Trung Quốc “xuyên tạc” lịch sử để độc chiếm Biển Đông?
Những tranh chấp, xung đột gần đây giữa Trung Quốc và Philippines tại vùng bãi cạn Scarborough thể hiện quan điểm cứng rắn của Trung Quốc. Để khẳng định chủ quyền của mình, Trung Quốc đã viện dẫn yếu tố lịch sử, nhưng ngay lập tức các chuyên gia sử học thế giới đã “v.ạch m.ặt” đó chỉ là thứ lịch sử do Trung Quốc tự “bịa” ra.
“Đường lưỡi bò” (màu đỏ) do Trung Quốc tự vẽ ra
Nhà báo Philip Bowring, một phóng viên của tờ The Wall Street Journal tại Hồng Kông đã có bài viết về vấn đề lịch sử mà Trung Quốc tự viết ra, tự viện dẫn nhằm tuyên bố chủ quyền của mình tại vùng Biển Đông.
Theo đó, Trung Quốc cho rằng, lịch sử của những dân tộc không phải người Hán, những dân tộc có 2/3 vùng biên giới trên biển thuộc Biển Đông, là không đáng tin cậy. Vấn đề lịch sử duy nhất mà Trung Quốc nói có thể tin cậy được là do người Trung Quốc tự viết ra, và được Bắc Kinh viện dẫn.
Tại Philippines, vùng bãi cạn Scarborough còn được gọi là Bãi cạn Panatag, còn tại Trung Quốc, nó được gọi là đảo Hoàng Nham. Bãi cạn Scarborough cách đảo Luzon, hòn đảo lớn nhất Philippines chỉ 240km. Như vậy theo Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển năm 1982, khu vực này vẫn nằm trong vùng đặc quyền kinh tế của Philippines.
Video đang HOT
Trong khi đó, vùng bãi cạn này cách Trung Quốc đại lục gần 560km và cách Đài Loan 480km.
Trung Quốc đã né tránh vị trí địa lý trên thực tế, và viện dẫn những tài liệu lịch sử đầy tranh cãi nhằm tuyên bố chủ quyền của mình tại vùng Biển Đông (Trung Quốc gọi là biển Nam Hải). Đó chính là lý do khiến Trung Quốc không chỉ tranh chấp với một mình Philippines, mà cả với nhiều quốc gia khác trong khu vực.
Đường lưỡi bò mà Bắc Kinh vạch ra trên bản đồ tại khu vực Biển Đông bao gồm cả những vùng thuộc vùng đặc quyền kinh tế của Malaysia, Việt Nam, Philippines, Brunei và gần khu vực đảo Natuna giàu khí đốt của Indonesia.
Trường hợp bãi cạn Scarborough, Bộ ngoại giao Trung Quốc đã đưa ra những bản đồ từ thế kỉ 13 khi Trung Quốc có chuyến tàu đi qua khu vực này và đ.ánh dấu lại trên bản đồ nhằm biện minh cho chủ quyền của mình. Nhưng trên thực tế ở thế kỉ 13, Trung Quốc còn đang chìm trong sự cai trị của quân Mông Cổ.
Trung Quốc tuyên bố rằng “chúng tôi là những người đầu tiên”, điều này thật chẳng có giá trị gì. Về việc khám phá ra đường biển tại khu vực Đông Nam Á này, những thủy thủ Trung Quốc đã chậm chân hơn những người đi biển của Indonesia, Malaysia, Philippine và Việt Nam đến hàng vài thế kỉ.
Những ghi chép của riêng Trung Quốc được tiết lộ, khi người Trung Quốc đi từ đại lục đến đảo Sumatra, sau đó đến Sri Lanka, họ cũng làm như vậy trên các tàu của người Mã Lai. Đó chẳng phải là điều gì đáng ngạc nhiên.
Người Mã Lai là những người đầu tiên vượt qua hơn 6.000km để đi từ Indonesia vào Ấn Độ Dương đến hòn đảo lớn thứ ba thế giới, đảo Madagascar, và khai phá hòn đảo này ( tiếng Madagascar và 50% gen của người dân nơi đây có nguồn gốc từ Mã Lai). Khi các nhà thám hiểm Trung Quốc tìm được con đường đi qua Ấn Độ Đương vào thế kỉ 15, thì cả 1000 năm trước đó, những người Mã Lai khám phá ra con đường này.
Người Mã Lai sau này còn đi qua vùng biển phía Nam Ấn Độ, đến cả Ả Rập, họ là những người đi biển tài giỏi nhất trong khu vực Đông Nam Á cho đến khi những người châu Âu thống trị khu vực này.
Những người Chăm ở miền Trung Việt Nam với ngôn nữ Mã Lai đã chi phối các hoạt động thương mại tại Biển Đông cho đến khi Việt Nam hoàn chỉnh lãnh thổ về phía Nam như hiện nay. Cùng thời gian đó, các thương gia châu Âu cũng bắt đầu đến châu Á. Việc buôn bán trao đổi giữa khu vực Champa (miền Nam Việt Nam ngày nay) và đảo Luzon đã diễn ra khá lâu trước khi người Trung Quốc tự vẽ bản đồ của họ vào thế kỉ 13.
Bãi cạn Scarborough không chỉ nằm gần bờ biển của đảo Luzon, mà theo các thủy thủ người Mã Lai, nó còn nằm trên tuyến đường chạy thẳng từ vịnh Manila đến cảng Hội An và Quy Nhơn. Việc Trung Quốc cho rằng họ là người “ở đó đầu tiên” thì chẳng khác nào bảo người châu Âu đến Úc trước cả người bản xứ.
Một dẫn chứng khác mà Trung Quốc viện dẫn để tranh chấp tại vùng bãi cạn Scarborough là Công ước Paris năm 1898. Và dẫn chứng này cũng không có gì chắc chắn. Trước đây, Philippines từng là thuộc địa của Tây Ban Nha và Mỹ, và theo Công ước trên, thì bãi cạn Scarborough lại nằm phía ngoài đường ranh giới trên bản đồ.
Hiện tại Trung Quốc đang sử dụng cả hai bằng chứng này để tuyên bố rằng chính quyền Manila không được đòi hỏi chủ quyền gì ở bãi cạn đó nữa.
Điều trớ trêu là Đảng cộng sản Trung Quốc lại không công nhận tuyến đường McMahon phân chia biên giới Ấn Độ với Tây Tạng do các nước phương Tây đưa ra.
Trung Quốc khẳng định, căn cứ vào sự trở lại của mình hồi năm 1932, những tuyên bố của Philippines sau đó là không hợp lệ. Nói một cách khác, Trung Quốc lợi dụng việc Philippines đã chịu sự thống trị của nước ngoài để làm cơ sở cho các tuyên bố của mình.
Chính quyền Manila thì muốn áp dụng Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển để giải quyết các tranh chấp. Nhưng phía Bắc Kinh lại viện cớ rằng, Công ước này mãi đến năm 1994 mới có hiệu lực, mà Trung Quốc đã tuyên bố chủ quyền vào năm 1932, và điều này không nằm trong phạm vi của Công ước Luật biển.
Trung Quốc đã trắng trợn tuyên bố chủ quyền thông qua việc “viết lại” lịch sử. Tranh chấp trên biển sẽ không đi đến hồi kết nếu không dừng ngay việc bịa đặt lịch sử tại những vùng có tranh chấp lớn nhất trong khu vực này.
Theo Infonet