Tôi đã trả anh về với vợ con
Sau tất cả những gì anh mang đến, tôi nghĩ mình sẽ cho anh một cái tát, hét vào mặt anh, nguyền rủa anh, nhưng trên hết tôi không thể làm được điều đó khi nghĩ về Suri, con gái của anh. Tôi sẽ trả anh về với đúng vị trí vốn có.
Tôi 26 tuổ.i, trải qua một mối tình đẹp ở thời sinh viên. Sau khi chia tay tôi khép mình, chẳng dám mở lòng với ai, đến công ty luôn bị mọi người gọi là ế, nhiều lúc thấy vui vì kiểu gọi hóm hỉnh của đồng nghiệp, đôi lúc lại chạnh lòng. Ai cũng nói tôi khó tính trong việc chọn người yêu. Mọi người luôn nhận xét tôi là cô gái dễ thương, ngoại hình ưa nhìn, dù học vấn không cao mà tôi vẫn tự tin về những gì mình có. Một số người theo đuổi nhưng tôi chẳng thấy rung động với ai.
Rồi tôi gặp anh, chẳng mấy ấn tượng với vẻ ngoài của anh, anh thấp hơn tôi và cách nói chuyện có phần tưng tửng. Tôi là người thường xuyên giao tiếp với đối tác và khách hàng nên khá khó tính trong việc xét nét về cách nói chuyện của người đối diện, vì vậy với anh tôi chẳng mảy may để ý. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu anh không gửi lời kết bạn với tôi qua mạng. Kể từ đó chúng tôi thường xuyên nói chuyện, lúc đầu là những câu nói đùa, kiểu như: Hôm nay mấy bác cho anh thuố.c chưa, hay lại trốn về nhà rồi…, sau đó là những câu hỏi thăm về công việc gia đình. Cứ như vậy chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, thường xuyên gặp nhau hơn. Mỗi lần gặp anh đều chọc cho tôi vui, mọi mệt mỏi trong công việc dường như tan biến theo tiếng cười của hai đứa.
Tôi yêu anh lúc nào không hay. Dù có nghi ngờ về mối quan hệ của anh ở trong Sài Gòn và được bạn anh nhắc nhở nhưng dường như tôi bị cái gọi là tình yêu mù quáng che mắt. Anh kể tôi nghe về công việc, gia đình, cuộc sống trong Sài Gòn, về những ngày đầu tới Đà Nẵng công tác và sau đó gặp tôi. Sáu tháng biết anh tôi cũng tìm hiểu thêm qua bạn bè, các trang mạng xã hội mà anh vẫn dùng, thậm chí có lần tôi lấy điện thoại của anh để xem tin nhắn. Tôi biết làm như vậy khi chưa được phép là không tôn trọng nhưng cần phải biết thêm về anh và mọi chuyện cũng chỉ như anh kể.
Chuyện bắt đầu từ khi tôi nhận lời cùng anh đi Sa Pa, chúng tôi khám phá miền Tây Bắc với bốn ngày hạnh phúc ngắn ngủi. Ngày thứ năm khi chuẩn bị tạm biệt thành phố sương mù, tôi tình cờ phát hiện bí mật động trời của anh. Tôi cầm điện thoại anh và đọc dòng tin nhắn: “Con gái mới nhắc anh, nó kêu hôm trước ba má cho Suri tới chỗ này nè. Sao lâu rồi ba không về”. Tin nhắn anh gửi lại: “Tội Suri quá. Anh nhớ con lắm, em đừng cấm anh gặp con nhé, cứ như vậy hoài con sẽ quên anh mất”. Toàn thân tôi run rẩy, gần như ngã quỵ trước tin nhắn đó. Không khóc, không gào thét như bản tính vốn dĩ của mình, tôi bình tĩnh đến lạ lùng, để chiếc điện thoại xuống bàn, lặng lẽ sắp xếp hành lý, nhìn thấy anh tôi vẫn tỏ vẻ bình thường. Rời Sa Pa tôi và anh lên đường về Hà Nội cho kịp chuyến bay ngày mai.
Theo như kế hoạch, tôi sẽ phải đến thành phố mới một thời gian, vì vậy tôi đã dự định sẽ để anh tự nói ra mọi chuyện trước khi tôi đặt chân đến thành phố khác. Nhưng trong chuyến bay tôi đã không thể im lặng được. Tôi ghé vào tai anh và nói “Anh! Em trả anh về với mẹ con Suri đó”… anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nét mặt không khỏi bàng hoàng và ngạc nhiên, tôi nhìn anh và vẫn mỉm cười, cố gắng ngăn những dòng nước mắt đang trực chờ nơi khóe mắt. Anh nắm lấy bàn tay tôi, anh đặt lên má tôi những nụ hôn như sự an ủi của anh dành cho tôi về sự lừa dối quá ngoạn mục của anh.
Anh hỏi tôi biết từ khi nào, tại sao biết, giờ phải như thế nào. Tôi trả lời anh bằng sự im lặng và một nụ cười mà chính tôi cũng không biết đó có phải là sự khin.h b.ỉ dành cho anh không. Đến hôm nay tôi đã tự trả lời được câu hỏi đó, tôi cười cho bản thân mình vì quá ngu ngốc khi chạy theo tình yêu mù quáng. Anh vẫn cố gắng liên lạc với tôi, xin lỗi và nói không thể quên được mối tình này, anh sẽ thu xếp việc gia đình nên xin tôi tha thứ và cho cơ hội được gặp lại.
Sau tất cả những gì anh mang đến, tôi nghĩ mình sẽ cho anh một cái tát, hét vào mặt anh, nguyền rủa anh, nhưng trên hết tôi không thể làm được điều đó khi nghĩ về Suri, con gái của anh, nhớ lại tin nhắn mình đã đọc. Điều cuối cùng tôi làm được cho cô bé là trả anh về với vị trí là một người chồng, người cha của gia đình anh. Tôi đã nhắn tin cho anh “Trong mắt em và vợ anh, anh là người đàn ông tồi tệ nhưng đừng để cho Suri nghĩ về anh như một người bố không tốt. Hãy quay về và cầu xin sự tha thứ của vợ. Suri cần có tình yêu của anh và mẹ của cháu”.
Đến hôm nay khi nghĩ về những gì đã qua tôi không ngờ mình lại đủ mạnh mẽ đến vậy. Tôi đã đến một nơi khác không có anh, đã có thể sống những ngày tháng vui vẻ bên những người thân yêu của mình dù nhiều đêm vẫn nhớ về anh và đôi khi những giọt nước mắt vẫn thấm đẫm chiếc gối. Tôi đã quyết đúng khi giữ im lặng và ra đi.
Theo Blogtamsu
Một tay ôm vợ, giấu tay kia tôi ôm... người tình
Người tình của tôi, cô gái bé nhỏ của tôi, em mặc cho tôi chiếm lấy. Em không nói cũng chẳng cầu xin buông tha...
Video đang HOT
Tôi là gã đàn ông tồi. Tôi tự nhận mình là người như thế dù bên ngoài có không biết bao người phải xuýt xoa khen tôi giỏi giang.
Có vợ đẹp, con xinh, công ty làm ăn thuận lợi vào cái tuổ.i ngũ tuần, cứ ngỡ tôi sẽ thấy viên mãn với hạnh phúc của mình nhưng không...
Năm tháng trước tôi gặp em, người con gái có đôi mắt u buồn. Em là cô gái thôn quê lên thành phố trọ học, để đỡ đần cho cha mẹ, em đi tìm một công việc làm thêm.
Tình cờ gặp em trong quán cà phê đối diện công ty của tôi, nơi em đang làm, tôi bị cuốn hút với đôi mắt ngây thơ nhưng đượm buồn đó.
Vẫy tay gọi em lại, em rụt rè hỏi: &'Xin lỗi, chú cần gì ạ?'. &'Cho tôi một cốc cà phê', tôi nhanh chóng đáp lời.
Tôi mỉm cười, cô bé ngây thơ gọi mình là &'chú'. Cũng đúng, tôi hơn em đến mấy chục tuổ.i cơ mà.
Em rời đi, nhanh chóng lấy cà phê cho tôi. Từ ngày đó, sáng nào tôi cũng rời nhà rất sớm, đến quán cà phê để được ngắm nhìn em.
Tôi bắt chuyện với em, có khi là mời em cùng uống nước, có khi là rủ em tán gẫu rồi cùng nhau ăn sáng.
Tôi càng thương em hơn khi biết rõ hoàn cảnh của em. Biết em chật vật với tiề.n ăn, tiề.n thuê phòng hàng tháng, bố mẹ lại bị bệnh ở quê nhà, tôi chân thành muốn chu cấp cho em.
Em khéo léo từ chối. Em bảo: &'Được ở bên cạnh chú chia sẻ nỗi niềm cho vơi nỗi nhớ quê nhà là cháu hạnh phúc lắm rồi. Làm sao cháu có thể nhận tiề.n của chú được ạ'.
Mặc cho em chối từ, tôi kiên quyết đưa một phong bao đầy tiề.n cho em:
&'Xem như tôi cho em vay. Hiện bố em đang cần tiề.n chữa trị, em hãy cầm lấy để trả tiề.n viện phí cho bố trước đã. Sau này em trả lại cho tôi.
Rồi tôi nháy mắt tinh ranh: &'Đến lúc đó em đừng chạy mất là được'.
Em nhìn tôi, ánh mắt chứa đựng lòng biết ơn vô bờ. Đêm ấy, em lên xe về quê với bố.
Mấy ngày rồi không được nhìn thấy em, tôi thấy lòng trống trải và cô đơn vô hạn. Nằm bên vợ nhưng trái tim tôi lại hướng về em.
Kể từ ngày quen em, chuyện chăn gối của vợ chồng tôi nhạt dần. Tôi không còn thấy hứng thú khi ân ái với vợ nữa.
Đổi lại, tôi mơ tưởng về một lần được chung đụng thân xác với em.
Thế rồi sau những thay đổi kỳ lạ của tôi, vợ lờ mờ nhận ra có điều gì đó mà tôi đang giấu giếm.
Vợ gặng hỏi thì tôi bảo: &'Chẳng có gì đâu, chỉ là chút chuyện ở công ty thôi'.
Vợ chồng sống với nhau mấy chục năm trời, tâm tính của tôi thế nào, vợ hiểu rõ.
Nhưng chưa bao giờ vợ nói nặng lời với tôi, cô ấy luôn là người giữ lửa cho mái ấm này.
Cô ấy chỉ nói: &'Nếu một ngày em phát hiện ra anh lừa dối mẹ con em, tất cả sẽ là lỗi của em, vì em không biết cách giữ trái tim anh bên mình'.
Tôi nhìn vợ với ánh mắt thương cảm. Nhưng con tim tôi vẫn thổn thức nỗi nhớ về em, cô gái với ánh mắt đượm buồn mà tôi gọi là &'người tình bé nhỏ'.
Sau bao ngày khắc khoải, tôi cũng được gặp em. Em xanh xao và gầy hơn trước. Thương em, tôi ôm chặt em vào lòng.
Tôi cùng em về căn hộ chung cư mà tôi đã thuê cho em. Con tim tôi rạo rực khi em sánh bước bên cạnh.
Về đến phòng, tôi ôm lấy em và tham lam chiếm giữ bờ môi của em. Em không nói gì, để mặc cho tôi &'tung hoành' trên đôi môi đó.
Rồi dụ.c vọn.g trỗi dậy, tôi lần đến từng cúc áo sơ mi của em. Trong khao khát điên cuồng, tôi thì thầm bên tai em: &'Xin em, anh nhớ em đến phát điên'.
Người tình của tôi, cô gái bé nhỏ của tôi, em mặc cho tôi chiếm lấy em.
Em không nói cũng chẳng cầu xin tôi buông tha, trái lại em gật đầu đồng ý.
Nhưng rồi nhìn thấy những giọt nước mắt trên gương mặt của em, tôi chợt khựng lại. Bất giác tôi nghĩ về người vợ ở nhà, tôi buông em ra.
&'Xin lỗi em, tôi không cố ý, tôi vẫn sẽ ở bên em những lúc em cần. Em là cô gái bé nhỏ cần được che chở, tôi không được phép làm tổn thương em'.
Và lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mắt biết cười của em, em nhẹ nhàng gật đầu.
Còn tôi biết, tôi sẽ giấu vợ để được bên cạnh em, cho đến khi em tìm được một hạnh phúc cho riêng mình, tôi mới thấy lòng mình thanh thản.
Theo Khampha
Chồng đi chơi gái, gọi vợ mang tiề.n đến trả Trong lúc anh và tình nhân đang vui vẻ trong khách sạn thì bị chồng cô ta bắt quả tang. Anh bị ba người đàn ông cao to vây quanh, trên người anh khi đó chỉ mặc mỗi một chiếc quần sịp, bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp, trang phục lộn xộn, quần áo xộc xệch, trên đầu giường còn...