Tôi vô cùng bất ngờ vì chồng không quản ngại tìm lại con riêng cho tôi
19 tuổ.i, tôi đã từng yêu nhầm một tên Sở khanh. Hồi đấy cũng tự trọng, biết tự nhắc nhở bản thân giữ mình nhưng rốt cuộc lại đán.h đổi bằng một cái tặc lưỡi nhắm mắt vượt rào. Kiến thức giới tính mù mờ, rồi kẻ đó cao chạy xa bay, kết quả là tôi mang thai phải sinh con một mình.
Tôi nói dối gia đình là vào Biên Hòa làm công nhân nhưng thật ra không đi đâu cả. Tôi chỉ trốn đi sinh con. Tôi còn quá nhỏ để tự chịu trách nhiệm, huống hồ là nuôi thêm một đứa con.
Tôi sinh con trong đa.u đớ.n hoảng sợ và chỉ nghĩ đến việc bị bạn bè và gia đình phát hiện. Bi kịch đó quá sức chịu đựng của tôi. Tôi đã nghĩ đến cảnh ôm con t.ự t.ử. Nằm lại trạm xá 1 ngày đêm, tôi b.ỏ co.n lại và lén trốn đi trong đêm. Từ đó, đêm nào tôi cũng nghe văng vẳng tiếng trẻ con khóc bên tai.
Tôi về lại thành phố, đăng lý hệ vừa học vừa làm. Tôi không còn tin vào tình yêu và dám mơ về hạnh phúc. Tuy b.ỏ co.n nhưng tôi vẫn day dứt, nôn nóng kiế.m tiề.n để tìm lại con. Tôi già hơn tuổ.i vì hai ba nỗi khổ đeo bám, nhưng nặng nề nhất vẫn là khổ tâm.
Thấy ai có học hành địa vị tán tỉnh là tôi lẩn trốn vì biết mình không xứng đáng. Khi biết được quá khứ, những người trí thức thường hàn.h h.ạ phụ nữ đáng sợ hơn người bình thường. Nhưng tình yêu là chuyện khó nói trước, trốn tránh cùng đường, cuối cùng tôi cũng yêu.
Anh ấy là chủ một quán sửa xe máy nhỏ nơi tôi hay đến sửa. Ngay cả khi anh suốt ngày lem luốc từ chân tới mặt, tôi vẫn nghĩ mình không xứng đáng. Có thể anh ít học nhưng về tấm lòng thì chắc chắn hơn rất nhiều người.
Đàn ông sẽ chẳng mấy ai làm được như anh. Tôi biết ơn anh vì đã tha thứ cho tôi nhưng anh nói tôi chỉ có lỗi với con và quá khứ, còn anh là hiện tại (Ảnh minh họa)
Lúc anh hỏi cưới tôi làm vợ, dù muốn lắm nhưng nghĩ đến quá khứ đầy sẹo của mình, tôi chỉ lắc đầu mà khóc. Vì anh quá cương quyết, tôi nằm nhà mất mấy ngày mới đủ can đảm kể hết câu chuyện của mình. Tôi không thể tiếp tục che giấu vì cảm thấy có tội với anh.
Tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lý bị anh chử.i hoặc đán.h nhưng đã không có trận cuồng phong nào trút xuống. Anh đã không rời bỏ tôi vì điều đó. Đàn ông sẽ chẳng mấy ai làm được như anh. Tôi biết ơn anh vì đã tha thứ cho tôi nhưng anh nói tôi chỉ có lỗi với con và quá khứ, còn anh là hiện tại.
Video đang HOT
Lấy anh nhưng tôi vẫn rất nặng lòng vì đứa con bị vứt bỏ. Nhất là khi mang thai lần 2, tôi lại càng cảm nhận được những điều kì diệu của đứa con trong bụng mà trước đây vì quá nông nổi và hoảng sợ nên tôi không hề biết. Đêm nào tôi cũng giật mình vì nằm mơ thấy con, phải đợi đến lúc chồng vỗ về mới hết ác mộng.
Tôi mang thai được 3 tháng, chồng có nhiều biểu hiện lạ. Anh thường đóng quán đi đâu đó. Tôi tôn trọng không gian riêng của chồng nên không dám hỏi nhưng vẫn buồn vì chồng không chủ động nói.
Nhiều cuộc điện thoại gọi đến mà số máy thì lạ. Nhiều khi nghe xong là anh vội vã đi luôn. Tôi ngồi ngay trước mặt anh cũng không báo một tiếng. Một lần tôi đán.h liều nghe máy nhân lúc anh đang tắm thì nghe được bên kia là giọng nữ. Tôi giật mình tắt máy.
Biết chồng ngoạ.i tìn.h, tôi im lặng không nói gì vì nghĩ mình không đủ tư cách để nói. Tôi càng thấm thía bi kịch của mình và càng nhớ đứa con đầu tiên. Vậy là cả hai lần mang thai, tôi đều bị đàn ông ruồng bỏ.
Tôi về lại trạm xá ngày xưa để hỏi thăm về con. Tôi đã lén về đây nhiều lần nhưng chưa lần nào dám vào, tôi sợ bị họ nhận ra. Lui tới vài lần thì tôi phát hiện ra chồng cũng đến đó.
Chưa nguôi chuyện chồng lén lút ngoạ.i tìn.h, tôi lại phát hiện chồng ở nhà hộ sinh cách xa thành phố. Tôi đã nghĩ, chỉ có thể là anh đưa nhân tình đến giải quyết hậu quả. Hôm đó chồng lại về nhà với thái độ vui vẻ khác hẳn những lần trước đây. Tôi cười đắng chát cả miệng.
Hơn tháng sau, chồng mang về nhà một b.é gá.i tầm 5-6 tuổ.i. Ngay từ khi vừa nhìn thấy bé, tim tôi đã thắt lại. Là con riêng của chồng giấu giếm bấy lâu nay chăng? Nó là ai mà khi vừa nhìn thấy tôi đã không thở được. Không biết cảm giác này là hận hay nghẹn ngào vì một điều gì khác.
Tôi yếu chân ngã sụp xuống, chồng chạy đến đỡ thì thầm “Nó là con em, con của em đấy”. Không diễn tả được bằng lời cảm xúc của tôi lúc đó. Đang từ vực sâu tôi bay vút lên chín tầng mây. Cảm giác đa.u đớ.n bỗng thành xúc động xen lẫn ngờ vực.
Chồng đưa con bé vào nhà rồi ngồi kể lại toàn bộ hành trình tìm con cho vợ. Anh bắt đầu tìm con từ sau khi nghe tôi kể. Anh đã định tìm được con như một món quà để cầu hôn tôi nhưng thời gian đầu không thể nào liên lạc được với ai. Do lâu quá nên anh phải bỏ lỡ ý định, cưới tôi rồi tiếp tục tìm.
Những lần anh ra khỏi nhà vội vàng, cả những cuộc điện thoại lạ đều là những chị, cô, dì từ trạm xá cũ và các trại trẻ mồ côi gọi đến cho anh. Con tôi sau sinh được đưa vào trại trẻ mồ côi, rồi sau vào chùa và chuyển qua một gia đình khác trước khi được đưa sang nhà tình thương bây giờ.
Nếu người khác là đại gia tiề.n bạc, chồng tôi sẽ là đại gia tình thương phải không các bạn. Anh đã cho tôi tái sinh thêm lần nữa (Ảnh minh họa)
Tôi hạnh phúc đến nỗi không nói được, chỉ nắm lấy tay chồng mà khóc. Bất hạnh mà tôi đang tưởng tượng ra lại bất ngờ thành hai hạnh phúc vô bờ bến. Tôi vừa tìm lại được con, vừa có được một người đàn ông mà không một kì tích nào sánh được.
Tôi muốn cảm ơn chồng thật nhiều, vì anh không chỉ là một người chồng, người cha vĩ đại mà còn là ân nhân của ba mẹ con tôi. Nếu người khác là đại gia tiề.n bạc, chồng tôi sẽ là đại gia tình thương phải không các bạn. Anh đã cho tôi tái sinh thêm lần nữa. Từ đây, tôi sẽ ngủ ngon giấc vì đã không còn bị quá khứ ám ảnh.
Nằm cùng anh và con gái nhỏ, trong lòng tôi dâng tràn niềm hạnh phúc trọn vẹn. Tôi thật sự muốn làm điều gì đó để đền đáp tấm chân tình này của chồng. Nhưng tôi không biết phải đền đáp ân tình này của chồng ra sao? Các bạn hãy mách nước cho người vợ này với!
Theo VNE
Công sở: hiền quá hóa bị... khinh
Tài nói tiếng Anh lưu loát của Hường đã khiến chị em 'mắt chữ O, mồm chữ A".
Hồng được coi là một người lạ nết, lạ tính ở chốn văn phòng. Làm việc đã gần năm nay rồi nhưng tên của đồng nghiệp ở công ty cô cũng chưa khi nào nhớ hết. Thậm chí khi hỏi đến Hường, nhân viên phòng kinh doanh cũng chả mấy ai biết đến cô.
Người ta đặt cho cô cái biệt danh là "Bụt" bởi ông bụt thì hiền lành, nhút nhát và lúc nào cũng ít nói. Các cụ thường có câu ví "hiền như bụt" quả không sai chút nào.
Sáng đến, khi mọi người đi làm thì đã thấy Hường an vị. Cô không nói cũng chẳng rằng. Không biết cô có chào các anh chị lớn tuổ.i hơn mình không nhưng hầu như chẳng ai nghe thấy gì. Có người thì bảo, cô nói nhỏ nên mọi người không để ý nhưng có người thì liên tục thắc mắc, bức xúc về thái độ vô lễ của Hường.
Chẳng phải Hường vô lễ mà vì cô tính hay nhút nhát nên nói lí nhí trong cổ họng. Cũng chính vì cái tính nết ấy của cô mà cô mãi mới xin được việc. Cũng gửi gần chục bộ hồ sơ nhưng đây là công ty đầu tiên cô được nhận vào làm. Mọi người ai cũng thắc mắc không hiểu có phải Hường là con ông cháu cha không mà lúc nào cô cũng được ưu ái, hơn nữa, với bản tính của cô thì không thể tuyển dụng vào vị trí kinh doanh. Ấy thế mà cô đã làm việc ở vị trí ấy gần năm nay rồi.
Ai cũng ngạc nhiên về năng khiếu tiếng Anh của Hường. (ảnh minh họa)
Gặp ai Hường cũng chỉ chào hỏi rất nhỏ hoặc là cười một cái là xong. Rồi cô lại về vị trí làm việc của mình. Những buổi trưa cả văn phòng đi ăn cơm cùng nhau nhưng cô thì không mấy khi đi cùng. Cô mang cơm đi và lại ngồi một mình ngay tại chỗ làm để ăn. Mọi người chắc mẩm, nhân viên kinh doanh này có lẽ là con ông cháu cha rồi.
...Cho đến một ngày, Hường đưa một vị khách &'Vip' đến giới thiệu với anh chị em trong công ty. Ông ta là đối tác làm ăn lớn của công ty Hường và là người có má.u mặt trong giới làm ăn. Nhìn cách nói chuyện bằng tiếng Anh lưu loát của Hường và cách Hường giao tiếp, chào mời giới thiệu từng người trong công ty khiến ai cũng mắt tròn, mắt dẹt. Mọi người không hiểu sao cô lại thay đổi đến vậy. Liệu đây có phải là cô Hường, nhân viên kinh doanh, đồng nghiệp "bụt" thường ngày của họ không? Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Có lẽ từ lâu họ đã quen với sự hiện diện của Hường, một cô nhân viên ít nói, nhút nhát và đôi khi có chút vô lễ chứ không phải là một cô gái tài hoa, năng động như hiện giờ. Hường có tài và rất thông minh, giỏi giang nhưng chỉ có điều, cô thuộc kiểu người không thích thể hiện mình, không thích phô trương cho thiên hạ biết rằng cô giỏi. Bây giờ đã đến lúc cô phải xóa đi những lời soi mói, những ánh mắt tò mò của mọi người về cô. Cô phải chứng minh cho mọi người thấy rằng, cô không như mọi người nghĩ. Đồng nghiệp ai nấy đều ngạc nhiên khi Hường bỗng dưng đưa về một đối tác làm ăn lớn và từ trước tới giờ không ai mời được. Và đồng nghiệp cũng không ngờ cô lại dùng ngoại ngữ tốt như vậy.
Giờ thì ai cũng nể Hường. (ảnh minh họa)
Ánh mắt về Hường đã khác. Nhưng một điều lạ là cũng chẳng ai dám gần gũi Hường, cũng không ai nói chuyện với cô dù rằng biết cô không phải "Bụt". Và cho đến ngày hôm nay thì họ thực sữ sững sờ khi biết tin động trời: Hường chính là con gái của sếp. Vậy mà bao lâu nay họ coi Hường không ra gì, họ không để ý cũng không thèm nói với cô một lời nào thậm chí họ còn nó.i xấ.u cô ngay trước mặt cô.
Ai cũng chắc mẩm rằng phen này mình chắc chắn bị đuổi việc thế nhưng sự việc lại hoàn toàn khác. Hường chủ động nói chuyện với mọi người nhiều hơn, hòa đồng hơn không phải vì cô có ý đồ xấu gì cả mà bởi cô muốn mọi người cần biết thông cảm cho nhau hơn nữa. Một cô nhân viên kinh doanh như Hường trước kia là một người mà đồng nghiệp nên giúp đỡ họ chứ không phải là đứng sau lưng mà bàn tán.
Hường đóng giả "Bụt" cũng vì cô không muốn mọi người nhìn cô bằng con mắt khác, phải cung phụng, nịnh nọt cô mà cô muốn tất cả đều coi nhau là đồng nghiệp. Nhưng sự đã bị bại lộ, Hường đành lòng phải trở thành một người lãnh đạo tốt, được lòng quần chúng và luôn biết đối xử tốt với mọi người với tư cách là đồng nghiệp chứ không phải là con gái của sếp.
Theo VNE
Anh đòi "thử" xong rồi mới cưới Yêu nhau chưa được bao lâu anh, anh đã nói tới chuyện cưới xin. Lẽ ra, với một người con gái, đó phải là tín hiệu mừng nhưng với tôi, đó lại là nỗi lo lắng. Tôi sợ vì tôi chưa chuẩn bị tâm lý cho tương lai xa xôi như vậy, cũng chưa tính tới chuyện sẽ về làm dâu, hay làm...