Tôi không nỡ bỏ rơi con để chạy theo trai tân
Tôi kết hôn với một người không yêu, rồi tôi lại gặp anh, một trai tân. Tôi không thể b.ỏ co.n lại mà đi theo anh được, nhưng tôi cũng không muốn sống với gia đình không hạnh phúc.
Tôi lấy chồng lúc còn khá trẻ, khi đó vì gia đình tôi mới chấp nhận đám cưới chứ không hề có tình yêu. Cuộc sống cứ thế trôi qua và đến lúc có đứa con gái thì tôi nghĩ hãy nhìn vào con mà sống để khỏi phải làm nó tổn thương vì gia đình đổ vỡ. Đến khi tôi gặp anh và yêu anh thì tôi mới biết rằng đây là cảm giác yêu mà tôi được cảm nhận lần đầu tiên kể từ khi tôi lập gia đình. Tôi cảm nhận được từ anh là một tình cảm chân thành và sâu sắc.
Cứ thế tôi cứ trôi qua từng ngày hạnh phúc ngoài luồng của mình, nhưng thực tế thì cả hai sẽ không đến được với nhau vì tôi dù không hạnh phúc và chán nản gia đình nhưng tôi không thể nào b.ỏ co.n lại mà đi theo anh được. Còn anh lại là con một của gia đình với lại anh vẫn là trai tân, anh cũng có trách nhiệm với gia đình mình. Anh có thể mang tôi theo và chấp nhận tôi nhưng không thể mang theo cả con của tôi được. Và tôi cũng vì mặc cảm hoàn cảnh của mình mà từ chối theo anh rồi cứ thế cả hai đau khổ xa nhau.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Anh về với gia đình bố mẹ, tôi thì trở lại với cuộc sống mà mỗi ngày trôi qua cứ ngỡ tưởng là địa ngục chỉ vì đứa con chưa đủ trưởng thành. Dù bây giờ xa nhau nhưng tình cảm vẫn vậy, anh và tôi vẫn liên lạc như lúc còn yêu.
Tôi phải làm gì khi không thể cứ tiếp tục với mối tình không kết quả này và tôi không muốn anh cứ sống mãi thế này vì tôi. Có lúc tôi muốn buông xuôi để anh có gia đình và tôi sẽ quay về sống tiếp quãng thời gian còn lại dù là không hạnh phúc. Nhưng cứ mỗi lần đưa ra quyết định ấy thì cả anh cả tôi đều không thể thực hiện được vì cứ người níu kéo, người lại yếu lòng. Cứ thế mà chúng tôi lại quanh quẩn với hạnh phúc niềm vui pha lẫn với nỗi lo âu dằn vặt với mối tình không có điểm dừng và kết quả này.
Tôi không biết phải làm gì, tiếp tục tình yêu ngoài luồng hay quay về với gia đình, nơi tôi không có hạnh phúc. Tôi thực sự bối rối.
Theo Ngoisao
Vì mẹ già và con nhỏ nên anh chưa thể đến với tôi
Anh giải thích rằng có nỗi khổ riêng, phải lo cho mẹ già và con nhỏ. Mẹ anh lớn tuổ.i rồi nên hay buồn tủi, sợ mẹ tủi thân khi biết anh có tôi, sợ con anh bị ảnh hưởng tinh thần khi biết ba nó cưới vợ.
Tôi là người viết bài "Anh giả vờ nghèo khổ để thử thách tình yêu của tôi", xin cảm ơn sự chia sẻ của mọi người. Từ hôm ở nhà anh về, vài ngày sau anh có gọi điện nhưng tôi không bắt máy, anh nhắn có việc cần nên tôi mới gọi lại. Anh hỏi tôi ăn uống gì chưa để mang đến nhưng tôi từ chối. Thời gian qua sức khỏe không tốt nên tôi cũng không theo dõi báo thường xuyên và không biết bài tôi đã được đăng, nửa đêm anh gọi nói đã đọc bài của tôi.
Anh giải thích rằng có nỗi khổ riêng, phải lo cho mẹ già và con nhỏ. Mẹ anh lớn tuổ.i rồi nên hay buồn tủi, sợ mẹ tủi thân khi biết anh có tôi, sợ con anh bị ảnh hưởng tinh thần khi biết ba nó cưới vợ. Anh nói, với tôi thì còn cả cuộc đời, còn mẹ đã già và con anh cần thêm thời gian để chuẩn bị tâm lý. Anh còn bảo thuê nguyên căn nhà to như vậy là để mẹ lên chơi được thoải mái, rồi cuối tuần đón con về cho đầy đủ tiện nghi, để cháu đến ở cho anh cảm thấy luôn có người thân ruột thịt bên cạnh. Sở dĩ trước anh không nói với tôi vì đây là chuyện riêng của gia đình, không muốn tôi biết.
Sáng nay anh đã viết giấy nợ và ký sẵn mang sang cho tôi, nói không lâu nữa anh sẽ trả cho tôi tất cả. Anh bảo đúng là thời gian qua đã đối xử tiêu cực với tôi, sau này trả hết nợ cho tôi rồi nếu cần gì thì anh sẽ giúp tôi như tôi đã giúp anh. Dù cho tôi và anh có đến được với nhau hay không anh vẫn không quên những gì tôi đã làm cho anh. Tôi sững người chưa biết nói gì thì anh đã về, giờ đây lòng tôi ngổn ngang rối bời, chưa biết phải như thế nào với anh nữa.
Theo Blogtamsu
Nếu gặp lại, xin đừng gọi nhau là người yêu cũ... Biết rằng cũng chỉ là một cuộc tình quá vãng, một chiếc tàu tạm dừng chân ở một nhà ga, đến giờ tàu phải lăn bánh đi rồi nhưng sao ba từ đó lại nhói lòng như thế? Một chiều mùa đông ảm đạm, con phố cũ nhuốm hơi lạnh nằm im lìm nghe tiếng lá rơi, tôi co ro siết chặt bàn...