Tôi khiến gia đình tan nát vì cờ bạc
Có lẽ, khi tôi kể chuyện này ra, tất cả mọi người sẽ kịch liệt phê phán, đổ lỗi cho tôi và tôi không bao giờ đáng được tha thứ. Nhưng tôi cần một lời khuyên để bước tiếp trên đường đời, để chuộc lại lỗi lầm, chỉ vì cờ bạc mà nợ nần ngập đầu khiến người thân “điêu đứng”.
Tôi là con trai út trong một gia đình khá gia giáo và tôi luôn được c ưng chiều. Vì vậy, tuy đã lớn nhưng tôi vẫn sống dựa dẫm vào gia đình mà không có ý thức tự vươn lên. Cách đây 9 năm, tôi vào đại học. Cũng ở nơi này, tôi đã gặp cô ấy, chúng tôi đến với nhau bằng sự rung động của con tim và đã có một tình yêu vô cùng tươi đẹp. Rồi cũng vì được học đại học, có người yêu xinh xắn, từ bố mẹ đến anh chị luôn chu cấp cho đầy đủ vật chất nên tôi lại càng cảm thấy thỏa mãn với chính mình, thỏa mãn với cuộc đời nên tôi thấy không cần phải cố gắng gì hết. Khi mọi thứ đã đầy đủ, tôi sinh ra tiêu xài hoang phí, chơi bời lêu lổng và đã theo một số bạn xấu dấn thân vào con đường l.ô đ.ề, c.á đ.ộ.
Số t.iền tôi “nướng” vào trò đỏ đen ngày một nhiều. Mới đầu chỉ là vài chục, vài trăm nghìn, rồi lên đến t.iền triệu, vài chục vài trăm triệu rồi cuối cùng lên đến t.iền tỷ. Vì thương thằng út và tin vào những lời hứa thay đổi của tôi nên gia đình hết lần này đến lần khác cho tôi t.iền trả nợ, thanh toán mọi nợ nần và đến khi tôi ra trường lập tức cưới vợ cho tôi (vợ tôi chính là người yêu của tôi khi học đại học). Những tưởng khi đã ra trường và lập gia đình thì tôi sẽ thay đổi và chí thú làm ăn nhưng tôi vẫn chứng nào tật nấy, lao vào chơi bời mặc kệ mọi lời khuyên nhủ của gia đình và luôn bỏ mặc vợ trong những đêm tối dài vô tận.
Cô ấy đã khóc, đã uất ức và cũng đã khuyên nhủ tôi rất nhiều. Thực ra trong lòng tôi vô cùng yêu vợ, tôi sợ hãi mỗi khi nhìn thấy cô ấy rơi nước mắt. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy khóc, tôi đều rất thương và hứa với cô ấy lẫn bản thân rằng sẽ quyết tâm từ bỏ để tu chí làm ăn. Nhưng khốn nỗi có lẽ là do tôi quá ngu si không rời bỏ được trò đỏ đen c.hết người đó với ý nghĩ là sẽ gỡ gạc được những số t.iền mà mình đã làm mất.
Video đang HOT
Thời gian cứ thế trôi qua, tôi vẫn mê muội và để đến bây giờ đã mất hết tất cả. Nhà cửa, danh dự và chỗ dựa lớn nhất về tinh thần cũng như vật chất là bố tôi đã mãi mãi rời xa tôi. Tôi luẩn quẩn trong bê bối, nợ nần chồng chất. Vợ tôi cũng vì không chịu đựng được nữa nên đòi ly hôn với tôi. Bây giờ, tôi ngập ngụa trong nợ nần, nhục nhã vì mất hết danh dự. Rất nhiều ngày đêm, tôi không ăn không ngủ, lang thang trong đêm tối “gặm nhấm” nỗi khổ chính mình gây ra và tôi cảm thấy ân hận đến tột cùng. Nhưng nếu chỉ cứ gặm nhấm nỗi đau đó mãi thà tôi c.hết đi còn tốt hơn. Tôi không muốn vậy, không muốn mình lại phải bỏ phí cuộc đời một lần nữa, không muốn thêm một lần trở thành đứa con bất hiếu nữa. Tôi phải làm lại, phải vươn lên dù thế nào đi chăng nữa.
Hiện nay, tôi đã có việc làm nhưng để bắt đầu lại thì khó khăn quá! Tôi cảm thấy cần một điểm tựa, một sự động viên, an ủi khích lệ để tinh thần tôi luôn vững và tôi nhớ đến vợ. Tôi cần cô ấy. Không ai khác ngoài cô ây có thể đem lại cho tôi sự tự tin, đem lại cho tôi niềm an ủi lớn lao và tình yêu nông ấm. Tôi yêu cô ấy và rất cần tới cô ấy. Nhưng đã muộn, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không còn tin tôi nữa, không còn muốn ở bên tôi nữa, không muốn có những tháng ngày khó khăn nhục nhã với tôi nữa, xin hãy buông tha cho cô ấy.
Tôi đau khổ vô cùng vì tình yêu đã mất, chỗ dựa tinh thần thật sự cần thiết đối với tôi lúc này đã không còn. Tôi phải một mình bơ vơ chống chọi và bươn chải với nỗi cô đơn trong vòng đời khắc nghiệt và u ám này ư? Tôi thất vọng không biết phải làm gì để tiếp tục nữa? Xin hãy cho tôi mọi lời trách móc và tha thứ để tôi nhận được sự quan tâm, nghị lực bước tiếp con đường dài này.
Theo Ngoisao
Gửi em thân yêu!
Hãy nhớ rằng tôi luôn bên cạnh em... (Ảnh minh họa)
Em có biết, tôi đã rất vui mừng khi được cùng em đi chơi vào chiều thứ 7 (dẫu rằng nỗi hoài nghi trong tôi cũng có thừa). Em bảo, người ta dành ngày thứ 7 cho người yêu, những ngày còn lại thì dành cho bạn bè và người thân. Vậy có phải hôm nay là ngoại lệ?
Em gọi một li cà phê đen không đường không đá trong sự ngỡ ngàng của tôi và của anh bồi bàn. Tôi hỏi em uống được chứ? Em cười nói: Xá gì! Ngậm Đắng Nuốt Cay là món em vẫn thường ăn mà. Tôi không hiểu nhưng cũng chẳng hỏi thêm. Tôi cũng kêu một li giống y như của em để cùng cảm nhận.
Nhấp một ngụm cà phê không đường, tôi cảm thấy nghẹn đắng. Khó nuốt vô cùng nhưng lỡ kêu rồi tôi phải uống hết mới thôi. Em không thấy nó đắng ư, sao khuôn mặt thản nhiên đến lạ lùng? Tôi những tưởng em sẽ nhăn nhó lên ấy chứ. Tôi nhìn em, nhìn vào tận sâu trong đáy mắt. Uh! Em cũng đang nhìn tôi đấy, và em nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười ấy sao mà gượng gạo, dối gian. Em ngồi đây, ngay bên cạnh tôi thôi, mà sao tôi thấy xa xôi quá. Em nhìn tôi đấy, nhưng chắc là em chẳng thấy tôi đâu. Tôi biết bây giờ trong lòng em nhiều ngổn ngang, nhiều hờn tủi. Cuộc sống này là thế đấy em ạ! Có nhiều chuyện chúng ta chẳng thể làm theo ý mình. Chúng ta vẫn cứ phải xoay như chong chóng, xoay theo cái sợi dây mà người ta thường gọi là số mệnh của cuộc đời.
Giá em nức nở nghẹn ngào thì lòng tôi đỡ tê tái hơn... (Ảnh minh họa)
Em có tin vào số mệnh không nhỉ? Tôi thì có tin đấy nhé! Chẳng phải em ước mong được sống ở một làng quê yên bình bên dòng sông Mã êm trôi, thế nhưng số phận lại đưa đẩy em đến chốn thị thành náo nhiệt và xô bồ này ư? Chẳng phải em đã cố gắng rất nhiều để chứng tỏ rằng xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều nhưng kết quả như em thấy đấy. Chẳng phải em đã lớn tiếng nói với tôi rằng em rất tin vào tình yêu của mình đấy sao? Em cười hết cỡ cho lòng tôi đắng cay. Em ca hát mà tâm trí tôi rối bời. Em cứ vui tươi hớn hở cho con tim tôi c.hết lặng. Em cứ bướng bỉnh vậy đi, nhưng nỗi ưu tư trong em tôi biết là có thừa. Giá em nức nở nghẹn ngào thì lòng tôi đỡ tê tái hơn.
Em ạ! Đừng cố gắng giấu nhẹm nỗi đắng cay của riêng mình làm gì, bởi như thế em sẽ thấy khó thở lắm đấy. Đôi vai tôi, em bảo là gầy guộc quá nhưng sẽ chẳng hề gì nếu em gục đầu vào nó mà khóc. Em không nhất thiết phải kể cho tôi nghe chuyện gì đang xảy đến với em (vì tôi hiểu có nhiều chuyện không thể nói ra mà), nhưng xin em đừng có cười hết cỡ và nói chuyện bâng quơ để dối tôi và dối chính lòng mình. Em cứ việc im lặng suy tư mà không cần bận tâm đến sự có mặt của tôi. Em cũng có thể khóc nếu thấy như thế sẽ dễ chịu hơn. Và nếu em cần có một bờ vai để tựa vào nức nở, thì hãy nhớ rằng tôi luôn bên cạnh em nhé! Tôi chẳng yêu cầu ở em điều gì đâu, chỉ mong em có một nụ cười thật vẹn toàn.
Tôi mong rằng cuộc sống nghiệt ngã này đừng lấy đi nụ cười và ánh mắt hồn nhiên thuở nào của em.
socohumtp@yahoo.com.vn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
"Giữ mình" t.uổi 30 Nhiều cô gái t.uổi 30 có quan điểm sống "giữ mình". (Ảnh minh họa) 30 t.uổi đối với phụ nữ thật không hề đơn giản. Nếu chưa kết hôn mà nếm "trái cấm" có thể họ sẽ bị phê phán, song nếu cố giữ mình có khi bị cho là... không bình thường. Khúc hát lỡ thì chốn quê Chuyện những phụ nữ...