Tôi đã phải tung ‘hạ sách’ với nhân tình của chồng
Cho dù có chút áy náy vì đã lừa một cô bé mới ngoài 20 tuổ.i, nhưng tôi không hối hận. Tôi cũng phần nào thở phào nhẹ nhõm vì gỡ được nhân tình khỏi chồng một cách bí mật.
Tôi năm nay 30 tuổ.i, ngoài việc là chủ cửa hàng mỹ phẩm, tôi còn là vợ của một giám đốc doanh nghiệp thành đạt. Tôi có con trai con gái ngoan, học giỏi. Tôi cũng đã từng hạnh phúc, tự hào và toàn tâm vun đắp cho gia đình.
Nhưng gần 2 năm trở lại đây, chồng tôi lạnh nhạt, thờ ơ và không còn dành nhiều thời gian cho gia đình như trước. Ban đầu, khi các con hỏi, tôi phải lấy lý do bố bận việc, bố đi công tác… để các con yên lòng. Trong khi bản thân tôi thì buồn vô hạn.
Rồi tôi cũng phải làm cái việc mà chưa khi nào nghĩ đến, đó là thuê người theo dõi chồng. Quả nhiên, chồng tôi có nhân tình bên ngoài. Đó là một cô sinh viên học trường nghê thuật, kém chồng tôi 14 tuổ.i.
Ban đầu, tôi nghĩ cô ta đến với chồng tôi vì tiề.n như những người phụ nữ vẫn vây quanh anh bấy lâu. Nhưng khi điều tra ra, gia cảnh nhà cô gái đó khá giàu có, bản thân cô ta cũng vừa làm vừa học và đã kiếm ra tiề.n, cá tính rất mạnh mẽ, nên tôi hoang mang vô cùng. Tôi ngờ ngợ, thứ tình cảm dành cho chồng tôi là tình yêu thực sự. Cô ta có tuổ.i trẻ, nhan sắc, đam mê và cá tính mà tôi chẳng thể nào sánh được.
Ảnh minh họa
Dù không công khai mối quan hệ nhưng lúc nào rảnh là họ lại ở cạnh nhau, khiến chồng tôi chẳng còn nghĩ đến gia đình. Những lời nói dối, bao biện của tôi không còn khiến con cái tin nữa. Đã nhiều lần các con tỏ ra buồn bã vì sự thiếu quan tâm của bố.
Video đang HOT
Khi tôi bóng gió nói với các con về chuyện muốn sống riêng với 2 đứa, các con tôi đã phản ứng rất tiêu cực. Điều này làm tôi không đủ quyết tâm l.y hô.n. Sau thời gian khá dài ngăn cản, thuyết phục chồng thất bại, tôi chọn cách trung hòa, nhắm mắt cho qua mọi việc cốt giữ gia đình, che mắt các con.
Phải nói thật rằng, với việc cắn răng chấp nhận chồng ngoạ.i tìn.h để duy trì cuộc sống gia đình thì tôi mới là người khổ tâm nhiều nhất. Nhưng đổi lại con cái tôi tĩnh tâm, tập trung học hành. Trong thâm tâm tôi có chút gì đó hy vọng vào cái thứ gọi là ‘lạt mềm buộc chặt’ mà ông cha ta thường nói, nhưng có vẻ vô vọng quá.
Gần 2 năm trôi qua, chồng tôi và cô nhân tình vẫn quấn quýt bên nhau, dường như còn mặn nồng hơn cả trước. Gia đình tôi bề ngoài vẫn là gia đình hạnh phúc. Cho đến cách đây 1 tháng, tôi biết được cô nhân tình muốn cưới và thúc anh l.y hô.n vợ con để cho cô ta danh phận. Chồng tôi trở về nhà đầy day dứt, trăn trở và buồn phiền.
Tôi quyết định không cho sự việc đi quá xa nữa. Nghĩ mãi, tìm hiểu rất kỹ, tôi quyết định dùng ‘ hạ sách’ để thuyết phục cô ta rời xa chồng mình trong yên lặng.
Vào chiều thứ sáu cuối tháng trước, chồng tôi đi công tác, Tôi hẹn gặp cô nhân tình trẻ tuổ.i của chồng tại phòng chăm sóc đặc biệt ở một bệnh viện tư nhân. Cô ta nhận lời và xuất hiện trước mặt tôi khá điềm tĩnh. Còn tôi, để diễn vở kịch này mà đã cố gắng nhịn đói hơn 1 ngày trời, không ngủ liền 2 đêm, nhập viện vì huyết áp thấp nhưng lại xin đăng ký nội trú.
Ngồi trước cô ta, tôi nhận ra sự thông minh, sắc sảo mà thời tuổ.i trẻ tôi cũng chẳng có được. Cô ta nói muốn sinh con, muốn có gia đình thực sự với anh và mong tôi nhường chồng. Còn tôi thì hỏi cô ta có biết gì về tôi và gia đình của anh không? Thì cô ta nói cô ta biết anh đã có vợ và 2 con, nhưng vì tình cảm nên cô ta chấp nhận điều tiếng trở thành kẻ thứ ba. Lần này nhận lời gặp mặt tôi chẳng qua cô ta muốn dứt khoát một lần cho xong việc và cũng để tôi buông tay.
Tôi nói mình già, ốm yếu, lại bệnh tật nên dù biết chuyện của anh và cô ta đã hơn 2 năm nay nhưng tôi vẫn chấp nhận. Tôi còn phải cảm ơn cô ta vì đã mang lại niềm vui cho anh, thay vì suốt ngày nhìn một người vợ bệnh tật, thiếu sức sống như tôi.
Ảnh minh họa
Tôi còn nói mình bị bệnh tim giai đoạn cuối, chẳng biết còn sống được bao lâu, xin cô ta nhường anh lại cho gia đình tôi những ngày cuối đời. Sau khi tôi chế.t, cô ta có thể danh chính ngôn thuận làm vợ anh, mà không phải lo điều tiếng gì nữa. Huống chi nếu chồng tôi yêu thương thật lòng thì sẽ chờ đợi cô ta.
Tôi cố gắng khóc lóc, tiều tụy, sốc ngất lên ngất xuống, nhắn nhủ cô ta sau này chăm sóc các con tôi cẩn thận. Tôi sẽ nói với các con, để các con hiểu và chấp nhận cô ta.
Thấy cô ta ngồi lặng thinh suy nghĩ, tôi giả vờ mệt mỏi rồi để cô ta ra về. Lúc đó tôi chỉ biết đán.h cược, đán.h cược rằng cô ta là người có học, sẽ không làm khó dễ một người phụ nữ sắp chế.t. Còn nếu cô ta vẫn thúc giục chồng tôi l.y hô.n, thì đúng là tôi chẳng thể cố gắng làm gì được nữa.
Đúng như nhận định của tôi, ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi của cô ta nói rằng cô ta đồng ý chấm dứt với anh. Rồi cô ta bán căn hộ và xin vào Sài Gòn thực tập mà không cho chồng tôi biết. Chồng tôi điên cuồng tìm cô ta suốt 2 tuần qua. Nhưng tôi biết, thời gian sẽ làm lành mọi thứ, rồi anh cũng sẽ thoát khỏi đoạn tình cảm này.
Hai hôm trước, tôi nhận được tin nhắn từ một số máy lạ. Nhắn rằng vẫn còn rất yêu chồng tôi, có thể hy sinh danh dự của mình để mang lại hạnh phúc cho anh. Nhưng không thể vì điều đó mà cướp đi sự yên ấm của một gia đình, nhất là với một người bệnh tật như tôi.
Cho dù có chút áy náy vì đã lừa một cô bé mới ngoài 20 tuổ.i, nhưng tôi không hối hận. Tôi cũng phần nào thở phào nhẹ nhõm vì gỡ được nhân tình khỏi chồng một cách bí mật mà anh chẳng hề hay biết. Dù đó đúng là hạ sách nhưng tôi đã giữ lại được bố cho các con của mình, tôi làm vậy có đúng không mọi người?
Theo Afamily
Tôi đã phải dùng đến "hạ sách" thì con dâu mới đưa cháu nội về quê ăn Tết
Lần đầu tiên con dâu tôi khóc, xin lỗi bố mẹ vì không làm tròn trách nhiệm, vô tâm, ích kỷ suốt mấy năm qua. Con trai cũng xin lỗi, và hứa từ năm sau sẽ về ăn Tết cùng ông bà tôi, cuối cùng trước giờ cơm tối, chúng tôi vẫn có một bữa cơm tất niên ấm cúng bên toàn bộ gia đình mình.
Vợ chồng tôi năm nay 60 tuổ.i, do hiếm muộn nên chúng tôi chỉ có một con trai duy nhất. Năm nay cháu 29 tuổ.i đã có gia đình và một con trai 2 tuổ.i. Thực lòng, vợ chồng tôi một thời đã từng tự hào, hãnh diện vì có đứa con trai duy nhất nhưng cháu học hành đỗ đạt, công danh rộng mở và lấy được cô vợ vừa xinh đẹp công việc lại ổn định, gia đình gia giáo. Nhưng suốt 3 năm có con dâu, chưa năm nào vợ chồng nó chịu về quê ăn Tết trọn vẹn với chúng tôi. Họ hàng, láng giềng dị nghị, bàn tán, đôi khi chúng tôi phải át đi nói vợ chồng nó làm công ty nước ngoài, bận rộn, chỉ được nghỉ Tết tây. Nhưng thực lòng chúng tôi buồn lắm, bởi biết nguyên nhân chính là con dâu tôi "sợ" phải về quê với nhiều lý do: sợ về quê bẩn, ảnh hưởng sức khỏe; rồi nó sợ phải làm cỗ bàn Tết nhất; sợ va chạm với nhà chồng... và hơn hết, vì nó lười không muốn đụng tay đụng chân vào công việc gì. 3 năm làm dâu, con dâu đưa ra nhiều lý do để trốn Tết nhà chồng. Năm đầu, nó nói nghén ngẩm, sức khỏe yếu đi lại sợ mệt mỏi ảnh hưởng em bé; năm thứ hai lấy cớ con nhỏ, trời lạnh đi về hơn 200km sợ cháu ốm; còn năm nay nó định lấy lý do chỉ được nghỉ ngày 30 Tết, những ngày khác vẫn phải đi trực. Vợ chồng tôi nghe mà đau lòng quá, con dâu duy nhất không có trách nhiệm với gia đình, con trai cũng không bảo ban được vợ làm tròn trách nhiệm. Đôi khi tôi chạnh lòng nghĩ, chẳng hiểu về sau hai thân già chúng tôi biết nương tựa vào ai? Nghĩ là vậy, buồn là thế nhưng chúng tôi cũng chỉ biết ngậm ngùi, được con cháu về thăm trước Tết rồi mùng 2, mùng 3 lại khăn gói lên thăm chúng. Nhưng năm nay, khi cháu nội đã lớn, con dâu 2 năm trời không biết Tết nhà chồng là gì, tôi đã bàn với chồng nhất định phải "triệu" chúng về cho bằng được. Dù có không làm gì thì cũng phải có mặt để vừa tròn trách nhiệm, vừa để chúng tôi dễ ăn nói với họ hàng, anh em.
Những ngày trước Tết, vợ chồng tôi vẫn không nói gì, con dâu chuyển tiề.n biếu Tết, quà Tết cho chồng mang về quê biếu bố mẹ. Tôi vẫn gọi điện cảm ơn và nói rất buồn khi con dâu không về nhưng nó vẫn nói an ủi tôi với giọng buồn, biết lỗi đổ cho công việc không thể làm khác được. Rồi hết ngày 28 Tết, con trai tôi cũng khăn gói lên Hà Nội với vợ con bỏ lại ông bà tôi một mình sắm sửa Tết. Nhìn hàng xóm con cháu nườm nượp kéo về, gia đình đông vui, tôi rớt nước mắt cho hoàn cảnh nhà mình. Tôi càng rộn lên quyết tâm thay đổi các con của mình. Tôi vẫn để con trai quay về thành phố mà không níu kéo, khi dỗi gì. Đến sáng ngày 30, ông nhà tôi gọi điện lên nói tôi đi chợ Tết bị ngã xe, gãy tay chân, hai vợ chồng về gấp. Nghe tin xong, vợ chồng con trai, con dâu dù không muốn cũng phải về ngay. Về tới nơi, nhìn tôi tất tả cơm nước, bày biện cỗ bàn cúng gia tiên. Các con tôi cáu gắt, nói vợ chồng tôi ác, quá đáng, hành động thiếu suy nghĩ. Mặc cho các con nói, trách móc, tôi vẫn ngồi im, nghe, nuốt từng chữ như mình là kẻ tội đồ thật. Thâm tâm tôi cũng biết, việc làm của mình là không phải nhưng "cực chẳng đã" tôi mới phải dùng hạ sách này. Bao nhiêu lời nói nhẹ nhàng, khi dỗi, nước mắt cũng có làm các con tôi động lòng đâu, vậy mà chỉ có vậy, chúng đã mang cháu nội về ngay. Nó hơi quá, hơi nhẫn tâm nhưng với tôi là đáng lắm, tôi đã nhận ra tình cảm của các con với mình, chẳng hờ hững, chẳng vô tâm như mình nghĩ. Để mặc vợ chồng con trai nói, trách móc xong tôi chỉ khóc mà nói một câu, các con tôi đã ôm chầm và xin lỗi tôi. Bao nhiêu năm nuôi con, thực đến giờ tôi mới thấy được mình là người quan trọng. Các con tôi xin lỗi hai thân già chỉ vì câu nói "mẹ muốn các con cho cháu về ăn Tết. Nhà mình neo người, Tết lạnh lẽo lắm. Mẹ có lỗi với các con nhưng mẹ chấp nhận hết chỉ để được gần con cháu trong ngày Tết".
Lần đầu tiên con dâu tôi khóc, xin lỗi bố mẹ vì không làm tròn trách nhiệm, vô tâm, ích kỷ suốt mấy năm qua. Con trai cũng xin lỗi, và hứa từ năm sau sẽ về ăn Tết cùng ông bà tôi, cuối cùng trước giờ cơm tối, chúng tôi vẫn có một bữa cơm tất niên ấm cúng bên toàn bộ gia đình mình. Vậy đấy, sau 3 năm vợ chồng tôi cô quạnh ăn Tết một mình giờ đã có con cháu quây quần. dù phải dùng đến chiêu hạ sách nhưng với tôi nó đáng giá lắm. Chỉ có như thế tôi mới thể mang những yêu thương quay về với chúng tôi. Nhìn con dâu bận rộn, lo toan Tết nhất tôi thấy mãn nguyện lắm, càng thấy vui hơn khi con nói "con xin lỗi, con không biết Tết nhất lại thiêng liêng vậy, con cũng không biết một mình mẹ làm hết bấy nhiêu việc vất vả thế nào. Từ nay, dù có chuyện gì con cũng sẽ về lo Tết với bố mẹ."
Tôi kể câu chuyện của gia đình mình trong ngày năm mới, chỉ xem nó như một kinh nghiệm, một niềm vui lớn mong mọi người chia sẻ để niềm vui của gia đình tôi thêm trọn vẹn. Có lẽ tôi vẫn là người may mắn, dù sao các con tôi cũng còn là người biết nghĩ, mong rằng bậc cha mẹ nào cũng được như tôi, không còn cô quạnh, hiu hắt mỗi khi Tết về.
Theo Công Luận
Giọt nước mắt đòi mẹ của con và nỗi ân hận suốt đời của kẻ làm chồng như tôi Con gái tôi khóc đòi mẹ đến thương tâm. Nó khóc đến ngất lên ngất xuống. Mỗi lần nhìn thấy con khóc, gọi tên mẹ nỗi ân hận lại dâng đầy trong lòng tôi... Tôi từng có một mái ấm hạnh phúc, một cô vợ hiền thảo và biết lắng nghe. Người phụ nữ ấy cho tôi biết thế nào là yêu, thế...