Tôi đang mang thai với người chồng vừa mất cô bạn thân
Tôi phát hiện mình đang mang thai với anh, 14 tuần rồi, con đã có tim thai. Tôi rất hạnh phúc. Cuối cùng tôi cũng đã có thể níu giữ chút gì đó của anh trong cõi cát bụi này. Tôi hạnh phúc như được hồi sinh.
Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật của tôi. Có thể mọi người không tin vì câu chuyện có nhiều tình tiết trùng hợp đến kì lạ hoặc sẽ chê cười tôi vô đạo đức. Nhưng xin các bạn hãy cho tôi một lời khuyên trong trường hợp này, tôi thật sự nghiêm túc cầu khẩn các bạn.
Tôi có một cô bạn thân từ thuở nhỏ. Khác với tôi, cô ấy xinh xắn theo kiểu hiền lành dễ thương, còn tôi hơi gai góc và mạnh mẽ. Ra trường, cả hai chúng tôi đều được cùng vào làm một công ty. Tôi đã tự thi tuyển bằng chính thực lực của mình còn bạn tôi vì muốn được bên cạnh tôi nên đã xin gia đình chạy vào đó.
Làm được một năm thì cô bạn tôi hăm hở thông báo cho tôi một bí mật nhỏ về người mà cô ấy đang có cảm tình. Oái ăm là người đó chính là người tôi thầm thương trộm nhớ từ cả thời đại học. Không nói các bạn cũng biết, người đó chính là động lực để tôi dự tuyển vào công ty này.
Xin nói một chút vì sao tôi yêu đơn phương người đó lâu như vậy nhưng chưa hề nói ra. Tôi hơi khô khan, tôi không thường tâm sự mà luôn giữ kín tình cảm. Nếu có thích ai tôi cũng không dám bộc bạch vì sợ người đó từ chối. Hơn nữa, người mà cả tôi và bạn tôi đem lòng yêu mến lại sống khép kín và coi trọng sự nghiệp. Những trang nhật ký trên blog tôi ngày xưa và facebook bây giờ đều để chế độ private và luôn nhắc đến tên người ấy.
Câu nói đó làm tôi tự ái, tôi đâu cần tranh giành anh với bạn tôi đâu. Tôi biết thân phận mình nên đã lúc nào xen vào hai người (Ảnh minh họa)
Khi nghe cô bạn nói ra tên người đó, lòng tôi đắng chát nhưng không để lộ ra. Tôi còn khuyến khích bạn mình thổ lộ và chủ động cưa người đó. Đêm về, tôi bó gối ngồi khóc trong bóng tối. Tôi vừa muốn cô bạn mình tỏ tình thành công, lại có chút nhỏ nhen mong người kia từ chối.
Ngày hai người công khai yêu nhau, tôi về đọc lại hơn trăm trang nhật ký và bài viết của mình cho người đó rôi ngồi xóa trong nước mắt. Tôi thật sự rất đau khổ. Có đôi lúc tôi oán trách bạn mình. Tôi đã giấu người đó trong tim đến 4 năm mà cuối cùng cô ấy cũng tìm ra và tước mất. Tôi nghĩ mình đã thật sự c.hết đi, không bao giờ có thể rung động với ai lần nữa.
Vì làm chung công ty, mỗi khi nhìn hai người âu yếm, vết thương đó như bị một lưỡi dao cùn cứa đi cứa lại tứa m.áu, tôi cứ thế trốn vào toilet khóc. Một thời gian sau, mặc dù nỗi đau chưa hề nguôi ngoai nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra hai người đó mới thật sự là dành cho nhau.
Hai năm sau, người đó và bạn tôi cưới nhau. Trong lễ cưới, cô bạn tôi vì quá hạnh phúc nên xúc động khóc. Tôi ở bên cũng khóc. Lúc nhìn người đó trên hôn trường, tôi đã không thắng nổi trái tim yếu ớt của mình. Có vẻ, tôi đang khóc mừng cho hạnh phúc của bạn, nhưng điều đó chỉ đúng 20%, 80% còn lại tôi đã khóc cho tôi. Trong làn nước mắt, tôi đã mơ vị trí bên cạnh anh là tôi chứ không ai khác. Nhưng sợ tính ganh ghét ẩn sâu trong bản năng nổi lên, tình bạn đã giúp tôi chiến thắng nỗi mất mát này, tôi kiên quyết không bắt tay với quỷ dữ.
Nửa năm sau, trong một lần tôi và người đó được điều đi công tác. Tôi đã cố tình lảng tránh anh nhưng con tim đang khô héo cứ thôi thúc gần anh thêm chút nữa. Và chúng tôi đã xảy ra chuyện đó. Vì say rượu, tôi cũng đã lỡ tâm sự rằng tôi đã từng rất yêu anh và sẽ yêu đến suốt đời. Lúc thức dậy bên anh, anh rất buồn và nói với tôi “Thích anh lâu sao không nói, bây giờ xin em vứt bỏ tình cảm đó đi, nếu không cả ba sẽ cùng khổ”.
Video đang HOT
Câu nói đó làm tôi tự ái, tôi đâu cần tranh giành anh với bạn tôi đâu. Tôi biết thân phận mình nên đã lúc nào xen vào hai người. Chuyện ngủ với nhau chỉ là chuyện ngoài ý muốn, duy nhất và mãi mãi không bao giờ lặp lại.
Nhưng cuộc sống cua tôi chưa kịp trở lại bình thường thì hai tháng sau anh đột ngột ra đi vì tai nạn giao thông. Ngày đưa anh vê vơi long đât, bạn tôi đã nhảy xuống mộ đòi được c.hết cùng anh. Tôi cũng ước mình được quyền làm như thế. Tôi chưa bao giờ muốn sở hữu anh, nhưng tôi muốn anh tồn tại trên đời này để tôi dõi theo và tự hân hoan với tình cảm của chính mình. Nhưng anh lại một lần nữa, vuột xa hơn cả tầm tay.
Tôi phát hiện mình đang mang thai với anh, 14 tuần rồi, con đã có tim thai. Tôi rất hạnh phúc. Cuối cùng tôi cũng đã có thể níu giữ chút gì đó của anh trong cõi cát bụi này. Tôi hạnh phúc như được hồi sinh. Đứa con trong bụng giúp nguôi đi nỗi nhớ như xé lấy ruột gan tôi. Hiện tại, chưa ai biết điều này cả.
Tôi khéo léo hỏi bạn mình có giữ được gì của anh không nhưng cô ấy bảo không hề có. Như vậy chỉ có tôi là đang giữ giọt m.áu của anh. Điều đó làm tôi lo lắng và khó xử. Tôi chắc chắn sẽ giữ và sinh đứa con quý giá này. Nhưng còn về phía bạn tôi và gia đình anh ấy? Anh ấy là con một, bố mẹ anh hẳn sẽ rất sung sướng khi biết tôi có con với anh, cho dù tôi chẳng có danh phận gì.
Tôi đang hân hoan với đứa con trong bụng tuy không ngớt lo lắng cho bạn mình. Tôi phải làm sao với cô ấy đây? (Ảnh minh họa)
Nếu tôi nói với họ, họ sẽ biết ơn và giữ tôi. Nhưng còn về phần bạn tôi? Nói thẳng ra thì đây là một sự phản bội hèn mạt, người dan díu với chồng cô ấy không ai khác lại là tôi, một người bạn thân từ tấm bé không khác gì chị em? Trong chuyện này bạn tôi là người đau khổ nhất phải không?
Tôi đang hân hoan với đứa con trong bụng tuy không ngớt lo lắng cho bạn mình. Tôi phải làm sao với cô ấy đây? Tôi là một đứa phản bội bạn bè, nhưng trong trường hợp này, khi anh ấy đã mất, liệu tôi có được tha thứ hay không? Rồi tôi sẽ sinh con với lý do gì? Sẽ thông báo hay không cho gia đình anh ấy?
Theo VNE
Tôi vô cùng bất ngờ vì chồng không quản ngại tìm lại con riêng cho tôi
19 t.uổi, tôi đã từng yêu nhầm một tên Sở khanh. Hồi đấy cũng tự trọng, biết tự nhắc nhở bản thân giữ mình nhưng rốt cuộc lại đ.ánh đổi bằng một cái tặc lưỡi nhắm mắt vượt rào. Kiến thức giới tính mù mờ, rồi kẻ đó cao chạy xa bay, kết quả là tôi mang thai phải sinh con một mình.
Tôi nói dối gia đình là vào Biên Hòa làm công nhân nhưng thật ra không đi đâu cả. Tôi chỉ trốn đi sinh con. Tôi còn quá nhỏ để tự chịu trách nhiệm, huống hồ là nuôi thêm một đứa con.
Tôi sinh con trong đau đớn hoảng sợ và chỉ nghĩ đến việc bị bạn bè và gia đình phát hiện. Bi kịch đó quá sức chịu đựng của tôi. Tôi đã nghĩ đến cảnh ôm con t.ự t.ử. Nằm lại trạm xá 1 ngày đêm, tôi bỏ con lại và lén trốn đi trong đêm. Từ đó, đêm nào tôi cũng nghe văng vẳng tiếng trẻ con khóc bên tai.
Tôi về lại thành phố, đăng lý hệ vừa học vừa làm. Tôi không còn tin vào tình yêu và dám mơ về hạnh phúc. Tuy bỏ con nhưng tôi vẫn day dứt, nôn nóng k.iếm t.iền để tìm lại con. Tôi già hơn t.uổi vì hai ba nỗi khổ đeo bám, nhưng nặng nề nhất vẫn là khổ tâm.
Thấy ai có học hành địa vị tán tỉnh là tôi lẩn trốn vì biết mình không xứng đáng. Khi biết được quá khứ, những người trí thức thường h.ành h.ạ phụ nữ đáng sợ hơn người bình thường. Nhưng tình yêu là chuyện khó nói trước, trốn tránh cùng đường, cuối cùng tôi cũng yêu.
Anh ấy là chủ một quán sửa xe máy nhỏ nơi tôi hay đến sửa. Ngay cả khi anh suốt ngày lem luốc từ chân tới mặt, tôi vẫn nghĩ mình không xứng đáng. Có thể anh ít học nhưng về tấm lòng thì chắc chắn hơn rất nhiều người.
Đàn ông sẽ chẳng mấy ai làm được như anh. Tôi biết ơn anh vì đã tha thứ cho tôi nhưng anh nói tôi chỉ có lỗi với con và quá khứ, còn anh là hiện tại (Ảnh minh họa)
Lúc anh hỏi cưới tôi làm vợ, dù muốn lắm nhưng nghĩ đến quá khứ đầy sẹo của mình, tôi chỉ lắc đầu mà khóc. Vì anh quá cương quyết, tôi nằm nhà mất mấy ngày mới đủ can đảm kể hết câu chuyện của mình. Tôi không thể tiếp tục che giấu vì cảm thấy có tội với anh.
Tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lý bị anh c.hửi hoặc đ.ánh nhưng đã không có trận cuồng phong nào trút xuống. Anh đã không rời bỏ tôi vì điều đó. Đàn ông sẽ chẳng mấy ai làm được như anh. Tôi biết ơn anh vì đã tha thứ cho tôi nhưng anh nói tôi chỉ có lỗi với con và quá khứ, còn anh là hiện tại.
Lấy anh nhưng tôi vẫn rất nặng lòng vì đứa con bị vứt bỏ. Nhất là khi mang thai lần 2, tôi lại càng cảm nhận được những điều kì diệu của đứa con trong bụng mà trước đây vì quá nông nổi và hoảng sợ nên tôi không hề biết. Đêm nào tôi cũng giật mình vì nằm mơ thấy con, phải đợi đến lúc chồng vỗ về mới hết ác mộng.
Tôi mang thai được 3 tháng, chồng có nhiều biểu hiện lạ. Anh thường đóng quán đi đâu đó. Tôi tôn trọng không gian riêng của chồng nên không dám hỏi nhưng vẫn buồn vì chồng không chủ động nói.
Nhiều cuộc điện thoại gọi đến mà số máy thì lạ. Nhiều khi nghe xong là anh vội vã đi luôn. Tôi ngồi ngay trước mặt anh cũng không báo một tiếng. Một lần tôi đ.ánh liều nghe máy nhân lúc anh đang tắm thì nghe được bên kia là giọng nữ. Tôi giật mình tắt máy.
Biết chồng ngoại tình, tôi im lặng không nói gì vì nghĩ mình không đủ tư cách để nói. Tôi càng thấm thía bi kịch của mình và càng nhớ đứa con đầu tiên. Vậy là cả hai lần mang thai, tôi đều bị đàn ông ruồng bỏ.
Tôi về lại trạm xá ngày xưa để hỏi thăm về con. Tôi đã lén về đây nhiều lần nhưng chưa lần nào dám vào, tôi sợ bị họ nhận ra. Lui tới vài lần thì tôi phát hiện ra chồng cũng đến đó.
Chưa nguôi chuyện chồng lén lút ngoại tình, tôi lại phát hiện chồng ở nhà hộ sinh cách xa thành phố. Tôi đã nghĩ, chỉ có thể là anh đưa nhân tình đến giải quyết hậu quả. Hôm đó chồng lại về nhà với thái độ vui vẻ khác hẳn những lần trước đây. Tôi cười đắng chát cả miệng.
Hơn tháng sau, chồng mang về nhà một b.é g.ái tầm 5-6 t.uổi. Ngay từ khi vừa nhìn thấy bé, tim tôi đã thắt lại. Là con riêng của chồng giấu giếm bấy lâu nay chăng? Nó là ai mà khi vừa nhìn thấy tôi đã không thở được. Không biết cảm giác này là hận hay nghẹn ngào vì một điều gì khác.
Tôi yếu chân ngã sụp xuống, chồng chạy đến đỡ thì thầm "Nó là con em, con của em đấy". Không diễn tả được bằng lời cảm xúc của tôi lúc đó. Đang từ vực sâu tôi bay vút lên chín tầng mây. Cảm giác đau đớn bỗng thành xúc động xen lẫn ngờ vực.
Chồng đưa con bé vào nhà rồi ngồi kể lại toàn bộ hành trình tìm con cho vợ. Anh bắt đầu tìm con từ sau khi nghe tôi kể. Anh đã định tìm được con như một món quà để cầu hôn tôi nhưng thời gian đầu không thể nào liên lạc được với ai. Do lâu quá nên anh phải bỏ lỡ ý định, cưới tôi rồi tiếp tục tìm.
Những lần anh ra khỏi nhà vội vàng, cả những cuộc điện thoại lạ đều là những chị, cô, dì từ trạm xá cũ và các trại trẻ mồ côi gọi đến cho anh. Con tôi sau sinh được đưa vào trại trẻ mồ côi, rồi sau vào chùa và chuyển qua một gia đình khác trước khi được đưa sang nhà tình thương bây giờ.
Nếu người khác là đại gia t.iền bạc, chồng tôi sẽ là đại gia tình thương phải không các bạn. Anh đã cho tôi tái sinh thêm lần nữa (Ảnh minh họa)
Tôi hạnh phúc đến nỗi không nói được, chỉ nắm lấy tay chồng mà khóc. Bất hạnh mà tôi đang tưởng tượng ra lại bất ngờ thành hai hạnh phúc vô bờ bến. Tôi vừa tìm lại được con, vừa có được một người đàn ông mà không một kì tích nào sánh được.
Tôi muốn cảm ơn chồng thật nhiều, vì anh không chỉ là một người chồng, người cha vĩ đại mà còn là ân nhân của ba mẹ con tôi. Nếu người khác là đại gia t.iền bạc, chồng tôi sẽ là đại gia tình thương phải không các bạn. Anh đã cho tôi tái sinh thêm lần nữa. Từ đây, tôi sẽ ngủ ngon giấc vì đã không còn bị quá khứ ám ảnh.
Nằm cùng anh và con gái nhỏ, trong lòng tôi dâng tràn niềm hạnh phúc trọn vẹn. Tôi thật sự muốn làm điều gì đó để đền đáp tấm chân tình này của chồng. Nhưng tôi không biết phải đền đáp ân tình này của chồng ra sao? Các bạn hãy mách nước cho người vợ này với!
Theo VNE
Công sở: hiền quá hóa bị... khinh Tài nói tiếng Anh lưu loát của Hường đã khiến chị em 'mắt chữ O, mồm chữ A". Hồng được coi là một người lạ nết, lạ tính ở chốn văn phòng. Làm việc đã gần năm nay rồi nhưng tên của đồng nghiệp ở công ty cô cũng chưa khi nào nhớ hết. Thậm chí khi hỏi đến Hường, nhân viên phòng...