo cho cả gia đình, đâu phải hạng giàu có gì, không dưng phải bỏ ra 1 số tiề.n lớn như thế…”. Chị Thanh buồn lắm, nhưng vì bản thân chị không có tiề.n, nên chị cũng không biết phải làm sao cho phải. Giá như chị có thể sinh con tự nhiên được thì có phải tốt biết mấy không?
Mấy tháng sau, mẹ chồng gọi riêng chị Thanh ra, ngọt ngào thủ thỉ: “Con ơi, mẹ có chuyện muốn nói với con. Mẹ định nhận thêm một đứa con gái nuôi, mẹ thương hoàn cảnh con bé ấy, nhà nó nghèo lắm, ở quê nợ nần có 2 chục triệu nhưng không trả nổi, mẹ sẽ trả nợ cho nhà nó rồi đưa nó về nhà mình sống. Nó hiền lành mà thật thà lắm. Về rồi thì cũng đỡ việc nhà cho con!”. Chị Thanh nghe thế thì thấy vui vui, chắc mẹ chồng chị luôn ao ước có một cô con gái nên thấy hoàn cảnh nhà cô bé kia mà động lòng thương đây mà.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Nhưng tại sao bà lại nói riêng với chị như thể đang muốn thuyết phục chị đồng ý? Chị đang băn khoăn trong lòng thì mẹ chồng tiếp tục lên tiếng: “Mẹ cũng chỉ mong nó sinh thêm cho mẹ 1, 2 đứa cháu nội nữa thôi, như thế dù có chế.t mẹ cũng yên lòng nhắm mắt. Chuyện này chỉ có người trong nhà mình biết với nhau thôi, ai hỏi đến thì mẹ sẽ bảo nó là người giúp việc nhà mình. Con có hiểu cho nỗi lòng của mẹ không? Đối với mẹ con mãi là con dâu duy nhất của mẹ. Con chịu thiệt thòi vì mẹ lần này nhé, mẹ sẽ mang ơn con suốt đời…”.
Nói đến đây mẹ chồng chị đã rơm rớm nước mắt, nhưng chị không để ý tới được nữa, bởi tim chị như đang vỡ ra thành từng mảnh. Chị sốc vô cùng, không thể ngờ được mẹ chồng lại có thể đưa ra lời đề nghị như vậy. Thời đại nào rồi mà còn có chuyện chung chồng cơ chứ? Vì chị không thể sinh thêm con mà bà nỡ lòng đối xử với chị như thế sao, đưa một người phụ nữ khác đến cho con trai mình ngay trước mặt chị?
Chị Thanh khóc nấc lên với chồng, trút hết những giận hờn, tủi thân vào anh, nhưng anh chỉ im lặng. Đợi chị nín khóc, anh chán nản hỏi chị: “Vậy theo em, anh phải giải quyết thế nào? Chấp nhận chỉ có 1 đứa con gái, để nhà anh không người nối dõi? Hay đổ tiề.n ra làm thụ tinh trong ống nghiệm? Tiề.n ở đâu? Bán nhà đi để làm ư? Nếu em có tiề.n để theo được đến khi có con, thì anh và mẹ sẽ không nói đến phương án này nữa. Đấy, em chọn đi! Em nghĩ cho em nhưng cũng phải nghĩ cho mẹ anh với anh nữa chứ!”.
Chị ngồi sụp xuống khóc nức nở nhìn chồng sập cửa bỏ đi. Chồng chị nói những lời phũ phàng nhưng đúng là không hẳn đều vô lí. Suy cho cùng thì chồng chị với mẹ chồng cũng không phải là má.u mủ ruột thịt với chị, họ sao có thể hi sinh những lợi ích của họ vì chị, cam nguyện vì chị mà cả nhà chỉ có 1 đứa cháu gái. Còn về tiề.n, chị là kẻ thất nghiệp mấy năm nay, hoàn toàn không làm ra một xu nào, gia đình chị cũng nghèo, đi vay chẳng biết vay ai, vay xong thì lấy đâu mà trả. Đúng như chồng chị nói, chị chẳng thể giải quyết được vấn đề. Vì vậy chỉ còn cách bất lực nhìn mẹ chồng đưa người phụ nữ khác về sống trong nhà mình thôi?
Từ ngày có người phụ nữ ấy sống trong nhà, chị Thanh sống như 1 cái bóng vô hồn. Mẹ chồng nấu nhiều món ngon tẩm bổ cho cô ta chóng mang thai, còn anh Quảng thì chẳng tối nào sang phòng mẹ con chị nữa, không ai quan tâm để ý đến chị. Hàng đêm, ôm con trong lòng, nghĩ tới cảnh ở bên phòng kia chồng mình đang quấn quýt bên người phụ nữ khác là lòng chị lại quặn lên từng cơn đa.u đớ.n. 1 tháng cô ta xuất hiện trong nhà, chị cảm thấy dài như cả thế kỷ.
Vào một tối mùa đông gió rét, chị không thể chịu đựng hơn nữa cảnh sống chẳng khác gì ngục tù đày đọa con người ấy, chị vơ quần áo của 2 mẹ con rồi bế con ra đi. Chị chẳng có nơi nào để đi, cũng không có 1 xu trong người, không có người bạn nào giúp đỡ vì chị đã tách biệt với xã hội quá lâu rồi. Quê nhà chị lại cách xa hằng mấy trăm cây số, nhưng chị tin, trời không tuyệt đường của ai bao giờ.
Theo Phạm Giang /Phununews
Lí do đằng sau việc cô nhân viên ngân hàng nhất quyết đòi lấy anh chàng nhà bán bánh mì
Mẹ nàng tá hỏa khi nghe con gái bảo muốn lấy con trai ông bà bán bánh mỳ cần nhà. Con gái bà đường đường là nhân viên ngân hàng, lại xinh đẹp, ối "cây si" cơ mà!
"Mẹ ơi, con có bạn trai rồi?", nàng ngượng ngùng thủ thỉ với mẹ. "Hả? Thật không? Nó con cái nhà ai, làm gì, bố mẹ nó làm gì?", mẹ nàng kinh ngạc quá đỗi, rồi cười ngoác dồn dập truy hỏi. Hẳn là phải con nhà gia giáo, có địa vị, còn thằng bé ấy thì làm ở nơi nọ nơi kia hoành tráng lắm. Bởi con gái bà đường đường là nhân viên ngân hàng, lại xinh đẹp, ối "cây si" cơ mà!
"Dạ, bố mẹ đều biết anh ấy mà, sáng sáng mẹ vẫn hay ra mua bánh mì với xôi ở nhà anh ấy đấy!", nàng nhoẻn cười. Nụ cười của mẹ nàng bỗng chốc cứng ngắc trên miệng. Cái thằng bé ấy thì bà còn lạ gì! Sáng nào nó chẳng ra dọn hàng bánh mì, đồ ăn sáng cho mẹ nó. Nhìn mặt mũi cũng sáng sủa, ăn nói lễ phép, lại chăm chỉ, chịu khó, mẹ nàng cũng quý. Nhưng mà để nói nó là con rể thì đời nào mà chấp nhận, có mà nằm mơ cũng chẳng tưởng tượng ra nổi!
"Thanh niên đàn ông trên đời này chế.t hết rồi sao hả con? Con mà yêu nó có khác gì bông hoa nhài ...?", mẹ nàng ôm một bụng tức giận, trách móc con gái. "Nhưng con chỉ yêu anh ấy thôi. Con thích anh ấy lâu rồi, mẹ xem con từ lúc đi học tới giờ đi làm mấy năm rồi, con có yêu ai đâu, vì con vẫn đợi đến ngày này mà", nàng nũng nịu nói với mẹ. Bà tá hỏa: "Liệu có phải nó cho mày ăn bùa mê thuố.c lú gì không hả con?". "Chắc thế mẹ ạ...", nàng mắt mơ màng, cười ngọt ngào trả lời.
Rồi nàng kể lại cho mẹ nghe, hồi nàng học năm thứ 2 Đại học chàng đã anh dũng xông ra cứu nàng khi nàng sang đường bất cẩn suýt bị xe tông ra sao. Lúc ấy chàng đang ngồi trông hàng bánh mì cho mẹ, cũng từ đó mà 2 người quen thân với nhau. Sau đó sáng nào nàng cũng đến ăn sáng ở quán của nhà chàng.
Ảnh minh họa.
Chàng chỉ học hết cấp 3, phải nghỉ học đi làm phụ bố mẹ nuôi 2 em. Chàng theo người quen làm trong công trường xây dựng, ban đầu chỉ làm việc chân tay vất vả, dần dà có được tín nhiệm của sếp chàng được giữ chức coi kho, công việc bớt cực nhọc mà lương cũng cao hơn. Rồi chàng bắt đầu theo học lớp đại học tại chức vào buổi tối để mở mang kiến thức. Việc học dù bận đến mấy, chàng luôn dậy sớm dọn hàng cho bố mẹ rồi mới đi làm. Ngày nào nghỉ làm là lại ngồi bán bánh mì cho mẹ, khiến nàng thắc mắc ghê lắm, chẳng lẽ chàng không dành thời gian giao lưu bạn bè hay yêu đương à? Mãi sau này nàng cũng có được câu trả lời. Hóa ra là chàng ra quán phụ mẹ phần vì để mẹ đỡ vất, phần là để có thêm cơ hội được nhìn thấy và nói chuyện với nàng, vì lúc ấy chàng cũng để ý nàng rồi!
"Mẹ yên tâm, con đã "nghiên cứu" anh ấy cả 5 năm nay rồi, giờ mới quyết định bước vào mối quan hệ chính thức. Nói thật, hình ảnh anh ấy lúc xông ra cứu con chẳng quản hiểm nguy khiến con cứ nhớ mãi. Nụ cười của anh ấy hiền hậu và thật thà lắm mẹ ạ, con người lại rất chân thành, hiếu thảo với bố mẹ, nhân hậu với những người xung quanh. Có tối đi làm về, con bắt gặp anh ấy đang cho người ăn xin đi qua một túi bánh mì. Chứng kiến anh ấy làm việc, sống như vậy, con thấy trên đời này anh ấy đúng là hiếm có khó tìm. Trai có tiề.n, có công việc danh giá thì không ít nhưng người đàn ông có tình có nghĩa, có đạo đức thì không dễ tìm đâu mẹ ạ. Nhất là bố mẹ anh ấy đều là người đôn hậu, thương người nữa. Mong ước của con gái mẹ chỉ là một cuộc sống bình yên, còn tiề.n tài nhiều hơn nữa cũng có để làm gì đâu hả mẹ?", nàng ngả vào lòng mẹ, thủ thỉ giãi bày.
Thế rồi nàng lấy chồng. Bao gã đàn ông "ngon lành cành đào" từng tán nàng không thành biết nàng lấy chàng thì tức nổ mắt, không hiểu mình có điể.m gì kém gã đàn ông có quán bánh mì "khố rách áo ôm" kia? Đám bạn gái của nàng thì xúm vào kêu nàng dại, ối thiếu gia công tử thì chê, lại đi lao vào gã đàn ông lúc nào cũng ám mùi bột mì. Nàng ngoài mặt cười trừ nhưng trong bụng thì hậm hực nghĩ thầm, nhà chàng không giàu thôi nhưng đâu có nghèo. Bố mẹ chàng chăm chỉ làm ăn, chàng cũng chịu khó kiế.m tiề.n đấy chứ!
Mặc thiên hạ xì xầm, đàm tiếu ra sao, nàng cuối cùng đã thành vợ chàng và lúc nào cũng hạnh phúc mĩ mãn. Trong khi mấy cô bạn của nàng hết than chồng lười biếng, vô tâm, tới sầu não chuyện chồng trăng gió bên ngoài, mẹ chồng khó tính, ghê gớm nọ kia thì nàng chẳng bao giờ phải mảy may quan tâm tới những điều ấy, chỉ việc hưởng sự chăm sóc, cưng chiều của chồng và mẹ chồng mà thôi. Thấy con gái hạnh phúc, lúc ấy mẹ nàng mới gật gù công nhận, tiề.n ít một tí nhưng tình đầy ăm ắp thì sướng gấp vạn lần nhiều tiề.n mà người trong 1 nhà nhưng lại đối xử với nhau chẳng ra gì!
Theo Giang Phạm /Phununews
Vì lối sống hư hỏng của tôi, anh đã lấy người khác, hận tình tôi quyết trả thù nhưng... Đám cưới người yêu cũ, tôi trang điểm thật đẹp rồi mặc váy dạ hội lộng lẫy bước vào lễ đường. Sự xuất hiện của tôi khiến quan khách nhốn nháo bàn tán... Tôi 26 tuổ.i, xinh đẹp, nón.g bỏn.g và quyến rũ. Vì làm phiên dịch viên suốt ngày tiếp xúc với người nước ngoài nên tư tưởng của tôi rất thoáng....