Truyền thuyết đẹp của tục “kéo vợ” và sự biến tướng đáng sợ
“Kéo vợ” theo tiếng Mông ở Hà Giang gọi là “ Chắt Pò Nỉa”, vốn là nét đẹp văn hóa, thể hiện tự do hôn nhân, mưu cầu hạnh phúc của những đôi trai gái yêu nhau nhưng bị ngăn cản, ràng buộc bởi sính lễ.
Tục bắt vợ độc đáo của dân tộc Mông (Ảnh: Internet).
Tuy nhiên, tập tục hiện nay đang bị biến tướng, tiềm ẩn nguy cơ mất trật tự xã hội.
Người Mông có nhiều phong tục độc đáo, trong đó có tục “kéo vợ”. Song, không ít người còn hiểu chưa đầy đủ về tục này, cho rằng đây là bắt vợ hoặc cướp vợ, bắt ép người con gái về làm vợ. Thực chất, bên trong tập tục này ẩn chứa ý nghĩa nhân văn sâu sắc, thể hiện tự do hôn nhân, mưu cầu hạnh phúc.
Tương truyền, thủa xa xưa, có đôi trai gái người dân tộc Mông yêu nhau say đắm, thế nhưng phía bên gia đình cô gái không đồng ý gả cho chàng trai. Hai người không biết làm thế nào, thế rồi cả hai đã nghĩ ra một kế hoạch, cô gái đồng ý để cho người con trai kéo về nhà làm vợ. Chuyện đã rồi, ván đã đóng thuyền, phía nhà gái đành phải chấp thuận.
Trong thực tế đời sống đồng bào dân tộc Mông, khi đôi trai gái đã ưng ý và thề nguyền đi đến hôn nhân thì họ sẽ về báo cáo với bố mẹ và dòng họ. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, nhà trai sẽ tiến hành mời ông mối sang đán.h tiếng dạm hỏi, rồi tiến tới lễ ăn hỏi (hẹn cưới) và cuối cùng là lễ cưới (đón dâu).
Đám cưới của người Mông thường được tổ chức linh đình, tốn kém và thường diễn ra vào mùa Xuân, kiêng làm đám cưới vào những tháng có sấm sét. Quan niệm của người Mông cho rằng, mùa Xuân là mùa của vạn vật sinh sôi nảy nở mà con người không nằm ngoài vòng quay đó.
Thế nhưng, không phải câu chuyện tình yêu nào cũng có một cái kết có hậu mà không phải trải qua sóng gió. Trong thực tế, có rất nhiều đôi trai gái yêu nhau tha thiết nhưng lại không được một hoặc cả hai bên cha mẹ đồng ý. Khi cha mẹ đã không đồng ý mà đôi trai gái tự tìm đến sống với nhau thì không những bị coi là bất hiếu, mà cuộc hôn nhân đó còn không được cộng đồng chấp nhận.
Thế nên tục “kéo vợ” có thể được coi là một giải pháp khá hiệu quả cho những đôi trai gái yêu nhau tha thiết nhưng lại gặp phải trở ngại từ phía gia đình. Khi đó, cặp đôi sẽ bàn cách tiến tới hôn nhân bằng tục “kéo dâu”, bằng cách nhờ cậy những ông chú, bà thím, bà cô, ông cậu, anh em, bạn bè… làm nội ứng, thống nhất kế hoạch “kéo dâu” để hợp lý hóa cuộc hôn nhân.
Sự biến tướng tục “kéo vợ”
Vừa qua, một đoạn clip trên mạng xã hội về một b.é gá.i bị bắt làm vợ được công an giải cứu đã gây xôn xao dư luận. Qua xác minh, chàng trai trong clip tên là G.M.C., sinh năm 2006, còn cô gái bị C. kéo là V.T.S., sinh năm 2008, thôn Sà Lủng, xã Pải Lủng, huyện Mèo Vạc (Hà Giang).
Được biết, G.M.C. và V.T.S. quen nhau qua Zalo từ ngày 4/2/2022. Từ khi quen nhau, hai bạn trẻ này thường xuyên nhắn tin qua lại. Trong nội dung tin nhắn, C. tỏ tình với S. và rủ đi chơi cùng nhưng S. chưa nhận lời yêu. Đến ngày 7/2, cả hai hẹn gặp nhau ở Tượng đài Thanh niên xung phong và khi đến ngã ba hạt 7 thuộc địa phận xã Pả Vi, C. có ý định kéo S. về làm vợ theo tập tục, nhưng S. không đồng ý nên xảy ra vụ việc như trên.
Video đang HOT
B.é gá.i S. kháng cự trước hành động “bắt vợ” của nam thanh niên tên C. (Ảnh cắt từ clip).
Trước vụ việc, ông Sùng Dình Páo, 68 tuổ.i, người dân tộc Mông, hiện là Bí thư Chi bộ thôn Tìa Chí Dùa, thị trấn Mèo Vạc, cho biết đây là sự biến tướng tục “kéo vợ” của người Mông.
“Người Mông thế hệ chúng tôi trước kia kéo vợ chỉ là hình thức, vì thực chất cả hai đã yêu nhau, đồng ý về với nhau. Việc kéo ép khi người con gái không đồng ý là sự biến tướng của tập tục. Chính quyền địa phương các cấp đã tuyên truyền, người lớn cũng đã khuyên bảo, nhưng còn một số cháu không nghe lời, do tuổ.i còn trẻ, suy nghĩ nông cạn, nếu ép các cháu quá, nhiều trường hợp dễ nảy sinh ý nghĩ tiêu cực”, ông Páo chia sẻ.
Theo ông Hạng Mí De, Chủ tịch Hội Khuyến học tỉnh Hà Giang, qua theo dõi clip, ông thấy nhiều người chứng kiến vụ việc rất vô cảm, biết đó là hành vi cưỡng ép nhưng không ai can thiệp. “Tục kéo vợ của người Mông không như thế, kéo chỉ là hình thức khi người con gái đã đồng ý yêu thương mình nhưng còn e ngại. Trường hợp cháu trai trong clip rõ ràng là lợi dụng tập tục để ép cô gái. Nếu không được ngăn chặn, tập tục bị biến tướng, tiềm ẩn nhiều nguy hiểm với các cháu gái vùng cao”, ông De nói.
Bà Triệu Thị Tình, Phó Giám đốc Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Hà Giang cho biết: “Bắt vợ” hay “kéo vợ” vốn là một tục xa xưa của đồng bào dân tộc Mông, thể hiện tình yêu đôi lứa, mưu cầu hạnh phúc của những chàng trai, cô gái người Mông yêu nhau, muốn đến với nhau. Qua thời gian, tục “bắt vợ” đã bị biến tướng. Trước đây, việc kéo hay bắt vợ chỉ được diễn ra khi có sự thỏa thuận và đồng ý của hai người, người con gái phải đủ 18 tuổ.i và người con trai phải đủ 20 tuổ.i.
Tăng cường công tác tuyên truyền về tảo hôn
Chiều 9/2, phóng viên có mặt tại gia đình anh Vàng Mí Say, thôn Khai Hoang II, xã Xín Cái, huyện Mèo Vạc, cùng đoàn công tác của xã Xín Cái đi tuyên truyền về tảo hôn. Được biết, ba hôm trước, con trai anh Vàng Mí Say là Vàng Mí Thò sinh năm 2010 đã “bắt” cháu Lù Thị Thò sinh năm 2008 về làm vợ. Ngay sau khi nắm bắt được thông tin, xã Xín Cái đã cử đoàn công tác đến tuyên truyền, vận động và yêu cầu gia đình thực hiện ký cam kết không tảo hôn, đồng thời trả b.é gá.i về gia đình ở thôn Mã Pí Lèng, xã Pả Vi, huyện Mèo Vạc.
Sau khi được tuyên truyền, gia đình anh Say đã đồng ý ký cam kết không để tình trạng tảo hôn xảy ra với con trai mình. “Hai đứa nó tự thích nhau và đưa về nhà. Sau khi cán bộ tuyên truyền thì mình cũng nhận thức được và sẽ không cho hai đứa lấy nhau, để sau khi các con học xong, khi đủ tuổ.i mà hai con vẫn thích nhau thì sẽ cho hai đứa lấy nhau” – anh Vàng Mí Say khẳng định.
Thiếu tá Hoàng Ngọc Tuân, Phó trưởng Công an xã Xín Cái cho biết, trên địa bàn xã từ đầu năm 2022 đã tiến hành xử lý 3 vụ tảo hôn, tách các cặp đôi chưa đủ tuổ.i. Các hộ đều ký cam kết không để xảy ra tình trạng tảo hôn.
Ông Ngô Mạnh Cường, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Mèo Vạc thông tin, những năm gần đây, nhờ làm tốt công tác tuyên truyền, tình trạng tảo hôn trên địa bàn đã được giảm thiểu, từ 128 cặp tảo hôn trong năm 2018, đến năm 2021 còn 21 cặp tảo hôn. Tình trạng hôn nhân cận huyết không còn diễn ra trên địa bàn huyện.
“Trong năm 2022, chúng tôi sẽ tiếp tục tuyên truyền, vận động, phổ biến pháp luật, đặc biệt vận động đối với các cặp tảo hôn để đảm bảo theo đúng quy định của pháp luật. Nếu có trường hợp cưỡng ép về làm vợ xảy ra, có dấu hiệu vi phạm, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm theo quy định”, ông Cường nhấn mạnh.
Ngày 10/2/2022, Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Hà Giang đã ra văn bản về tăng cường công tác tuyên truyền bài trừ các tập tục lạc hậu và thực hiện nếp sống văn minh trong việc cưới, việc tang và lễ hội. Theo đó, Sở đề nghị Ủy ban nhân dân các huyện, thành phố phối hợp chỉ đạo triển khai một số nội dung: Tiếp tục đẩy mạnh công tác tuyên truyền, phổ biến, giáo dục pháp luật trong nhân dân, thực hiện Luật Hôn nhân và gia đình, Luật Bình đẳng giới, Luật Tr.ẻ e.m, Bộ luật Hình sự, Bộ luật Tố tụng hình sự…, ngăn chặn các hành vi vi phạm về hôn nhân và gia đình, xâm hại tr.ẻ e.m, xâm hại người dưới 16 tuổ.i.
Hàng trăm người đi bộ từ Bình Dương lên Đắk Nông để về quê
"Ở lại thì không còn tiề.n ăn, ra về thì không có phương tiện. Em đã khóc rất nhiều khi phải lựa chọn đi bộ gần 2.000 km trong khi mình đã ở những tháng cuối thai kỳ", Kính kể.
Quãng đường đi xe máy về quê của các công nhân làm việc tại Bình Dương, Đồng Nai tiềm ẩn nhiều hiểm nguy. Nhưng họ đành chấp nhận vì không thể tiếp tục bám trụ nơi đất khách.
Có người còn quyết định đi bộ theo đường Hồ Chí Minh để ra bắc. Không ít trường hợp bị thương, kiệt sức dọc đường.
"Nếu không về, không còn tiề.n để trụ lại"
Trong đoàn 500 người đi bộ từ huyện Tân Uyên (Bình Dương) về Hà Giang có nhiều tr.ẻ e.m, phụ nữ mang thai. Sau nhiều tháng thất nghiệp, họ không còn tiề.n. Phương tiện vận tải hành khách không hoạt động, những người này đành đi bộ về quê dù quãng đường dài hơn 1.800 km.
Đôi chân của Chẩu Thị Kính (thai phụ 26 tuổ.i, dân tộc Mông) sưng tấy sau gần một ngày đi bộ. Tối 2/10, Kính cùng chồng hòa vào dòng người xuất phát từ huyện Tân Uyên.
Đến Đắk Nông, đoàn người dừng lại, trông chờ sự trợ giúp của địa phương. Chính quyền tỉnh Đắk Nông sau đó liên hệ các đơn vị vận tải huy động xe khách chở đoàn người đến địa phận Đắk Lắk.
Không có xe, chị Kính cùng chồng định đi bộ từ Bình Dương về Hà Giang. Ảnh: T.N.
Chẩu Thị Kính cho biết vợ chồng chị quê huyện Yên Minh, tỉnh Hà Giang. Đầu năm 2021, Kính gửi 2 con nhỏ cho ông bà nội rồi cùng chồng vào Bình Dương làm công nhân. Do ảnh hưởng của dịch Covid-19, họ mất việc sau 3 tháng, đúng lúc Kính mang thai đứa con thứ 3.
"Có bầu, chân em sưng to, đi lại khó khăn nên không mang được đồ đạc. Từ khi xuất phát, chồng em mang theo 3 túi hành lý, nhưng đi quãng đường dài không đủ sức nữa rồi. Đồ đạt giờ bỏ hết, chỉ mang theo mấy bộ quần áo", Kính thở dài, đưa đôi mắt nhìn chồng đang nằm ngủ thiếp trên nền đất.
Trước khi hòa vào đoàn người đi bộ, vợ chồng Kính đã cân nhắc rất kỹ. Cô bật khóc về hoàn cảnh của bản thân: "Ở lại thì không còn tiề.n ăn, ra về thì không có phương tiện. Em đã khóc rất nhiều khi phải lựa chọn đi bộ gần 2.000 km trong khi mình đã ở những tháng cuối thai kỳ. Nhưng nếu không về, trong người không còn tiề.n để trụ lại. Bây giờ, ngoài 50.000 đồng tiề.n mặt, vợ chồng em chỉ còn 5 gói mì tôm được phát dọc đường".
Chiếc xe máy không yên được anh A Mà thay bằng 3 chiếc gối để về quê. Ảnh: T.N.
May mắn hơn vợ chồng Kính, gia đình 4 người của anh A Mà (quê Nghệ An) tìm được chiếc xe máy cũ để làm phương tiện di chuyển. Gọi là xe nhưng phương tiện chỉ còn mỗi bộ khung.
Xe không có yên nên anh Mà dùng 3 chiếc gối làm đệm. Xác định xe chỉ đủ chỗ chở 4 người, họ mang theo những vật dụng cần thiết, nhiều đồ đạc đành bỏ lại Bình Dương.
Giống như vợ chồng Kính, Mà và vợ là công nhân thất nghiệp nhiều tháng nay. Lương họ chỉ đủ sống nên khi dịch ập đến, cả nhà phải chắt bóp. Được các mạnh thường quân giúp đỡ nhưng trước cảnh bữa thiếu, bữa đủ, cả nhà quyết định về quê.
Vợ và 2 con anh Mà bị xây xát nhiều chỗ trên cơ thể, kiệt sức khi về quê. Ảnh: T.N.
Trong lúc trò chuyện với phóng viên, con gái nhỏ của anh Mà khóc thét vì đau. Người đàn ông này cho biết cả nhà vừa té xe nửa tiếng trước. Hai con gái của anh bị xây xát nhiều nơi trên cơ thể. Bé 3 tuổ.i liên tục khóc quấy, còn đứa con lớn nằm trên đường nghỉ ngơi sau hành trình dài.
"Giờ không về quê thì biết sống sao. Tôi chỉ mong quãng đường gần 1.000 km còn lại cả gia đình được bình an", người đàn ông này nói.
"Hỗ trợ người dân để họ không cảm thấy bị bỏ rơi"
Từ khi người dân về quê, dọc theo tuyến đường Hồ Chí Minh xuất hiện các địa điểm tiếp lương thực, nước uống. Nhiều trường hợp khó khăn được chính quyền và mạnh thường quân hỗ trợ.
Anh Nguyễn Hải Bắc, Trưởng nhóm tình nguyện Đắk R'lấp 24H ở Đắk Nông, thường xuyên giúp đỡ những người gặp khó trên đường về quê.
Ngoài giúp người dân thuê phương tiện, nhóm của anh Bắc còn mua xe máy cũ cho hàng chục trường hợp đi bộ. Nhóm cũng nhiều lần cùng mạnh thường quân góp tiề.n mua thức ăn, hỗ trợ công dân khó khăn khi đến huyện Đắk Rlấp.
"Họ lam lũ quanh năm, đến đường về nhà cũng nhiều trắc trở, thiếu thốn mọi bề. Người lớn đã đành, trẻ con cũng phải chịu lây, dầm mưa dãi nắng nên anh em bắt tay vào giúp đỡ. Bớt một người khổ là thêm một phần vui cho mình và xã hội", anh Bắc tâm sự.
Lãnh đạo UBND tỉnh Đắk Lắk cùng mạnh thường quân hỗ trợ kinh phí cho người dân về quê. Ảnh: T.N.
Ông Phạm Ngọc Nghị, Chủ tịch UBND tỉnh Đắk Lắk, cho biết hơn 8.000 người đã di chuyển qua địa phương này trong 3 ngày qua. Lực lượng chức năng đã phát lương thực, nước uống và dẫn người đi xe máy qua địa phận.
Còn những người dân đi bộ về quê, tỉnh bố trí phương tiện chở đến cầu 110 giáp ranh Gia Lai để địa phương này tiếp tục hỗ trợ. Theo ông Nghị, Đắk Lắk quyết không để người dân phải đi bộ.
"Tôi đã chỉ đạo cán bộ làm việc tại các chốt kiểm soát dịch phải đảm bảo cho người dân có thức ăn, nước uống, không được để đói. Ngoài ra, cán bộ cũng phải niềm nở, không được để người dân tủi thân. Cần động viên, hỗ trợ người dân để họ không cảm thấy bị bỏ rơi", ông Nghị nói.
Xuyên đêm đưa bé 10 ngày tuổ.i về quê tránh dịch Gặp người phụ nữ dân tộc Mông và đứa con 10 ngày tuổ.i ngồi bên vệ đường chốt kiểm dịch, Hoàng Quân đề nghị đưa họ về quê, dù biết quãng đường là 860 km. "Đây là chuyến đi không có trong kế hoạch", Hoàng Quân, 36 tuổ.i, một nhà báo sống tại Đà Nẵng nói. Chiều 26/9, tại chốt kiểm dịch huyện...