Trên đời này làm gì có đường cùng, chỉ cần đi là sẽ tới đích!
Đường chẳng phải là cái gì khác, chỉ giống như niềm tin vào cuộc sống, hoặc phương cách đấu tranh cho mục tiêu và ước mơ mà ta chọn lựa. Còn niềm tin là còn đường, còn mục tiêu là còn phương hướng.
Chỉ cần còn sống là còn cách, còn cố gắng là còn đứng lên được. Cứ đi thật vững, phía trước sẽ có đường.
Trong cuộc sống, đôi khi ta rơi vào tình trạng tuyệ.t vọn.g, cảm thấy không còn lối thoát, nhưng đó đâu phải là dấu chấm hết. Ta nên biết rằng cuộc không không phải màu hồng. Mà đôi khi màu hồng trong cuộc sống cũng không phải tự dưng mà có.
Màu hồng ấy là do chính ta tạo nên: mỗi cố gắng, kiên trì, nổ lực của chính ta đã vẽ nên cái màu hồng ấy. Hãy lạc quan lên bởi vì ngay cả ngõ cụt cũng sẽ là điểm xuất phát nếu bạn biết quay lưng.
Đừng bao giờ tuyệ.t vọn.g. Hãy thử nhìn khác, biết đâu trong bất hạnh, biến cố không may của cuộc sống, chúng ta lại tìm ra điều may mắn ẩn chứa.
Trong một vụ đắm tàu, chỉ duy nhất một người đàn ông còn sống sót. Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, cuối cùng, anh trôi dạt vào một đảo hoang. Một mình giữa vùng đất hoang vu lạnh lẽo, không dấu chân người, không đồ ăn, thức uống, anh vô cùng lo lắng và sợ hãi.
Mỗi ngày, anh đều dõi mắt mong chờ một phép lạ xảy ra, nhưng tất cả chỉ là một màu trắng xóa của biển cả mênh mông. Thế là anh đành phải ở tạm trong chiếc lều xiêu vẹo làm từ những khúc gỗ trôi dạt cùng với số đồ dùng ít ỏi còn lại.
Một hôm, sau khi đi tìm thức ăn về, anh sửng sốt khi thấy toàn bộ căn lều nhỏ của mình đang bốc cháy, khói nghi ngút tỏa lên trời cao. Tất cả số đồ dùng còn sót lại đều bị cháy thành tro bụi. Anh đa.u đớ.n kêu lên trong tuyệ.t vọn.g:
- Trời ơi! Sao tôi lại phải khổ đến thế? Làm sao tôi có thể sống được nữa đây?
Video đang HOT
Sáng hôm sau, anh bị đán.h thức bởi tiếng động của một con tàu đang tiến về đảo. Những người trên tàu đã thấy đám khói bốc lên từ hòn đảo và họ quyết định ghé vào. Anh đã được cứu thoát.
Khi gặp những biến cố bất ngờ, chúng ta rất dễ nản lòng, tuyệ.t vọn.g. Đừng bao giờ mất niềm tin trong mọi hoàn cảnh. Hãy thử nhìn khác đi và biết đâu trong bất hạnh hay trong những biến cố không may của cuộc sống, chúng ta lại tìm ra điều may mắn ẩn chứa – mỗi việc trên đời đến với chúng ta đều có ý nghĩa riêng của nó – nếu ta biết nhìn nhận.
Mỗi ngày mở mắt dậy là sống, hít thở cũng là sống, yêu ai đó cũng là sống, bước đi thôi cũng là sống. Nhưng nếu cứ mãi đứng yên một chỗ thì còn có thể nhận ra mình đang sống hay không? Huống hồ trong một thế giới với vòng quay chóng mặt, chỉ có thể dũng cảm mà liều mạng lao lên phía trước, chứ tuyệt đối không thể sợ hãi mà lùi lại phía sau.
Đường chẳng phải là cái gì khác, chỉ giống như niềm tin vào cuộc sống, hoặc phương cách đấu tranh cho mục tiêu và ước mơ em chọn lựa. Còn niềm tin là còn đường, còn mục tiêu là còn phương hướng. Đã bao giờ em nghĩ, mình sẽ có tất cả hay chưa?
Than vãn nhiều sẽ càng thấy cuộc đời bi kịch, suy nghĩ tiêu cực sẽ đẩy chúng ta vào hố sâu tối tăm nhất của vũ trụ. Tôi ơi, còn chần chừ gì nữa mà hãy đứng lên đi!
Ai đó đã nói với tôi, đất trời dài rộng, các vì sao thì lúc nào cũng tỏa sáng, ngay cả khi mặt trời ló dạng, cứ tỏa sáng suốt như thế dẫu cho ngày đến, bị ánh sáng mặt trời lấn át đi. Cách để chọn đúng đường nhất chỉ có niềm tin và sự kiên nhẫn, chỉ có sự dũng cảm và cố gắng không mệt mỏi.
Phía trước là đường đấy rồi, cứ thoải mái mà tiến lên. Dẫu cho sự chọn lựa nào cũng sẽ khiến chúng ta phải hối hận, bởi vì vốn dĩ cuộc đời đâu thể vẹn toàn. Chọn cái này nhưng sẽ đán.h mất cái kia, để rồi đến một lúc nào đó sẽ nghĩ nhiều về cái phần phải nhắm mắt mà bỏ qua trên chặng đường khi đó. Sự tiếc nuối đấy âu cũng là quy luật cuộc đời, cái gì không có được sẽ vĩnh viễn là thứ đáng ao ước nhất.
Con đường của chúng ta, là do chúng ta tự chọn, rồi sẽ phải tự mình đi hết. Và chẳng ai có thể đến gần, đưa tay đỡ khi vấp ngã, níu kéo khi chông gai, lo lắng vì từng lần hô hấp khi hồi hộp, vì sợ hãi, hay vì tất cả những thứ khác nữa.
Sẽ không đâu, vì họ còn có con đường của mình. Còn chúng ta phải theo đó mà lớn lên, mà đối diện, mà biết chịu trách nhiệm về bản thân mình, để rồi sự hối hận đừng theo thời gian mà lớn lên, khi chúng ta đã trưởng thành.
Chúng ta vẫn phải đi những con đường phía trước, đôi ba lúc nhắm mắt dũng cảm để liều lĩnh quyết định những chuyện bất ngờ xảy đến, và thi thoảng buồn khổ hay thất vọng vì những gì đang diễn ra.
Nhưng đừng quên bước đi, đừng quên phải tin vào những con đường trước mặt. Cứ đi rồi sẽ đến, bởi vì vạch đích của con người có bao giờ giới hạn đâu? Bởi, trên đời này vốn dĩ làm gì có đường cùng, chỉ có những ranh giới, bước qua vạch xuất phát này, sẽ đến một chặng đường khác. Chỉ cần đi là sẽ tới đích, không phải hay sao?
Theo Phununews
Trên đời này có những thứ mất đi sẽ không bao giờ tìm lại được...
Thì ra trên đời này có rất nhiều việc không thể như lúc đầu, có rất nhiều vật không thể phục chế được, cũng như có rất nhiều thứ tình cảm đã mất đi là không bao giờ trở lại...
Năm đó, hắn 17 tuổ.i, đi học cấp III ở một thành phố nhỏ xa xôi, đó là nhà bà ngoại hắn. Vì ông ngoại đã mất nên mẹ quyết định để hắn ở lại bên bà.
Cũng nhờ thế mà hắn biết và quen cô. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, hắn có cảm giác cô đẹp một cách kì lạ. Cô bé cúi đầu cười - nụ cười giống như hoa sún.g không che giấu được vẻ thẹn thùng. Hắn lấy một tờ giấy, viết cho cô: "Có thích tớ không?". Cô bé bảo hắn đi ra, đứng dưới ánh sao rồi nói: "Xòe tay ra!". Hắn xòe tay, cô đặt vào tay hắn một đôi găng tay màu đỏ tươi.
Cô bé bảo:
- Ở miền Bắc này lạnh, các anh ở miền Nam ăn mặc phong phanh, xem tay lạnh cóng đỏ hồng lên như củ cà rốt kìa.
Nói xong cô bé lại cúi đầu xuống. Lời nói theo gió bay đi nhưng khiến thời thiếu niên của hắn xao động. Đôi găng tay màu đỏ tươi ấy giống như hai ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trong lòng hắn. Đã có lúc hắn nghĩ rằng đời này, kiếp này, hắn không thể nào quên được cô ấy.
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, hắn lại trở về Miền Nam, còn cô ấy quyết định không thi đại học mà vào làm ở lâm trường, cuối cùng hai người bặt tin nhau. Một thời gian sau, hắn ra nước ngoài học tập, lấy vợ sinh con, có hạnh phúc như mình mong đợi, có công ty riêng ở Mỹ, không ngừng thay đổi nhà ở, không ngừng chuyển nhà, nhưng chỉ có một thứ nó không vứt đi, đó là đôi găng tay màu đỏ tươi.
(Ảnh minh họa)
Bẵng đi cũng đã mười mấy năm kể từ ngày xa quê hương, ngẫu nhiên hắn có cơ hội về nước khảo sát các hạng mục, thế là nảy ra ý định sẽ tìm gặp lại cô bé. Hắn muốn được nhìn thấy cô và hỏi rằng cô còn nhớ đôi găng tay màu đỏ ngày nào không...
Sau nhiều lần hỏi han, cuối cùng hắn cũng biết được hiện giờ cô bé đang ở đâu. Thì ra cô ấy đã hai lần l.y hô.n và có một đứa con, bây giờ cô ấy đang bán quần áo, cách rất xa thành phố mà hắn đang khảo sát.
Khoảng cách không làm suy giảm ý muốn tìm gặp lại người xưa trong hắn. Ngồi trên máy bay, tim hắn đậ.p như muốn vỡ tung. Người đàn ông ngoài ba mươi tuổ.i rồi mà những xúc động vẫn trào dâng như thanh niên mới biết yêu thuở nào. Trước tiên hắn không định gọi điện cho cô ấy vì muốn xem cô ấy vui mừng thế nào khi gặp lại hắn, và muốn thử xem cô ấy còn nhận ra hắn không.
Đứng trước quầy hàng của cô ấy, hắn đứng đờ người ra, không làm sao nhận ra thiếu nữ xinh đẹp năm xưa nữa. Hắn nhìn cô ấy - những dấu ấn sau mười mấy năm đã biến mất hoàn toàn, hắn muốn khóc... Ai là người vô tình nhất? Không phải là hắn, cũng không phải là cô ấy mà là thời gian - đã cướp đi của hai người quá nhiều thứ và vĩnh viễn không bao giờ quay lại...
Hắn gọi tên cô, cô quay đầu lại, sau khi nhìn hắn mấy giây, lại quay đi bối rối:
- Là anh đấy à? Đại tiến sĩ nước Mỹ về nước rồi...
Hắn cũng không nhắc gì đến chuyện đôi găng tay màu đỏ nữa. Sau khi uống rượu với một nhóm bạn học, có người nhắc đến chuyện năm ấy, nói cặp đôi các cậu thế nào mà khéo cặp đôi như Kim Đồng ngọc nữ vậy, cô bé cười: "Nói gì thế, người ta đâu có thèm để ý đến tôi đâu...".
Sau khi trở về Mỹ, hắn lục tìm lại đôi găng tay màu đỏ mới phát hiện ra màu đỏ xưa kia đã biến màu, chuyển sang tím thẫm, có chỗ còn rách. Hắn thử đeo vào tay và phát hiện đã chật, thử thục mạnh một cái, thế là găng tay đứt toác ra. Hắn không hiểu nổi vì sao đôi găng tay lúc đầu đẹp là thế mà bây giờ lại trở thành một vật bé nhỏ ảm đạm đến vậy...
Thì ra trên đời này có rất nhiều việc không thể như lúc đầu, có rất nhiều vật không thể phục chế được, cũng như có rất nhiều thứ tình cảm đã mất đi là không bao giờ trở lại. Có lẽ, đôi găng tay màu đỏ cùng những cảm xúc thuở thiếu thời sẽ mãi nằm lại trong kí ức của hắn - như vậy sẽ tốt hơn?
Theo Thế Giới Trẻ
Trên đời này tôi biết, sẽ chẳng ai yêu tôi hơn mẹ... Mẹ - một từ ngắn gọn để miêu tả một người phụ nữ toàn năng, làm được hết mọi việc như một bà tiên, thậm chí còn hơn vậy, nhưng tôi biết mẹ không phải, mẹ cũng có giới hạn của mẹ, và tôi sẽ là người ở cạnh chăm sóc và làm đôi cánh... Trong cuộc đời này tôi có hâm mộ...