“Ừ thì tôi thích cưng chồng!”
Mọi người cho rằng chị “sông nghê thuât” khi lúc nào cũng thê hiên là người chiêu chông hêt mực. Nhưng lý do đơn giản của chị là “không hê sử dụng nghê thuât gì, chỉ đơn giản tôi thích cưng chông tôi như thê!”.
Nêu khen chị là người phụ nữ giỏi toàn diên, hoàn hảo, chị cảm thây thê nào?
Được khen thì ai cũng thích. Nêu đàn ông khi được khen thường thích môt thì giới phụ nữ chúng tôi sẽ thích gâp mười lân (cười). Tuy nhiên tôi cũng biêt mình nên thê “sướng” với lời khen đó thê nào là vừa đủ. Tôi hài lòng với cuôc sông hiên tại, chông tôt, con ngoan, cuôc sông gia đình hạnh phúc. Với riêng cá nhân tôi thì tôi đã thây mình là người phụ nữ biêt mang và giữ hạnh phúc cho gia đình mình.
Ngày nay có rât nhiêu người phụ nữ thành công và họ cho mình cái quyên được “nạt nô” thâm chí là chử.i mắng chông. Bản thân chị là môt người phụ nữ thành đạt, chị thây thê nào?
Ông bà ta xưa nay có câu “vợ chông đóng cửa bảo nhau” chứ không phải “dạy dô nhau”. Vì thê tôi không tán đông viêc người này thành đạt, người kia thua kém hơn mà được phép lên mặt “dạy dô” người đâu âp tay gôi với mình. Với tôi thì viêc vợ chông từ tôn bảo ban nhau luôn luôn có môt ý nghĩa nhât định và làm nên hạnh phúc. Nêu thử đặt mình vào địa vị là người bị “dạy dô” khi thua kém vê địa vị xã hôi, tài chính thì ắt hẳn ai cũng cảm thây khô tâm, khó chịu.
Phụ nữ, dù thành đạt đên mức đô nào thì vân là người có vai trò là người “giữ lửa” trong gia đình, là vợ và là người mẹ không bao giờ thay đôi. Cho nên nêu người phụ nữ ây không muôn xây dựng gia đình thì họ cứ thê thản nhiên buông những lời không hay ho dành cho chông mình. Còn bản thân tôi, tôi không dại dôt gì đán.h đôi cuôc sông hôn nhân mà mình đã ao ước, xây dựng bao ngày bằng những điêu phù phiêm đó.
Đôi khi vì không muôn “vạch áo cho người xem lưng” thì nhiêu người phụ nữ thường cô tạo ra cho gia đình mình môt vỏ bọc tô âm hoàn hảo, rôi tự chuôc lây đau khô. Trong trường của chị, với viêc chị khéo “đóng cửa bảo nhau”, chị không sợ chông mình sẽ “hư” ư?
Video đang HOT
Thực tê thì không phải không có những trường hợp các ông chông lợi dụng điêm yêu của vợ mình đê làm môt sô những điêu khuât tât. Theo tôi vê cơ bản thì nêu môt ông chông hư thì họ đã hư ngay từ trong suy nghĩ, ý niêm cuôc sông và tác đông của môi trường sông hiên tại chỉ là môt phân. Đó là chưa kể đên những người phụ nữ suốt ngày chỉ biêt tất bật, đầu tắt mặt tối phấn đấu cho sự nghiệp, để có được sự bình đẳng với chồng về trí tuệ, tài năng, học vấn… Thế là khoảng cách giữa vợ và chồng không bao giờ gần lại mà cứ ngày một xa thêm, chông hư vì vợ không đê ý quan tâm là điêu khó tránh khỏi. Còn người phụ nữ cô che đây những điêu bê bôi trong cuôc sông hôn nhân của mình thì đó là người phụ nữ dại dôt.
Cá nhân tôi và chông tôi quan niêm rằng hạnh phúc là sự chia sẻ, tôn trọng tuyêt đôi vê nhau, có cả viêc tôn trọng những điêu riêng tư nữa. Khi đã dung hòa được tât cả những điêu đó, khiên chông lúc nào cũng chỉ muôn vê nhà với vợ thì làm sao mà “hư” cho được!
Mọi người nói rằng chị rât cưng chông, sự thât là như thê nào?
Trên đời này chẳng có người phụ nữ nào coi việc chiều chồng là cực hình và tôi cũng như vây. Tôi thây viêc được chăm sóc cho chông, cưng chông là môt niêm hạnh phúc và may mắn đây chứ! Mọi người nói như vây thì chắc là có rôi. Theo tôi thì cưng chồng cũng không phải là việc dễ. Có người chiều chồng bằng cách chăm bẵm như môt đứ.a tr.ẻ, lo cho chông từng ly từng tí. Khi ăn, họ gắp cho chồng món này. Khi đi, họ chỉ cho chồng lối nọ, quân quât đên mức quên rằng mình là vợ chứ không phải là mẹ của người đàn ông mình đang lo lắng. Làm như không có họ thì người chồng chẳng thể tồn tại nổi lấy một ngày. Và như vây thì chả có người đàn ông nào có thê hạnh phúc nôi. Tôi chiêu chông mình theo cách của tôi và khiên anh ây ngày càng cảm thây bình yên và là hâu phương vững chắc.
Sông với nhau chừng ây năm, bân bịu với công viêc ngoài xã hôi, con cái rôi viêc nhà chông nữa, chắc chắn phải có những lúc chị “không thê cưng nôi” chông chứ?
Trong cuôc sông vợ chông không tránh khỏi những lúc bât đông, giân hờn, thê nhưng tôi đã thành thói quen rôi. Dù có giân chông bao nhiêu thì cũng làm “mặt lạnh” môt lúc thôi, rôi cô gắng nhường chông, xui con gái giúp bô mẹ làm lành và cơ bản là chúng tôi tìm ra được tiêng nói chung sau môi lân giân hờn đó. Đã là phụ nữ thì viêc chia sẻ được với chồng những vui buồn của cuộc đời mang lại 90% hạnh phúc.
Mọi người thường nói với tôi rằng tôi quá khéo khi cưng chiêu và giỏi chịu đựng khi không “điên tiêt” với chông. Họ cho rằng tôi sông nghê thuât, thê nhưng tôi chả hê sử dụng nghê thuât gì, chỉ đơn giản tôi thích sông vì chông tôi như thê! Ừ thì tôi thích chiêu chông thê thôi, nên lúc nào tôi cũng có thê cưng được anh ây!
Nhưng mà những lúc như thê chắc hẳn chị phải tiêt chê rât nhiêu?
Bạn đã bao giờ nghe nói rằng nêu mình không tự tạo áp lực cho mình thì làm sao phải tiêt chê bản thân?! Tôi không tạo áp lực cho mình. Tôi thích cưng chiêu anh ây nhưng cũng có những quy định rõ ràng đê giải quyêt những khúc mắc chúng tôi gặp phải. Chúng tôi không đê những âm ức nọ nôi tiêp âm ức kia đè nén trong cuôc sông hôn nhân. Điêu gì không nên không phải là giải quyêt triêt đê.
Chị có thê gói gọn bí quyêt cưng chông của mình đê chia sẻ với những chị em khác không?
Bạn biêt đây, tình cảm vợ chồng bình đẳng, tôi có thê ví nó giống như một chiếc quần, với hai ống song song và tương đương nhau. Chồng bạn thường được làm những việc mà anh ấy muốn và tự tin đưa ra những quyết định có liên quan đến bạn. Bởi vây bạn cũng nên làm sao để chồng luôn hạnh phúc và sẵn sàng đáp ứng nhu cầu cũng như đòi hỏi của anh ấy. Thỉnh thoảng, bạn cũng nên lờ đi vài yêu cầu của chồng, đó cũng là môt cách bạn đang cưng chông, đồng thời bạn cũng nên tìm cách bộc lộ cảm xúc thật để chồng bạn biết cách mà cưng chiều lại bạn.
Vâng, xin được cảm ơn chị. Chúc chị sẽ luôn có môt cuôc sông mãi hạnh phúc bên người chông và gia đình của mình!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi nhu nhược và tôi mất chồng!
Tôi bước đi lặng lẽ, tự trách bản thân mình. Trong tình yêu, tôi đã là người phụ nữ thất bại.
Gã chồng lên xe phóng nhanh trên đường, vụt cái đã biến mất. Trong lòng tôi nổi cơn thịnh nộ, chạy đuổi theo nhưng chồng tôi không hề biết. Anh rẽ vào một ngõ hẻm, nơi có những quán cà phê lờ mờ ánh điện. Một cô gái lên xe anh và họ chở nhau đi.
Tôi theo chân anh đến tận &'hiện trường', khách sạn gần phố. Người phụ nữ ngồi sau ôm chặt lấy anh, họ ríu rít đùa cợt như một đôi tình nhân mới yêu nhau.
Làm gì có một mối quan hệ trong sáng nào giữa một người đàn ông có vợ và cô gái trong quán cà phê như thế. Điều gì đến rồi sẽ đến khi mà anh đã đưa cô ta vào khách sạn.
Tôi cũng chỉ biết giấu mình sau cánh cửa, đứng lẳng lặng nhìn anh và người đàn bà ấy rồi tôi khóc. Tôi đã nghĩ ra bao nhiêu cảnh tượng, rằng sẽ tát vào mặt anh và té nước vào người đàn bà dám cướp chồng tôi. Vậy mà tôi nào dám làm, dám tát.
Làm gì có một mối quan hệ trong sáng nào giữa một người đàn ông có vợ và cô gái trong quán cà phê như thế. (ảnh minh họa)
Không phải tôi sợ anh mà tôi sợ chính sự nông nổi của mình sẽ giế.t chế.t tình yêu, hạnh phúc bấy lâu nay của gia đình tôi. Tôi đã đọc nhiều truyện, xem nhiều sách báo để giờ đây tôi nghĩ mình cần cẩn trọng hơn trong cách cư xử với một kẻ ngoạ.i tìn.h như anh.
Cũng có thể, đó là lý lẽ biện minh cho sự nhu nhược của tôi và tôi đã ra về trong im lặng.
Suốt những ngày tháng đó, tôi không nói cũng chẳng rằng. Một phần vì tôi giận anh, phần vì tôi đang nghĩ sẽ làm gì với anh. Thật sự tôi rất ngại phải nói với anh rằng, tôi đã nhìn thấy anh ngày hôm đó. Dường như anh đã nhận thấy thái độ của tôi và thường nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét.
Cho đến một ngày, khi anh đã say giấc, tôi lén vào phòng nhẹ nhàng và để cho anh một bức thư. Tôi nghĩ bụng, sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy, việc đầu tiên là anh sẽ đọc bức thư ấy và anh sẽ hiểu được tôi.
Trong thư tôi viết tất cả những suy nghĩ của mình. Tôi cũng nói với anh rằng, tôi đã nhìn thấy anh hôm đó, biết anh cặp bồ với gái làng chơi. Tôi hi vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích rõ ràng vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy.
...Chuông điện thoại reo, là số của anh. Tôi giật mình nhưng nhẹ nhàng ấn nút nghe. Đầu dây bên kia không phải giọng anh, là giọng một người con gái.
- Chị là vợ anh Lâm ạ? Em là người yêu của anh Lâm. Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?
Trong thư tôi viết tất cả những suy nghĩ của mình. Tôi cũng nói với anh rằng, tôi đã nhìn thấy anh hôm đó, biết anh cặp bồ với gái làng chơi. (ảnh minh họa)
Tim tôi run bần bật nhưng không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại đồng ý. Tôi trả lời "được" ngay lập tức. Và chúng tôi gặp nhau. Người phụ nữ ấy trông sành điệu và sang trọng đến khác thường, không giống như người con gái tôi nhìn thấy hôm trước. Chị ta ăn nói không một chút run sợ trước người vợ như tôi.
- Tôi yêu anh Lâm cũng được gần 3 năm rồi. Tôi biết, mình không có quyền gì mà chen ngang vào hạnh phúc gia đình của anh chị. Nhưng từ khi chị về làm vợ anh ấy, anh ấy luôn than vãn với tôi rằng, anh ấy không yêu chị. Anh không cảm nhận được ở chị một sự quyết đoán nào cả. Chị luôn sống phụ thuộc, quá hiền lành, nhút nhát, tuân thủ mọi thứ người khác sắp xếp. Và đó chính là lý do mà anh Lâm tìm đến tôi. Vậy mong chị hãy buông tha cho anh ấy và để chúng tôi đến với nhau.
Tôi không nói được lời nào. Lẽ ra tôi phải tát cho người phụ nữ đó, lẽ ra tôi phải sỉ vả người đó vì đã cướp chồng tôi nhưng tôi lại không dám. Chân tay tôi run như thế thì liệu tôi còn có thể nói được lời nào nữa.
Anh nói đúng, tôi là một người quá hiền lành và nhu nhược. Tôi luôn luôn bị gia đình anh, bố mẹ anh khống chế và ngay cả anh cũng vậy. Bao năm nay làm vợ anh, tôi sống lầm lũi, im lặng phục vụ chồng, phục vụ bố mẹ chồng mà không một đòi hỏi. Tôi cứ làm việc như một cỗ máy mà không biết đến niềm vui của chồng, không biết động viên chồng những lúc mệt mỏi.
Gia đình có chuyện gì thì tôi chỉ biết ôm mặt khóc mà không biết giải quyết thế nào. Có lẽ, vẻ nhút nhát, nhu nhược của tôi đã khiến anh chán ngấy từ lâu.
Tôi thật sự bế tắc. Dù rằng rất yêu anh nhưng tôi lại một lần nữa chứng tỏ mình là người vợ hèn nhát. Tôi chia tay anh, nhường anh lại cho người đàn bà đó một cách chính đáng mà không nói nửa lời. Cũng may gia đình tôi chưa có con nên không bị ràng buộc nhiều. Tôi đã nghĩ, anh sẽ níu giữ tôi, để tôi có cơ hội thay đổi nhưng không. Dường như anh đã hết yêu thương tôi từ lâu rồi.
Tôi bước đi lặng lẽ, tự trách bản thân mình. Trong tình yêu, tôi đã là người phụ nữ thất bại.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy chờ anh, 'cô nàng thất tình' Ở với nhau cùng dãy trọ đã gần 4 năm nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô về muộn và trong trạng thái như thế. Càng bất ngờ hơn khi thấy những tiếng nấc cứ nghẹn ngào phát ra từ cô bé. Cô bé đang khóc. "Ngày mai em sẽ chuyển xóm và đem hết những kỉ niệm về anh cất...