Tôi đã cưới gái về làm vợ
Trong đầu tôi cứ lặp đi, lặp lại cái điệp khúc mà người ta hay nói hoặc nghĩ về vợ tôi “Con đĩ”.
Tôi và vợ quen nhau trong một lần đi phát quà cho t.rẻ e.m nghèo vùng cao. Tôi ấn tượng với em bởi vẻ ngoài hiền dịu, nết na và giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp.
Tôi chủ động tiếp cận và làm quen với em, tôi xin số điện thoại và bắt đầu tán tỉnh em mỗi đêm. Em ban đầu còn e ngại nhưng cũng nhanh chóng ngã vào lòng tôi.
Em nói em vừa nghỉ việc trong một công ty nhỏ và đang tìm kiếm một công ty khác tốt hơn để làm việc. Với mối quan hệ rộng của mình, tôi dư sức kiếm cho em một công việc văn phòng ổn định, sáng đi tối về.
Tôi yêu em và hết lòng tin tưởng em. Những lời nói ngọt ngào của em lúc nào cũng thúc giục tôi cưới em về làm vợ. Tôi nhanh chóng làm lễ cưới rước em về ở chung một nhà.Tôi hạnh phúc khi có em bên cuộc đời này, che chở cho em, mang đến cho em một gia đình hạnh phúc. Ấy vậy mà, thứ tôi nhận lại từ em lại là sự giả dối, vô lương tâm. Tôi sẽ chẳng biết về sự thật con người em cho đến một ngày.
Cuộc gặp định mệnh ấy đã cho tôi biết em đã lừa dối tôi bấy lâu nay (Ảnh minh họa)
Tôi đưa em đi chơi vào ngày nghỉ. Lúc đó, em đang mang bầu đứa con đầu tiên của chúng tôi. Tôi muốn em có thời gian thư giãn nghỉ ngơi. Tôi đưa em đến một khu cao cấp ở ngoại thành. Sau khi nhận phòng nghỉ, tôi nhẹ nhàng một tay đỡ em, một tay xách đồ lên phòng.
Vừa lên đến cửa phòng, bỗng có một người đàn ông gọi giật em lại:
- Lan, lại đi khách à?
Trong khi tôi còn bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì thì anh ta tiếp:
- Ô, em đang mang bầu à? Em nói không bao giờ để dính bầu khi đi khách mà? (Rồi nhìn sang tôi) – Đây là ai vậy?
Video đang HOT
Sắc mặt vợ tôi biến sắc dần dần, tôi gần như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vợ tôi cố gắng cứu vớt :
- Anh nói gì vậy, anh nhầm tôi với ai rồi. Đây là chồng tôi.
- Anh nhầm ai chứ nhầm sao được em. Em là người l.àm t.ình giỏi nhất anh từng biết đấy. Mà đây là chồng em sao, không thể thế được, ai mà cưới em chứ.
Vợ tôi luống cuống, cứ liên tục nói anh ta nhầm ai với vợ tôi, nói rằng không quen anh ta. Tôi cười, nói với anh ta :
- Cô ấy là vợ tôi.
Anh ta nhếch mép cười mỉa mai rồi quay đi. Thấy anh ta bước đi, tôi cảm thấy có điều gì cực kỳ không ổn. Vợ tôi mặt xanh mét, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi dò xét.Tôi biết mình không thể để anh ta đi như vậy được, tôi cần hiểu rõ những gì người đàn ông đó nói về vợ mình. Tôi đưa đồ cho Lan cầm rồi chạy theo người đàn ông đó. Tiếng Lan gọi tôi lại cứ ù ù bên tai, lúc rõ lúc nhạt.
- Này anh, dừng lại, chúng ta nói chuyện một chút.
Anh ta quay lại, vẻ mặt bình thản:
- Có gì sao anh bạn?
- Anh từng quen vợ tôi ư? Tôi chưa thấy cô ấy nhắc gì về anh cả. Anh là ai?
- Làm sao cô ta dám nhắc đến tôi cơ chứ. (Anh ta cười lớn)
- Là sao?
- Tôi đã từng ngủ với vợ anh đấy. Nhiều lần chứ không phải một lần đâu. Tôi vẫn gọi cho cô ta khi cần.
- Anh nói gì vậy, không thể nào.
- Anh không tin sao. Vậy tôi cho anh xem cái này.
Nói rồi anh ra mở điện thoại ra, tìm một lúc rồi cho tôi xem một bức ảnh. Tôi vẫn nhớ giây phút mình nhìn vào chiếc điện thoại ấy, trong người tôi như có thứ gì đó chẳng thể nuốt trôi, tức giận và thất vọng. Đó là hình ảnh Lan – vợ tôi đang được anh ta ôm ấp, âu yếm. Tôi không tin vào mắt mình nữa….. Tôi ngồi phịch xuống sảnh khách sạn, mặc kệ cho người này, người kia nhìn tôi với ánh mắt khác thường.
Người đàn ông đó nhìn tôi với vẻ thương tâm. Chắc hẳn hắn ta đang cười tôi cưới ai không cưới, cưới một người đàn bà làm cái nghề nhơ nhuốc ấy. Trong đầu tôi cứ lặp đi, lặp lại cái điệp khúc mà người ta hay nói hoặc nghĩ về vợ tôi “Con đĩ”.
Nghĩ đến đây, tôi giật mình hoảng loạn, lo lắng và sợ hãi. Vợ tôi, người tôiyêu thương và tin tưởng, người là mẹ của con tôi, trước kia lại là một con điếm, thật đáng khinh bỉ.
Tôi rời đi, không muốn nhìn người đàn bà giả dối, dơ bẩn ấy thêm lần nào nữa. Ai cũng bảo là lấy điếm về làm vợ chứ ai lấy vợ về làm điếm. Thế nhưng tôi không thể nào chấp nhận được sự thật nhơ nhuốc này. Hóa ra trước khi gặp tôi, cô ta đã từng trao thân cho biết bao nhiêu gã đàn ông dày vò vì kiếm tiến. Không biết là cái thai trong bụng có phải con tôi hay là sơ sẩy trong lần đi khách nào đấy của cô ta.
Hóa ra từ trước tới nay tôi có mắt như mù để loại người như cô ta đùa giỡn với tình cảm và danh dự của mình. Tôi cắm đầu chạy ra khỏi khách sạn, không muốn nghĩ về người đàn bà đó thêm lần nào nữa trong đời mình.
Theo Phununews
Nỗi niềm mẹ đơn thân ‘bán mình’ nuôi con
Cuộc đời tôi từ khi trót dại đến nay là cả một vũng bùn nhơ nhuốc, có muốn thoát ra khỏi vũng bùn ấy cũng không được.
Tôi có nên dừng lại và tìm cho mình một con đường khác? (Ảnh minh họa)
Kể từ khi quyết định sinh con một mình, tôi đã chấp nhận sống một cuộc sống khó khăn, vất vả và chấp nhận luôn cả viêc giả câm giả điếc trước miệng lưỡi thiên hạ. Ngày biết con gái "không chồng mà chửa" bố mẹ tôi giận tím mặt bắt tôi đem bỏ cái thai, nhưng cứ hễ bước chân đến cửa phòng khám là tôi không thể đứng vững, hai chân run cầm cập va đ.ập và nhau cố lết nhanh ra khỏi cái nơi u ám đó.
Và cũng kể từ đó tôi trở thành người phụ nữ đơn độc có con nhưng không có chồng. Bố mẹ tôi không thể chấp nhận một đứa con gái hư đốn như tôi nên ngay trong cái đêm tôi quyết tâm giữ lại cái thai ông bà cũng hạ quyết tâm từ mặt và đuổi con gái ra khỏi nhà.
Tôi biết bố mẹ tôi thương con gái, chỉ mong con gái có được cuộc sống hạnh phúc. Nhưng trái lại tôi chỉ mang đến phiền toái và nỗi xấu hổ đến cho gia đình. Bố tôi là người cương trực, cả đời sống mẫu mực làm gương cho biết bao người, nay làm sao có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Giờ cái thai còn nhỏ thì không sao, nhưng khi cái thai lớn hơn bố mẹ tôi làm sao dám ngẩng mặt nhìn làng trên xóm dưới.
Sau khi tôi bỏ nhà đi nghe nói bố mẹ tôi cũng đi tìm tôi khắp nơi. Nhưng nỗi uất hận của người con gái trẻ đôi mươi trước cuộc sống khiến tôi có ý nghĩ sẽ lẩn trốn cả đời. Tôi đến một vùng đất lạ, không có bố mẹ, không có lấy bóng dáng một người thân thiết. Để có t.iền nuôi sống bản thân tôi cố xin một công việc trong tiệm giặt khô. Tôi làm việc cật lực cho đến ngày sinh. Nhưng vì vất vả lại thêm phần ăn uống kham khổ nên đ.ứa b.é sinh ra cũng yết ớt.
Ôm đứa con trai còn đỏ hỏn trong vòng tay bỗng tôi khóc òa như đ.ứa t.rẻ. Tôi khóc vì vui sướng, vì hạnh phúc, và cũng vì quá đau khổ. Chỉ một lần trót dại mà tôi đã phải trả một cái giá quá đắt, đ.ánh đổi cả gia đình, tương lai, t.uổi trẻ. Giờ đây niềm an ủi duy nhất của tôi là đứa con. Tôi đặt tên con là Thủy, Thủy là sông, là nước... nước sẽ cuốn trôi tất cả nỗi buồn vào trong dĩ vãng.
Để có thể một thân một mình nuôi lớn một đ.ứa t.rẻ là điều không hề dễ dàng. Vì thế sau khi sinh con không lâu tôi quyết định nghỉ việc ở tiệm giặt khô và bước chân vào con đường tội lỗi. Con đường ấy người ta vẫn gọi trêu nhau là "làm tình nhân cho trăm người".
Lợi dụng gương mặt xinh đẹp của bà mẹ một con tôi dễ dàng lọt vào mắt của cả những gã đàn ông đã có vợ lẫn những gã trai tân. Những đồng t.iền tôi kiếm được tất thảy đều từ chỗ những gã đàn ông đó. Tôi khinh bỉ tụi đàn ông chỉ biết làm hại đời con gái người ta rồi cao chạy xa bay. Nhưng nếu không dựa vào đó thì tôi biết bấu víu vào đâu ở cái mảnh đất không một bóng người thân quen này.
Tôi nhận lời yêu cùng lúc nhiều người đàn ông, chấp nhận lên giường với họ như một nghĩa vụ. Ngày qua ngày tôi phải khoác lên mình chiếc "mặt nạ" cố tỏ ra tươi cười, hạnh phúc, nhưng có ai biết đâu trong lòng tôi như có hàng ngàn, hàng vạn mũi kim đ.âm sâu vào tim.
Bước chân vào con đường lừa gạt, k.iếm t.iền trên thân xác này không phải lúc nào cũng may mắn qua mặt được tụi đàn ông xấu xa. Cũng có không ít lần bị nghi ngờ, nhưng may mắn thì dăm ba câu giải thích, hay vài cái vuốt ve âu yếm thì mọi chuyện lại đâu vào đấy. Nhưng cũng có khi phải tím mặt tím mày nếu chẳng may đang đi với người đàn ông này vô tình gặp người đàn ông khác, hay bị vợ/ người yêu của họ đ.ánh g.hen...
L.àm t.ình nhân "trăm người" cũng chẳng khác gì làm gái gọi. Trước đây tôi khinh bỉ những đứa con gái lười lao động chỉ thích ăn ngon mặc đẹp bằng cách lên giường với đàn ông bao nhiêu thì giờ đây chính tôi lại bước chân vào con đường đó. Cuộc đời tôi từ khi trót dại đến nay là cả một vũng bùn nhơ nhuốc, có muốn thoát ra khỏi vũng bùn ấy cũng không được.
Thấm thoát 5 năm cũng trôi qua, con tôi cũng được 5 t.uổi, nó bắt đầu đã biết nhận thức. Ngày nào nó cũng hỏi "sao mẹ về muộn vậy, sao hôm nay mẹ không về với Thủy? Sao người mẹ toàn mùi rượu? hay mẹ ơi, sao người ta gọi mẹ là con đ*, con đ* có nghĩa là gì?...". Những lúc đó tôi chỉ biết ôm con vào lòng khóc tức tưởi.
Rồi đây chỉ vài ba năm nữa con tôi sẽ lớn, nó sẽ không hỏi những câu đó nữa vì nó biết tất cả những việc mẹ nó làm. Mai này nó sẽ bị bạn bè chê cười, nó cũng sẽ tủi hận như mẹ nó. Liệu sau này nó có hiểu cho nỗi khổ của tôi hay sẽ oán trách tôi suốt đời? Tôi có nên dừng lại và tìm cho mình một con đường khác?
Theo DanViet