Tủi nhục phận “dâu hờ, vợ tạm”
Để biết được chữ “tình” của mẹ “chồng hờ” viết tròn hay méo chị phải mua bằng cả cuộc đời mình.
Chị về làm “dâu hờ” của bà gần ba năm, nhưng chưa một lần được bước chân vào nhà chồng. Đã mấy lần đi qua nhà chồng lên cầu Bính chơi, mắt chị rơm rớm.
Ba năm con số không lớn nhưng không nhỏ cho một đời người con gái. Chị là người con gái hiền dịu nết na, có ăn học song cái số thích trêu ghẹo những người như chị.
Chị yêu hắn say đắm, một thời gian khá dài chị mới phát hiện hắn đã có vợ, hai con. Chị tính rời bỏ hắn khi biết tin động trời đó, nhưng một lần nữa hắn lợi dụng tính thật thà tin người đến ngu ngốc của chị, hắn tiếp tục lừa chị hai đứa con không phải con hắn. Thế là chị khăn gói về làm vợ hắn, tất nhiên chị và hắn vẫn tổ chức đám cưới linh đình. Có được đám cưới hoành tráng đó hắn đã tốn bao nhiêu nước bọt để nói dối gia đình chị.
Về làm vợ hắn, làm dâu bà, chị mới thấm thía cảnh “dâu hờ, vợ tạm” như thế nào. Lúc đầu bà căng thẳng lắm, bà còn ra lệnh cho mấy đứa con c.hửi chị, bản thân bà không thua kém, bà cũng nhờ người nhắn tin c.hửi chị, chị im lặng chịu đựng, vì chị rất yêu hắn.
Ngày chị mang thai bà bắt hắn về ép chị phá, chị không đồng ý, hắn đạp vào bụng chị và đứa con đã bỏ chị ra đi. Ngày chị mất con, mắt chị sưng húp, lòng chị tan nát, nhưng bà lại thấy thoải mái. Thật lòng bà cũng có cái lý của bà, vì hắn chưa bỏ vợ nên chị về làm dâu hờ là sai, phạm pháp.
Sau này nhờ có t.iền, nhờ bà khó khăn nên bà đã về thăm chị, bấy giờ chị lại mang thai đứa thứ hai. Bà chăm sóc, giặt giũ cho chị, có hôm trời nắng nóng bà con mua nước mía cho chị uống. Chị cảm động đến rơi nước mắt, bao nhiêu t.iền dành dụm khi sinh chị đều đưa bà trả nợ. Bà kể cuộc đời bà cho chị nghe.
“Mẹ ly dị khi thằng Ng. mới 4 t.uổi, không kham nổi một nách bốn đứa nên mẹ phải đi làm lẽ ông Ch – là bác sỹ ở quận Hà Đông để nhờ giúp đỡ”. Biết được điều này trong đầu chị thoáng nghĩ bà đã hơn gì mình mà c.hửi? Nhưng chị lại thương bà, một người đàn bà chịu nhiều đau khổ, chị hiểu thêm tại sao tính bà khó chịu đến vậy, tất cả đều do hoàn cảnh.
Video đang HOT
Chị về làm “dâu hờ” của bà gần ba năm, nhưng chưa một lần được bước chân vào nhà chồng (Ảnh minh họa)
Tình cảm của “mẹ chồng, nàng dâu” khá hơn, chị thương bà với một tình thương đứa con gái dành cho mẹ, còn bà chị không hiểu nhưng bên ngoài nhìn vào có vẻ bà thương chị lắm.
Khi phòng khám ở Lào Cai gần hoạt động, người mẹ chồng-một giáo viên về hưu ấy lên trông máy móc. Ngày chị sinh bà không về vì bận, mặc dù trước đây cũng từng ấy máy để đó bà vẫn về thăm chị ít hơn tuần một lần. Không ngoa khi nói bà về quá nhiều, đến cây cỏ công viên Hòa Bình phải nhớ dấu chân bà tập thể dục mỗi chiều.
Chị im lặng khi bà động viên: “Con ạ mẹ thương con lắm, bận quá mẹ không thể, nhưng thật tâm mẹ muốn về chăm con và cháu lắm”. Đến ngày làm khai sinh cho con, chị và hắn cãi nhau to lắm, hắn cho chị một tát dám hỗn láo. Bà lại gọi điện về: “Con ạ! Gấu mang họ ai cũng được, họ mẹ hay họ bố có gì khác nhau, sống cốt có tình người là được”.
Chị cho bà nói vô lý, lấy chồng chỉ mong con có họ bố, nói như bà khác nào bà không nhận cháu? Chị ức lắm. Khi Gấu được hai tháng, tiện về quê bốc mộ bà ghé qua thăm cháu, về đến nơi bà cũng đã hơ tay rồi mới bế cháu. Tối đó bà đau bụng, chị đã làm lá lốt nấu đặc cho bà ăn, chị nghĩ bà bị hơi lạnh, Gấu cũng đi ngoài và quấy liên tục. Chị nóng ruột lắm, bà đứng cạnh bảo chị không biết nuôi con.
Phòng khám hoạt động được hai tháng, do không đi làm nên chị không có t.iền, chị bảo hắn gửi về nuôi con và chi phí hàng tháng. Ngày bà về, bà mang một loạt hóa đơn chuyển khoản cho chị để tính trừ nợ. Như vậy, hắn không hề có trách nhiệm với con.
Lần cuối cùng bà về thăm chị và Gấu lúc hai mẹ con chị đang ốm, thấy chị nằm bẹp, hàng xóm gọi hắn về, nhưng hắn bảo bà về chăm. Vừa bước vào nhà bà ném hộp bánh toẹt ở giường, đứng chạng chân, chống nạnh một tay chỉ vào mặt chị và bé cất giọng ồm ồm c.hửi: “Con Gấu mày đẻ được thì nuôi được, gia đình tao không có trách nhiệm, ngày xưa tao đẻ 3 ngày phải dậy rồi, không sướng như cô bây giờ”. Nói xong bà cắp đít đi, đứa cháu nghe bà quát khóc ầm lên, nước mắt chị lưng tròng.
Cuộc sống buồn của mẹ con chị cứ thế trôi qua, hai tháng không thấy hắn về, chị quyết định bế con đi tìm. Nghe hắn bảo chuẩn bị khai trương một phòng khám khác ở Mộc Châu, chị lên đến Mộc Châu mới hay hắn đưa vợ hắn lên đi khảo sát, mọi người ở đó kể rất nhiều về hắn.
Mọi chuyện vỡ lở, chị gọi cho bà thì bà bảo: “Mày ngứa hay sao mà đi tìm nó, nó về với vợ nó rồi, mày ngu mày c.hết”. Chị đứng c.hết lặng, trời đổ mưa, lòng chị tan nát nhưng mắt chị ráo hoảnh. Chị bế con về lại Hà Nội tiếp tục tồn tại để nuôi con khôn lớn. Đúng là cái gì cũng phải mua, để biết được chữ “tình” của mẹ “chồng hờ” viết tròn hay méo chị phải mua bằng cả cuộc đời mình.
Theo VNE
Khiếp đảm vợ sành như gái làng chơi
Đêm tân hôn, vợ tôi mạnh bạo chẳng khác nào một ả gái làng chơi sành sỏi.
Đã hơn 2 tuần trôi qua kể từ ngày cưới, tôi không muốn động đến người vợ và nằm riêng một góc. Cái cảm giác dành cho người vợ mới cưới mà tôi theo đuổi bao năm qua là một sự ghê tởm. Ngay từ cái đêm tân hôn ấy, tình yêu trong tôi đã vỡ vụn. Tôi không thể nào tin được rằng, người con gái tôi luôn đ.ánh giá là chính chuyên, tốt nết lại chẳng khác nào một ả gái làng chơi ham hố.
Không thể nào nói hết nỗi đau đớn của tôi trong những ngày này. Cái cảm giác mình bỏ bao công sức để chinh phục và theo đuổi, có được thành quả hôm nay còn chưa kịp tận hưởng thì như bị tạt vào một gáo nước lạnh. Tôi không chỉ bất ngờ, thất vọng và còn sốc vì con người thật của cô ấy. Và ngay trong đêm tân hôn, giữa lúc cuộc ân ái nồng nàn nhất, tôi đã nghĩ về việc...ly hôn!
Tôi không phải là một người đàn ông bảo thủ hay gia trưởng. Nếu có tính cách đó thì bao năm qua tôi đã không theo đuổi cô ấy dù biết cô ấy đã từng có người yêu. Cô ấy không chỉ yêu một người mà yêu tới mấy người nhưng tôi cũng không quá nặng nề chuyện đó.
Tôi yêu cô ấy và nghĩ chuyện quá khứ không hề quan trọng. Thời điểm đó, tôi cũng xác định ngay cả việc cô ấy không còn trong trắng cũng là điều bình thường vì dù sao cô ấy cũng đã yêu thật lòng nên khó tránh khỏi chuyện "nhẹ dạ cả tin".
Sau vài mối tình, cuối cùng cô ấy nhận lời yêu tôi. Chúng tôi yêu nhau hơn một năm thì làm đám cưới. Suốt thời gian yêu nhau, cô ấy luôn giữ gìn, tỏ ra đoan trang, đúng mực. Cô ấy còn đưa ra yêu cầu với tôi rằng: "Nếu anh yêu và tôn trọng em thì không được phép đụng đến người em mà phải để tới đêm tân hôn". Tất nhiên là tôi đồng ý với điều đó.
Tính tôi không quen bắt ép ai bao giờ, tôi chỉ nói với cô ấy rằng, tôi không phải là kẻ chấp nhặt chuyện quá khứ nhưng tuyệt đối không thích sự lừa dối nên cô ấy phải nói thật với tôi. Cô ấy khẳng định rằng:"Em vẫn là một cô gái còn trong trắng". Và tôi tin.
Tôi không phải kẻ bất lực nhưng tôi không có chút hứng thú nào với vợ (Ảnh minh họa)
Vậy mà đêm tân hôn, nếu nhắm mắt vào tôi sẽ nghĩ mình đang được "phục vụ" bởi một "nhân viên chuyên nghiệp" chứ không phải là người vợ non nớt, còn "trong trắng" chưa từng biết đến mùi "yêu đương" của mình. Cô ấy chủ động hoàn toàn. Cô ấy cuồng nhiệt tới mức đáng sợ.
Mặc dù là đàn ông nhưng khi tôi chưa kịp thể hiện thì cô ấy đã sỗ sàng đòi thử hết kiểu này đến kiểu khác. Và rồi, mặc cho tôi ngồi ngây ra vì sốc, cô ấy cứ một mình làm chủ "cuộc yêu" với những động tác rất chuyên nghiệp.
Cô ấy tỏ ra là một người quá sành sỏi, quá điêu luyện với những "ngón nghề" mà tôi cam đoan, những cô gái lần đầu "nếm mùi" không thể nào biết được. Cô ấy không chỉ làm rất thành thạo mà còn bắt tôi "yêu" tới 3 lần ngay trong đêm đầu tiên vợ chồng gần gũi.
Tôi biết, thời đại này không phải người phụ nữ nào cũng nằm im thin thít, mặc cho chồng xoay sở đêm tân hôn mới là phụ nữ ngoan. Thời đại bình quyền, phụ nữ hoàn toàn có thể chủ động trong chuyện chăn gối để cho cảm xúc thăng hoa hơn. Nhưng tôi cam đoan, dù có là một cô nàng táo bạo và cố gắng học hỏi qua sách báo đến đâu đi chăng nữa cũng không thể biểu hiện như vợ tôi trong đêm ấy được.
Cái cảm giác kinh tởm bao trùm tâm trí tôi. Hình ảnh một cô gái ngoan hiền, luôn yêu cầu người yêu giữ gìn cho tới khi cưới và một người vợ "cuồng nhiệt" như con thú hoang trên giường làm tôi có cảm giác đó là hai người hoàn toàn khác nhau.
Dù có vùi vào đầu tôi bao nhiêu lời biện minh đi chăng nữa thì tôi cũng không thể tin được rằng, vợ tôi là người chưa bao giờ trải qua "chuyện ấy". Cô ấy không chỉ "biết" mà còn gần như "nghiện" t.ình d.ục. Và những giọt m.áu c.hảy trên tấm ga trải giường đêm hôm đó rất có thể chỉ là "sản phẩm" trinh tiết được mua được bằng vài triệu đồng mà thôi.
Kể từ hôm đó đến nay, tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi vợ mình và sợ không muốn gần gũi. Còn cô ấy thì không hiểu muốn làm thân hay vì ham muốn quá nhiều, không chịu nổi mà đêm nào cũng "đòi hỏi". Tôi không phải kẻ bất lực nhưng tôi không có chút hứng thú nào với vợ. Chỉ nghĩ đến cảnh ấy thôi, tôi đã chán nản lắm rồi.
Liệu tôi có nên ly hôn không khi mà tôi mới cưới vợ chưa đầy hai tuần?
Theo VNE
Chia tay để anh được thăng tiến Hãy chỉ yêu những cô gái không theo tôn giáo để sự nghiệp anh được thăng tiến. Đầu năm mới người ta chúc nhau vui vẻ và hạnh phúc. Em và anh cũng vậy, chúc nhau hạnh phúc để rồi những ngày đầu năm này lại là một nỗi đau - nỗi đau mà cả hai đều biết sẽ có ngày hôm nay....