Trả giá cho tình yêu mù quáng
Tôi yêu anh đến điên dại… (Ảnh minh họa)
Tình yêu là gì? Là d.ục v.ọng, là sự ê chề, là bể khổ của cuộc đời. Tình yêu đối với tôi như là một hố sâu chỉ chờ ngày nhảy xuống, là địa ngục, là tham d.ục v.ọng, là ngõ cụt không có lối ra…
Cùng tham gia vào lớp ngoại ngữ ban đêm, vẻ đẹp lịch lãm cùng nụ cười và giọng nói của anh đã hút hồn một cô gái trẻ như tôi, tôi mê anh như chưa từng được mê ai lần nào, tôi say đắm nhìn anh mỗi buổi tối đến lớp. Và điều không ngờ là anh cũng thích một cô gái như tôi. Không mất nhiều thời gian làm quen, chúng tôi tiến ngay đến những buổi hẹn hò thân mật, những cuộc vui chơi với bạn bè thâu đêm, những buổi tiệc tùng linh đình cùng với đám bạn bè của anh.
Mặc cho bao lời can ngăn của bạn bè rằng “Nó không phải là người tốt, tao bắt gặp nó đi qua đêm với một cô gái khác trong một nhà nghỉ gần trường Sư phạm”, thì tôi vẫn một mực tin anh. Không một giây phút nào tôi không nhớ về anh, tôi mê anh như điếu đổ, tôi tin những lời mật ngọt của anh, và tôi tình nguyện theo chân anh vào nhà nghỉ vào một ngày cuối đông.
Ôi những giây phút đầu tiên của một người con gái làm sao tôi có thể quên được, hai cơ thể cuộn vào nhau cùng với những nụ hôn nồng cháy bay bổng quên cả không gian và thời gian.
Anh ôm tôi trong vòng tay nồng ấm với biết bao lời hứa hẹn rằng “Ra trường mình sẽ nhanh chóng làm đám cưới, anh sẽ cho em một tương lai sáng ngời, rằng….”, chưa dứt lời hẹn ước thì những tiếng gõ cửa xối xả từ bên ngoài, chưa kịp mang áo quần thì than ôi, một đám người bao quanh với gậy gộc và máy ảnh, họ ùn vào đ.ánh đ.ập tôi rồi thi nhau chụp ảnh quay phim cùng với những lời c.hửi bới “đồ con đĩ, đồ khốn nạn, đồ cướp người yêu của người khác…”. Nhục nhã quá ông trời có biết không?
Tôi kêu trời, tôi than khóc và tôi nhìn lại anh kêu cứu, nhưng than ôi, anh không một lời biện minh che chở, tôi với gọi tên anh trong nước mắt trong sự hi vọng, nhưng anh đã ngoảnh bước ra đi..
Một tháng sau, khi mọi thứ tưởng chừng sẽ nguôi ngoai, nhục nhã ê chề sẽ lùi vào quá khứ, thì anh lại xuất hiện, những lời xin lỗi như van lơi rằng: “Cô ấy là người bố mẹ anh chọn, họ là gia đình quyền thế, vì thế lúc đó anh không thể làm gì khác là quay bước ra đi, nếu anh không làm vậy thì gia đình cô ta sẽ gây chuyện bố mẹ anh, và kết quả là em sẽ không được yên, vì thế mà anh đành phải làm vậy, cho dù anh rất yêu em, anh không thể xa và quên em được, anh yêu em nhiều lắm em có biết không…?”.
Tôi mê man trong vòng tay và nụ hôn nồng ấm của anh… (Ảnh minh họa)
Ôi, giờ tôi mới hiểu cái gọi là mật ngọt của tình yêu đầu, tôi lại tin tưởng anh, tôi mê man trong vòng tay và nụ hôn nồng ấm của anh, tôi lại yêu anh đến điên dại. Tôi đắm chìm trong d.ục v.ọng, và “thuốc trắng” để rồi lại một lần nữa anh rời xa tôi, không phải như lần trước, mà bây giờ anh nói rằng, anh cần phải dành thời gian để thuyết phục bố mẹ mình và để chia tay cô bạn cũ.
Thế nhưng, chỉ một tuần sau thôi tôi nhận được tin sét đ.ánh rằng anh vừa cưới vợ. Giây phút đau khổ tuyệt vọng thì cũng là giây phút tôi nhận ra mình đã bị “nghiện” h.eroin, cái hàng trắng mà mỗi ngày anh thường cho tôi hít để tôi mê man trong vòng tay và trong d.ục v.ọng mỗi lần anh đến với tôi.
Video đang HOT
Làm sao bây giờ? Tôi hỏi trời, tôi kêu trời với hàng ngàn hàng vạn lần, nhưng sao trời vẫn không cho tôi lối thoát?? Trời xanh ơi, có phải trời muốn tôi phải c.hết mới rửa được nỗi ê chề này không? Bầu trời trước mắt như xám xịt lại, chỉ còn đủ để nhìn thấy đèn ô tô, không còn chần chừ gì nữa, tôi lao mình vào đầu xe với mong muốn trốn khỏi cái thế giới trần tục dơ bẩn này.
Vậy mà tôi đã không c.hết, ông trời vẫn muốn cho tôi sống để mà h.ành h.ạ, để mà thương đau. Người đàn ông lái chiếc xe đó đã kịp thời cứu lấy tôi. Nhưng cứu tôi để làm gì chứ, cho tôi sống để tôi càng thêm khổ. Bác sĩ cho biết tôi đã mang thai 2 tháng. Còn nỗi đau nào hơn nữa không hả trời?
Bỏ học, bụng mang dạ chửa, nghiện m.a t.úy, không một xu dính túi, tôi phải làm gì bây giờ?? Những lúc lên cơn nghiện, thân xác tôi như xé ra từng mảnh, tôi thèm khát, tôi ngứa ngáy, tôi kêu gào, tôi thèm thuốc, và tôi đói…, nhưng t.iền đâu bây giờ? Nếu cứ để cơ thể vật lộn khi lên cơn thế này chắc hẳn sẽ ảnh hưởng đến đ.ứa b.é trong bụng. Tôi bất chợt nghĩ đến cái nghề “làm gái đứng đường”.
Thế nhưng đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, bởi ngay hôm sau, anh lại xuất hiện. Không phải là lời giải thích mật ngọt hay là vòng tay ấm áp như tôi từng mong đợi, mà là một sự ra giá thẳng thắn, rằng:
- “Tôi đã có vợ chắc em biết rồi chứ? Tôi không muốn mất vợ, nhưng tôi cũng muốn có em, tôi cần em một tuần 2 lần, và tôi sẽ cho em những thứ mà em muốn, miễn là em phục tùng tôi và tất nhiên không cho vợ tôi biết…”.
- “Đừng, đừng mà, xin đừng làm hại đời tôi thêm lần nào nữa, tôi cầu xin anh mà, tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa, anh cút đi, hãy để hình ảnh đẹp về mối tình đầu trong trái tim tôi, tôi xin anh, anh đi đi…!!”
Tôi căm phẫn, tôi van xin, tôi xua đuổi anh như thế, vậy mà anh đã đưa cuốn băng ghi hình 2 cơ thể trần truồng của anh và tôi ở lần gặp đầu tiên ra rồi nói rằng: “Nếu em không chịu, thì đây, hình ảnh trần truồng của em trong nhà nghỉ sẽ được tung ra khắp trường và thậm chí về đến quê em để xem bố mẹ em sẽ ra sao…”.
Tất cả, tất cả những cảm xúc yêu thương, thù ghét, giận hờn, căm phẫn, tủi nhục trong lòng giờ chỉ gói gọn lại trong 2 chữ “chấp nhận”. Đúng vậy, tôi còn gì để mất nữa đâu, nếu không bằng lòng với “nó” thì tôi cũng sẽ phải làm gái đứng đường với bao người đàn ông lạ, bằng lòng với nó tôi còn được những thứ mình muốn, có t.iền để nuôi con của nó, có t.iền để thỏa mãn cơn nghiện.
Tôi không phải là một người xấu, nếu có chăng thì đó chỉ là sự mù quáng trong tình yêu… (Ảnh minh họa)
Sau khi thỏa mãn d.ục v.ọng, nó quẳng cho tôi một cục t.iền bảo thích làm gì thì làm. Không được bao lâu thì nó lại chán chường, bởi bụng tôi ngày càng lộ ra, nó biết tôi có thai, với bản tính quái thú như nó thì làm sao nó nhận đó là con của nó, bụng càng to thì làm sao đáp ứng đủ ham muốn d.ục v.ọng của nó. Nó lại bỏ đi một cách tàn nhẫn.
Những đồng t.iền nhơ bẩn của nó cũng đủ để tôi cho bé chào đời. Một b.é t.rai không mấy bụ bẫm bởi không được chăm sóc chu đáo.
Rồi lại lấy gì nuôi con đây? Con đói bụng kêu khóc, tôi không có gì ăn thì làm gì có sữa, tôi ôm con đứng đường, mỗi người đàn ông đi qua chỉ để lại cho tôi 50 ngàn đồng, bởi vì có con bên cạnh tôi không thể theo họ đến nhà nghỉ theo ý muốn, mà chỉ làm “dù” (làm tại chỗ) thôi.
Đời là bể khổ, tình là giây oan, cái bể khổ của tôi còn rộng hơn cả đại dương, nó luôn luôn đùa giỡn, nhảy múa mà không một giây phút ngừng lại. Tôi phát hiện mình bị nhiễm HIV. Và có lẽ đời cho tôi một sự may mắn duy nhất là tôi bị nhiễm sau khi sinh con, điều đó có nghĩa là con trai tôi không bị nhiễm như tôi. Cảm ơn trời đất, cảm ơn tất cả, chỉ cần con tôi không sao là đủ rồi.
Tôi gửi con vào trại trẻ mồ côi của tỉnh Khánh Hòa, cuộc sống của bé bây giờ đã ổn định, tôi hi vọng nó sẽ mạnh khỏe, sống tốt và bình yên.
Còn tôi giờ chỉ chờ ngày xuống địa ngục, tôi không phải là một người xấu, nếu có chăng thì đó chỉ là sự mù quáng trong tình yêu. Tình yêu là gì? Là d.ục v.ọng, là sự ê chề, là bể khổ của cuộc đời. Tình yêu đối với tôi như là một hố sâu chỉ chờ ngày nhảy xuống, là địa ngục, là tham d.ục v.ọng, là… là ngõ cụt không có lối ra.
Theo Tintuconline
27 năm, chưa một lần hạnh phúc
16 năm qua, tôi chôn chặt nỗi đau trong lòng mình! (Ảnh minh họa)
Cuối cùng, người yêu tôi cũng bị lĩnh án 2 năm tù vì tội danh g.iao c.ấu với t.rẻ e.m tuổi v.ị t.hành n.iên.
Tôi nghĩ đến tình cảm giữa tôi và Tuấn đã từng gắn bó nên tôi muốn khuyên giải anh tự thú. Khi anh gọi điện, tôi khuyên anh ấy về nhà gặp tôi. Và thật không ngờ, ngay ngày hôm sau anh đã có mặt tại nhà tôi... và trước đó, tôi đã gọi cho công an đến để Tuấn tự thú, sau này còn được hưởng khoan hồng. Và cũng ngay hôm đó, Tuấn đã bị bắt ngay tại nhà tôi. Cũng chỉ vì như vậy mà mọi người trong gia đình anh rất căm ghét tôi, mặc dù tất cả những gì tôi làm đều mong Tuấn bớt tù tội. Cuối cùng, Tuấn cũng bị kết án hai năm tù vì tội g.iao c.ấu với t.rẻ e.m ở t.uổi vị thành niên, còn cô bé "tuổi vị thành niên" của anh thì không hề thương xót khi anh bị lĩnh án tù, trái lại, cô ta lao như thiêu thân vào những cuộc tình qua đêm với những gã đàn ông đã có gia đình và chẳng mấy chốc, tên cô gái ấy đã trở thành gái gọi ăn chơi nhất ở cái thị xã bé nhỏ này.
Tôi cứ sống với cuộc sống buồn chán của mình. Và khi ra trường, tôi được Bác ruột của mình đưa vào Sở Văn hóa và thông tin của tỉnh làm việc. Ở đây, tôi đã quen Hiếu, cậu bé nhỏ hơn tôi 5 t.uổi. Ban đầu, tôi chỉ xem Hiếu như em trai của mình vậy nhưng càng quen, càng nói chuyện với cậu ấy, tôi cảm thấy Hiếu là một người rất chân thành và đáng tin tưởng.
24 t.uổi, tôi bắt đầu cuộc sống hôn nhân gia đình với một chàng trai 18 t.uổi, là Hiếu. Cũng chẳng bao lâu sau, tôi và Hiếu có với nhau một đứa con rất xinh đẹp. Cuộc sống hai vợ chồng đang hạnh phúc, yên ấm sau hai năm xây tổ thì Tuấn lại xuất hiện trước mặt tôi.
Tuấn đã tìm tôi khắp nơi, và anh tha thiết xin cho anh được gặp tôi dù chỉ vài phút. Sau khi nói chuyện với Tuấn, cảm xúc của tôi rất lạ! Dù không muốn gặp nhưng tôi vẫn nhất quyết giấu chồng và bế con đến nơi hẹn với Tuấn. Tôi không ngờ được rằng, anh ta vẫn còn yêu và thương tôi rất nhiều. Anh ấy van xin "Hãy cho anh được yêu em một lần nữa! Anh chỉ yêu mình em thôi... Nếu em còn tình cảm với anh, anh sẽ chờ em làm thủ tục ly dị chồng và đón em về, nếu không em hãy cùng anh bỏ đi đến một nơi khác"... nhưng khi nghe thấy những lời nói ấy từ anh, tôi chỉ cảm thấy khinh thường, ghê tởm. Bởi tôi không bao giờ đ.ánh đổi một gia đình hạnh phúc để trở về với người đàn ông bội bạc, thú tính ấy. Tôi khuyên Tuấn nên cưới Thư - người con gái đã yêu thương và chờ đợi anh bao nhiêu năm nay, dù biết anh đã mắc hết sai lầm này đến những sai lầm khác.
Người yêu anh đã trở thành gái gọi ăn chơi nhất ở cái thị xã bé nhỏ này (Ảnh minh họa)
Sau bao nhiêu lần không thuyết phục được tôi, Tuấn cũng quyết định trở về với Thư và giờ đây, họ đã danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng. Khi biết được tin ấy, tôi cảm thấy tâm hồn mình thật nhẹ nhàng. Chỉ có như thế tôi mới cảm thấy thanh thản và sống hạnh phúc bên gia đình của mình.
Rồi tôi bắt đầu có những biến cố trong cuộc sống. Khi bác tôi ở Sở văn hóa và Thông tin về hưu, tôi lại được chuyển về sở Tài Nguyên và Môi trường, nơi cậu ruột tôi vừa lên làm giám đốc. Cậu chuyển cho tôi về đó, công việc nhẹ nhàng, nhiều thời gian rảnh rỗi, lương lại cao... và hơn nữa, ở cơ quan, mọi người rất yêu mến và thương tôi. Khi biết được những chuyện quá khứ không may mắn đã xảy ra với tôi, mọi người đều dành cho tôi một tình cảm rất đặc biệt, và ông phó giám đốc cũng thương tôi nên nhận tôi làm con nuôi của ông.
Ở gia đình, tôi là con út nên rất được ba mẹ cưng chiều và chăm sóc, ở cơ quan, tôi được người lớn coi như con gái, còn anh chị thì thương yêu tôi như em gái... dường như tôi đang nhận được sự đền bù cho quãng thời gian bất hạnh ở trong quá khứ.
Công việc và các mối quan hệ của tôi và đồng nghiệp rất tốt nhưng chuyện vợ chồng của chúng tôi lại không hề yên ấm. Vì Hiếu ít t.uổi hơn tôi nên quan niệm về cuộc sống của hai đứa cũng rất khác nhau. Hiếu chưa bao giờ hiểu rõ về nỗi đau quá khứ của tôi, Hiếu cũng không biết sẻ chia với tôi những khi tôi gặp khó khăn trong công việc hay buồn chán trong cuộc sống. Và cuối cùng, khi hai đứa không hiểu nhau, chúng tôi quyết định ra tòa ly dị và tôi giành được quyền nuôi con.
Hai vợ chồng chia tay chưa được bao lâu thì tôi đã nghe tin Hiếu đang cặp kè với một cô gái trẻ đẹp. Nhưng rồi một lần uống rượu say, bạn gái anh bị bọn xấu trêu chọc, anh đã không kiềm chế được bản thân mình nên đã đ.âm họ bị trọng thương rất nặng.
Hiếu đã trả giá cho những lỗi lầm của mình gây ra bằng những tháng ngày sống trong tù giam. Mặc dù chúng tôi đã ly dị nhưng tôi cũng không thể làm ngơ trước hoàn cảnh của Hiếu. Dù không còn tình cảm với nhau nhưng đã từng là vợ chồng thì tôi vẫn còn cái nghĩa, vẫn vào thăm nom anh thường xuyên để anh đỡ tủi.
Trái tim tôi vẫn đau khi t.uổi thanh xuân của tôi đã trôi qua vội vã... (Ảnh minh họa)
Chúng tôi ly dị vì hai người không hiểu nhau. Anh không muốn ở rể trong gia đình tôi nữa, anh muốn ra ngoài để hai vợ chồng sống riêng, nhưng tôi thì không thể sống thiếu ba mẹ bên cạnh, vì thế mà hai chúng tôi đã mâu thuẫn đến độ phải chia tay nhau. Tôi chọn chữ hiếu để bỏ chữ tình, dù biết là anh rất hận tôi nhưng tôi không thể tiếp tục cuộc sống gia đình với người đàn ông không hiểu mình được nữa...
Khi chia tay anh, tôi không phải là kẻ bạc tình, không phải là con người tàn nhẫn như mọi người nghĩ. Tôi có nỗi khổ của riêng tôi... và Hiếu chưa bao giờ chịu hiểu về điều đó. Hiếu yêu tôi nhưng anh không đưa tôi thoát khỏi nỗi sợ hãi của quá khứ. Ở bên anh nhưng chưa bao giờ tôi cảm nhận được hương vị của tình yêu. Hiếu lúc nào cũng mặc cảm thân phận ở rể của mình nhưng không bao giờ Hiếu hỏi tôi, vì sao tôi lại muốn ở cạnh bố mẹ? Vì sao tôi không muốn rời khỏi gia đình của mình?
27 t.uổi nhưng tôi đã trải qua sóng gió cuộc đời suốt 16 năm ròng rã. Có ai hiểu được những nỗi đau suốt 16 năm qua mà tôi đã cố nén nó ở trong lòng mình? Tôi ước sao có một ngày nào đó, tôi sẽ được gặp lại chị Thu, được nhìn thấy chị hạnh phúc bên cạnh người đàn ông chị yêu thương và yêu thương chị hết mực.
Trái tim tôi vẫn đau khi t.uổi thanh xuân của tôi đã trôi qua vội vã với những đớn đau, ngậm ngùi. Tôi muốn thoát khỏi cuộc sống này, muốn thoát khỏi sự ám ảnh, đau đớn và tội lỗi trong quá khứ. Tôi không thể vực dậy để sống thanh thản sau những nỗi đau nối tiếp nỗi đau như thế nữa!
Kì 1:Những năm tháng buồn đau...
Kì 2:Người yêu tôi g.iao c.ấu với trẻ v.ị t.hành n.iên
Tâm An ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Bi kịch 14 t.uổi và cú sốc mất chồng Người chị yêu đầu tiên năm chị 14 t.uổi. Khi ấy, chị vẫn chưa là gái đứng đường nên tình yêu của anh và chị hoàn toàn trong sáng, không nhuốm màu d.ục v.ọng. Anh hơn chị 9 t.uổi làm nghề lái xe. Yêu là cưới... Có lẽ sóng gió cuộc đời đã khiến cho Lê Thị H (Hà Nội) trở nên chao...