Tôi đã bỏ đi, mặc cho hai cô nhân tình lao vào cấu xé chồng mình trước
Tôi biết Phong đang có nhân tình ở bên ngoài, nhưng lòng tự trọng không cho phép tôi mở miệng ra hỏi chồng, tôi muốn Phong nói với tôi mọi thứ.
Ấy vậy mà Phong vẫn tìm mọi cách lảng tránh.
Tôi đã từng mơ mộng về một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, và tôi nghĩ tôi đã có được điều đó khi kết hôn với Phong. Dù gì thì Phong cũng là mẫu đàn ông mà bao nhiêu người phụ nữ khác mơ ước. Ở anh có cả sự hào hoa, sự quyết đoán đủ để khiến người khác cảm thấy hấp dẫn. Phong thành đạt trong sự nghiệp và luôn quan tâm, chăm sóc tôi. Chính tôi cũng bất ngờ khi thấy anh cầu hôn mình và bỏ qua hàng loạt cô gái xinh đẹp xung quanh.
Từ đó, tôi nghiễm nhiên trở thành cái gai trong mắt những cô gái khác vì họ thấy tôi có được một người chồng quá lý tưởng. Ngoài giờ làm việc, Phong còn dành thời gian để làm việc nhà cùng tôi, chúng tôi có chung sở thích làm vườn nên cứ ngày Chủ nhật là hai vợ chồng lại tất bật trên sân thượng, sau đó ngồi uống trà, nhìn ngắm những chậu hoa đủ màu khoe sắc.
Thế nhưng cuộc sống hôn nhân trong mơ của tôi chỉ kéo dài được 1 năm. Sang đến năm thứ 2, Phong bắt đầu đi sớm về muộn. Cứ về nhà là anh lại lao vào phòng làm việc rồi ngồi trong đó đến đêm. Tôi hỏi han anh chỉ nói rằng, do đợt này công việc ở công ty có chút vấn đề, anh phải giải quyết liên tục nên đ.âm ra mệt mỏi. Tôi thương chồng nhưng không biết an ủi anh bằng cách nào.
Một buổi trưa đầu tháng 10, khi tôi đang đèo cô bạn lang thang trên phố để mua ít đồ thì thấy Phong khoác tay một cô gái chân dài đi trên vỉa hè. Tôi thấy rõ Phong đang mặc chiếc áo màu thiên thanh mà tôi vừa mua cho anh ấy mấy ngày trước, mái tóc bồng bềnh của Phong cứ cọ vào má cô gái kia khiến cô ta liên tục đưa tay lên ôm mặt. Tôi không nói gì với cô bạn, nhưng vẫn cố gắng ngoái lại nhìn họ. Dù đã đi một đoạn khá xa nhưng tôi vẫn thấy Phong ôm eo cô gái đó rất chặt.
Video đang HOT
Tối đó Phong về nhà khá muộn, chiếc áo màu thiên thanh tôi mua cho anh bị nhàu nát. Tôi nhìn Phong có ý dò hỏi nhưng anh vội vã tránh ánh mắt của vợ. Phong vào nhà tắm, ở trong đó khoảng 30 phút rồi lại bỏ vào phòng làm việc đến khuya.
Tôi biết Phong đang có nhân tình ở bên ngoài, nhưng lòng tự trọng không cho phép tôi mở miệng ra hỏi chồng, tôi muốn Phong nói với tôi mọi thứ. Ấy vậy mà Phong vẫn tìm mọi cách lảng tránh. Cuộc sống của vợ chồng tôi cứ thế trôi qua một cách nặng nề.
Nhưng đến lần thứ 2, khi tôi thấy Phong cặp kè với một cô gái khác vào khách sạn thì niềm tin tôi dành cho anh đã vỡ vụn. Tại sao Phong của tôi lại trở thành người đàn ông lừa dối vợ như thế? Rõ ràng anh có thể nói với tôi nếu không còn yêu thương tôi nữa, tại sao anh lại đi cặp hết cô này đến cô khác? Tại sao anh cứ vô tình đi qua trước mắt tôi để tôi phải chứng kiến cảnh đau lòng này?
Phong không biết rằng tôi đã biết hết mọi chuyện. Anh vẫn đóng vai một người đàn ông bận rộn và mệt mỏi với công việc. Còn tình yêu và niềm tin với anh trong tôi ngày càng cạn dần. Tôi không biết mình sẽ còn chịu đựng được bao lâu.
Một buổi trưa nọ, khi tôi đang thiu thiu ngủ thì cô bạn thân gọi điện, giọng hớt ha hớt hải. Nó bảo với tôi rằng đang có một chuyện gấp lắm và bảo tôi phải nhanh chóng đến trước khách sạn X. Tôi nghe xong điện thoại thì lật đật chạy đến địa điểm đó. Vừa tới, tôi thấy bạn tôi đứng ở góc, chỉ vào 3 người đang đ.ánh n.hau ỏm tỏi ở đằng kia.
Tôi thấy đó là 2 cô gái và một người đàn ông. Và người đàn ông đó không ai khác chính là chồng tôi. Cả hai cô gái đều còn rất trẻ và xinh đẹp. Tôi đứng từ xa nhưng vẫn nghe một cô lớn tiếng bảo: “Mày có tư cách gì mà rủ anh Phong của tao vào khách sạn?”. Nói rồi hai cô lao vào cấu xé nhau, Phong thấy thế thì hoảng, vội vàng can ngăn nhưng hai cô nhân tình kia vẫn hung hăng lắm.
Bạn tôi khuyên tôi nên đi lại phía đó để làm rõ câu chuyện, nhưng tôi không muốn, tôi cũng không biết thực sự thì Phong có bao nhiêu cô nhân tình nữa, có lẽ con số đó không phải là số 2. Tôi thấy từng kỷ niệm của hai vợ chồng trong 2 năm ngắn ngủi đang rớt từng mảng xuống hố sâu và ngay chính bản thân tôi cũng chẳng muốn đưa tay ra để vớt lại.
Tôi gọi điện cho Phong bảo anh nên xử lý cẩn thận hai cô nhân tình, đừng để cho họ làm ầm lên rồi ảnh hưởng đến sự nghiệp. Nói xong, tôi lên xe nổ máy. Trước khi rời đi, tôi vẫn thấy cái bóng áo xanh của Phong chạy theo, nhưng tôi nghĩ, tất cả đều đã muộn màng.
Theo Tapchiphunu
Trả cái giá đắt vì coi thường vợ 'xấu'
Thời còn đi học, thất tình một n.ữ s.inh viên xinh đẹp, tôi "rút kinh nghiệm" và quyết định chọn vợ chỉ cần là một phụ nữ nhan sắc từ trung bình trở xuống, nhưng giỏi giang, có học.
Tôi đã toại nguyện với một nhân viên cùng cơ quan. Tôi quen chớp nhoáng, cầu hôn cũng nhanh như điện xẹt.
Ngày tôi đưa thiệp cưới, cả cơ quan đều kinh ngạc, vì tôi vốn cao ráo, đẹp trai trong khi Hân, người đứng tên chung thiệp cưới với tôi có thân hình đẫy đà, lại hơi xấu... Ngoài quan niệm "vợ đẹp của người", tôi "chấm" Hân ở tính nết dịu dàng, không ăn diện, vén khéo và nhất là nấu ăn ngon.
Gia đình hai bên đều khá giả, chúng tôi được ở tầng thứ nhất căn nhà ba tầng của gia đình tôi. Yên tâm có vợ lo toan việc nhà,tôi thoải mái la cà cùng bạn bè độc thân hoặc những người chồng, cha vô trách nhiệm khác, sau giờ làm việc là nhậu nhẹt, cặp bồ đi qua đêm...
Hân không nói gì nhưng khi đứa con gái đầu lòng ra đời, Hân lên tiếng yêu cầu tôi phải có trách nhiệm với gia đình. Tôi cự cãi, lớn tiếng cho rằng "gánh vác giang sơn nhà chồng" là chuyện của Hân. Ba mẹ tôi vốn bảo thủ, thay vì bênh con dâu, lại lớn tiếng bênh vực tôi, mắng mỏ Hân thậm tệ. Một lần, trong lúc cự cãi, mẹ tôi đã nói: "Con tao không lấy mày thì có mà ma nó lấy mày. Thử mày ra đường xem có ai ngó tới không?".
Hân nhìn tôi, tôi đắc thắng xác nhận: "Tôi cưới cô về để có người đẻ con và chăm sóc ba mẹ tôi thôi". Không ngờ, Hân vào phòng thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà tức thì. Ban đầu, ba mẹ tôi và tôi nghĩ Hân chỉ làm nư, thách thức. Hân có đi đâu thì đi, miễn là để đứa con lại nhà chồng. Chẳng ngờ Hân ra đi rất mạnh dạn, mặc cho con gái kêu khóc trong tiếng mắng c.hửi, chì chiết của ba mẹ,hai em gái tôi và cả tôi. Tôi nghĩ, nhớ con Hân sẽ về, chỉ là vấn đề thời gian.
Sáng hôm sau, gia đình tôi nháo nhào vì không còn ai lo cơm nước. Trước đây, chuyện cơm nước do mẹ tôi phụ trách, lau dọn nhà cửa do em gái đảm đương. Cưới Hân về, mọi việc đều dồn cho cô ấy. Mẹ tôi quen thong dong năm năm qua, nay phải lụm cụm xuống bếp, hai đứa em quen ngủ trưa đến gần giờ đi làm mới xuống ăn sáng, giờ phải dậy sớm để phụ mẹ tôi. Chiều về mọi người phải tự bỏ quần áo vào máy giặt, tự lau phòng mình. Đáng nói là không ai đưa đón con gái tôi, bé Hạnh quen hơi mẹ, dù đã ba t.uổi vẫn khóc ngầy ngật đòi mẹ. Cả nhà rối tung lên! Tôi điện thoại cho Hân, cô ấy không bắt máy. Tôi điện thoại bàn gặp cô em vợ, bị cô ấy mắng té tát, sỉ nhục trăm bề. Tôi nhắn với cô ấy là tôi sẽ ly dị Hân, cô ấy hét vào máy: "Ly thì ly, xem ai hầu hạ đám thối tha biếng nhác nhà anh".
Tôi vào cơ quan, không ngờ Hân đã làm việc với công đoàn, lãnh đạo cơ quan, thông báo sẽ ly hôn với tôi. Hân là một kỹ sư giỏi, mẫn cán và nhất là rất cương quyết trong mọi tình huống công việc, nên với hôn nhân cô ấy cũng vậy. Chuyện tôi trăng hoa, mèo mỡ đi suốt đêm, vô trách nhiệm với vợ con, kể cả chuyện Hân làm "đầy tớ không công" cho gia đình tôi mọi người đều biết. Chỉ đợi giọt nước tràn ly và tờ tường thuật của Hân với lãnh đạo trước khi đưa đơn ly hôn lên tòa án. Mọi người đều đứng về phía Hân.
Suốt ngày tôi tìm cách nói lời xin lỗi với Hân, không ngờ gương mặt Hân giá lạnh hơn cả băng đá. Đồng nghiệp có vài người khuyên nhưng Hân lạnh lùng: "Mỗi nhà mỗi cảnh, mong đừng ai chen vào chuyện gia đình tôi. Tôi đã 40 t.uổi rồi." Thế là tất cả tắt tịt! Hân đã nhờ người bạn luật sự đẩy nhanh tiến độ ly hôn. Ở tòa Hân dứt khoát nếu tôi muốn nuôi con Hân cũng không cản, bằng lòng nhường quyền nuôi con cho tôi. Thú thật, mấy tháng không có Hân gia đình tôi như địa ngục, con gái tôi như gánhnặng, bởi nó đã quen sự chăm sóc của mẹ. Tôi biết Hân nói thật. Kể từ ngày ôm quần áo ra khỏi nhà tôi, Hân không hề ghé lại thăm con một lần. Tôi lấy cớ mang con sang thăm mẹ, Hân không tiếp. Vì vậy, gia đình tôi đành giao con cho Hân. Tại tòa, Hân đồng ý nhận con, chỉ cần tôi bế con, mang va li, quần áo đồ dùng của con sang nhà Hân chứ Hân không về nhà tôi lấy đồ đạc của con.
Ly hôn và nhận nuôi con, Hân chuyển công tác. Mỗi lần tôi điện nói nhớ con, Hân lạnh lùng: "Vậy chiều nay ông ghé rước con đi, khi nào muốn thì mang sang nhà tôi trả lại!" Mất Hân rồi, tôi mới thấy một khoảng trống lớn trong cuộc sống của tôi và cả trong căn nhà rộng lớn của ba mẹ tôi. Cả tôi và gia đình tôi đều lầm khi nghĩ tôi đẹp trai mà lấy vợ xấu là cầm dao ở cán. Với một phụ nữ, dù không nhan sắc nhưng có học thức và bản lãnh, thì họ chẳng bao giờ để ai l.ăng m.ạ và xem thường mình, kể cả đó là chồng và gia đình chồng. Khi họ đã quyết định ly hôn có lẽ còn cương quyết hơn nhiều so với một người phụ nữ bình thường.Tôi đã mất một người vợ tốt. Ba mẹ tôi mất người con dâu tốt. Có lẽ đã quá muộn để hiểu "Vợ xấu chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng, yêu thương".
Theo Phunutoday
Những thói quen nhắn tin có thể ‘g.iết c.hết’ tình yêu của chồng Một số thói quen nhắn tin của bạn tưởng chừng như thể hiện sự quan tâm nhưng lại khiến chồng dễ chán nản mà tìm tình mới Bỏ ngay những thói quen nhắn tin sau nếu bạn không muốn chàng chán nản ra ngoài cặp kè người mới: Anh đang ở đâu đấy? Việc thường xuyên nhắn tin như thế này chẳng khác...