Tôi chỉ mong mẹ chồng bị tâm thần để tống vào trại
Mẹ chồng của các chị em dù hâm dở hay độc đoán thế nào đều chưa bằng một góc mẹ chồng tôi. Từ khi sinh ra đến giờ tôi chưa gặp con người nào ác đến thế.
Tôi chỉ ước cho bà ta một là tâm thần để tôi tống vào trại, hai là hóa ma hóa quỷ gì đấy chứ đừng sống làm hại người. Chồng tôi là con trai của bà mà còn hãi mẹ mình đến mấy phần. Anh thường biện hộ vì ngày xưa bà cực khổ, trải qua nhiều đau thương mất mát nên cay nghiệt. Trên đời này người chịu khổ nhiều vô số, nhưng mấy ai ác được như bà. Chẳng qua đó là bản tính ăn sâu vào m.áu thịt.
Bà nghiện bài bạc, đợi con trai ra khỏi nhà là nhanh nhanh chóng chóng đi đ.ánh b.ài. Ban đầu tôi không biết, sau biết thì kể với chồng. Chồng bảo mẹ đã bỏ rồi nhưng bây giờ “tái nghiện”, rồi anh làm ầm lên bắt bà cai này nọ.
Còn bố chồng tôi thì cứ rù rì không ý kiến. Ông thích bà ra ngoài hơn, vì ở nhà là bà c.hửi ông là đồ tàn tật vô dụng. Trong khi ông dù cụt chân vẫn chịu khó làm hoa giấy bán. Còn bà chỉ ăn, c.hửi và bài bạc.
Buổi chiều đang đứng nấu ăn thì bà chạy đến sau lưng t.úm t.óc và dí đầu tôi xuống sát nồi canh đang nấu dở trên bếp. Tôi hoảng hốt vì bất ngờ và bị hơi cay, nóng từ nồi canh bốc lên ngạt thở. Tôi không dám vùng vẫy vì sợ nước sôi b.ắn lên mặt nên nước mắt giàn giụa đứng chịu trận.
Bà đe tôi không được làm “loa phóng thanh” cho chồng. Vì chồng tôi là người duy nhất bà còn nể nang trong nhà này. Sau lần đấy tôi cạch vì biết con người bà là như thế nào. Mặc dù chồng đã kể sơ về người mẹ đặc biệt của mình nhưng tôi chưa hình dung đến mức này.
Bà đ.ánh b.ài thua, gọi con dâu mang t.iền đưa đến nhưng dặn tôi không được báo cho chồng biết. Dù đã suy nghĩ rất lâu nhưng tôi đành phải chạy đến. Bà bảo cho bà mượn 2 triệu nhưng lúc đến thì bà đòi 4 triệu. Đó chính xác là hết t.iền lương một tháng của tôi.
Tôi nhất quyết không đưa thì bà dọa “có đưa không kẻo tao bảo mấy thằng bảo kê ở đây h.iếp d.âm mày bây giờ”. Cho dù không cùng huyết thống, nhưng tôi vẫn là con dâu sống chung với bà. Mọi người có tưởng tượng được là một người mẹ chồng lại nói thế không. Có là dọa dẫm đi chăng nữa cũng quá mất đạo đức.
Tôi khóc từ chỗ đấy đến lúc về nhà. Và đây là cách bà an ủi con dâu “Đấy là tao nói thế để chúng nó tin, đã ai làm gì mày mà khóc. Mà mày cũng rách tơi bời từ trước khi cưới con trai tao còn gì”.
Một người đã là mẹ mà có thể ăn nói bịa đặt vô trách nhiệm như thế. Bởi thực tế, cho đến đêm tân hôn tôi vẫn là gái trinh, vậy mà bị bà đổ thừa là “rách mấy lỗ”. Bà hay c.hửi nhà tôi dột từ nóc, còn bà thì có lẽ đã hoại tử cả nhân cách. Tôi luôn có cảm giác mình đang sống chung với một bệnh nhân tâm thần và tôi sẽ bị dọa c.hết bất cứ lúc nào.
Đi siêu thị, bà lén lút mở các gói bánh rồi giả vờ đi lòng vòng cho đến khi ăn hết rồi âm thầm vất bao bì lại. Chắc bà đã làm thế nhiều lần. Lần đi với tôi thì bị bảo vệ bắt gặp.
Trong 3 giây bà lập tức rơi nước mắt, vẻ đanh đá độc ác thường ngày biến mất, thay vào đó là một người mẹ già tội nghiệp. Bà van xin và bảo là do thèm quá mà con dâu không mua cho nên trót lỡ dại. Bao nhiêu ánh mắt hôm đó đổ dồn vào tôi – một kẻ từ đầu đến cuối chỉ mải chọn đồ không biết gì.
Màn kịch còn thuyết phục hơn khi tôi thì ăn mặc trang nhã, còn bà thì cũ kĩ xộc xệch. Không phải tôi không lo cái mặc cho bà, nhưng bao nhiêu đồ mới mua về bà mang bán đ.ánh b.ạc hết cả.
Bà đóng kịch thảm thiết nên anh bảo vệ tha cho ngay không lập biên bản. Còn tôi là người vừa bị mang tiếng oan lại phải trả t.iền cho những thứ bà ăn vụng. Tôi đã phải nói hỗn với bà là xin mẹ hãy làm sao để con tôn trọng mẹ một chút. Sau đấy cho dù đã bị ăn tát nhưng tôi vẫn thấy thỏa mãn.
Hôm nay cũng thế, con của em chồng sang chơi, bà bế nó lên giường tôi, nó ị dính hết cả chăn gối vợ chồng tôi mà bà để yên không dọn. Lúc đi làm về mở cửa ra thì inh ỏi một mùi hôi thối. Cô em chồng vô dụng cũng không động tay bỏ về. Đúng là mẹ nào con nấy.
Tôi mang chăn xuống và ngồi ở nhà tắm giặt, bà đi ngang còn hắt ly nước ướt hết đầu tôi. Lúc tôi quay lại thì bà bảo tưởng không có ai nên lỡ tay rồi bảo: “Mày là con mà trợn mẹ chồng thế à?”. Lỡ thế nào mà lỡ, nhà chật chội, tôi ngồi giặt đưa cả lưng ra toilet thế này có mù mới không thấy.
Kể đến đây, tôi thấy nản toàn tập với cái nhà như trại tâm thần thế này. Chồng thì độc đoán không biết chia sẻ, bố chồng thì âm thầm như một cái bóng (tôi còn tưởng ông câm), còn mẹ chồng thì ác như quỷ.
Ước gì gia đình tôi được nguyên vẹn, còn bản thân thì kiếm được nhiều t.iền, độc lập về kinh tế để khỏi phải đi làm dâu cay đắng thế này. Chồng bảo đợi thêm vài năm sẽ ra riêng, nhưng vài năm là bao giờ hả chồng? Hôn nhân của tôi vì mẹ chồng mà trở nên bế tắc, tôi mệt mỏi và sợ hãi không dám về nhà mỗi chiều.
Tôi biết mẹ chồng sinh ra là để làm điều bất trị và bất hạnh cho những ai đi làm dâu nên không mong mọi người góp ý kiến. Chỉ xin hỏi có nên sinh con bây giờ hay đợi vợ chồng ra ở riêng rồi mới sinh? Tôi chỉ sợ đợi lâu quá không sinh được, mà nếu sinh thì càng khổ thêm với mẹ chồng.
Theo Khỏe & Đẹp
Em về địa ngục đây
Hoa kia nở giữa xuân ngời, Yêu thuơng mãi mãi , đời đời bên nhau. Khi bạn yêu , bạn đã mang cho mình hai chữ "CHẤP NHẬN VÀ HY SINH"
- em ơi ! khom xuống 1 xíu dùm anh được anh được không ?
- không ! anh nhón lên đi , her her !
Video đang HOT
- thôi mà , anh năn nỉ đó !
- không là không ! anh không nhón thì thôi vậy , ráng nhịn đi nha ... hehe !
- ơ ....... ừh , nhón thì nhón !
Nó đặt lên môi nhỏ 1 nụ hôn nhẹ nhàng và sâu lắng , 1 nụ hôn nói lên tất cả tình yêu nó giành cho nhỏ , 1 tình yêu mà với nó còn quan trọng hơn cả cuộc sống này . Cái tình yêu đó đựoc nó và nhỏ nuôi dưỡng suốt đời sinh viên và cho đến khi 2 ngừoi đã có việc làm ổn định thì cái tình yêu đó vẩn chưa 1 lần phai nhòa . Nhỏ sở hữu 1 thân hình quyến rủ , với chiều cao 1m74 của mình , nhỏ luôn làm khổ nó mổi khi 2 ngừoi hôn nhau , nó luôn phải nhún nhuờng , truớc cái buớng bỉnh tinh nghịch của nhỏ , nó luôn là người phải nhón lên khi môi 2 ngừoi chạm nhau , 1m70 với biết bao ngừoi thì nó đả quá ổn , tiếc thay ngừoi nó yêu lại cao hơn nó gần nữa cái đầu ... nhưng không sao , nó đâu phải tay vừa , những lúc nhỏ ngồi đọc sách , nó vẩn len lén đặt lên môi nhỏ những nụ hôn bất ngờ , rồi lém lĩnh buông ra vài câu khiêu khích "lần này thì anh không cần phải nhón nữa nhé , hehe" , cứ thế, cứ thế nó và nhỏ yêu nhau nhiều hơn , cái tình yêu đó đuợc nhân lên liên tục che lắp cả trái tim nó và nhỏ ...
- em à , làm vợ anh nhé , anh biết , anh không như những chàng trai khác , không biết nói những lời bay bổng , ngọt ngào , hoa buớm , nhưng nhửng lời nói của anh luôn xuất phát từ trái tim mình , anh muốn đuợc ở bên em , đựoc yêu em trọn kiếp này ... mình làm đám cứoi được không em ?
- ngốc à , anh đang nói những điều tuyệt vời nhất cuộc đời em đó , kiếp này em cũng chỉ xin đưọc làm vợ anh thôi ......
Lần này nhỏ chủ động khom xuống đặt lên môi nó 1 nụ hôn thấm thiết . Nơi con phố nhỏ ấy xuất hiện 1 đám cứơi đơn giản , không phô trương , không có những tiếng pháo đì đùng , không có những tiếng reo hò chúc tụng , đâu đó chỉ là khoảng chục chiếc bàn được trang trí thấm tươi , nó dìu nhỏ đi từng nấc thang của cuộc đời , nó và nhỏ đang bước qua 1 trang mới của tình yêu , nơi con phố nhỏ đó có 2 người đang trao cho nhau chiếc nhẫn kết hôn , chiếc nhẫn ấy không có những viên kim cuơng lấp lánh , không có những hoa văn tinh xảo , chiếc nhẫn ấy chỉ bóng loáng , trơn tru ... nó xiết chặt nhỏ vào lòng hôn lên môi 1 nụ hôn ngọt ngào , nụ hôn đó cho nó biết rằng , nó đã có nhỏ trong cuộc đời này ... nghe thoang thoảng đâu đó hương vị của tình yêu cận kề ...
*****
- anh à , sao dạo này em hay nhức đầu lắm !
- em bị gì à ?
- em không biết nữa , chỉ thấy đau buốt như ai đang lấy hàng trăm cây kim đ.âm vào đầu em vậy .
- truớc đây em đâu có như vậy , 2 đứa mình mới lấy nhau đựơc 1 tháng thôi mà , mai anh sẽ đưa em đi bác sị .
- có cần thiết không anh ?
- cần ... rất cần , anh muốn biết lý do tại sao em lại như vậy ?
Sáng hôm sau nó đưa nhỏ ra bệnh viện khám , nhỏ đựơc đưa đi hết xét nghiệm này đến xét nghiệm khác , hết khám ở đầu , ở cổ rồi lại ở tim , nó ngồi nhìn mà bụng dạ bồn chồn , tim nó đ.ập càng nhanh hơn khi bác sĩ gọi nó vào nói chuyện riêng , 30 phút trôi qua nó bứơc ra khỏi căn phòng ấy , mặt thản nhiên nhưng đâu đó gợn chút buồn ...
- bác sĩ nói gì vậy anh , em bị bệnh gì ?
- à ... ừ , em không bị gì cả , bác sĩ nói có lẽ do áp lực công việc nên em bị stress thôi , chỉ cần nghỉ ngơi uống thuốc vài ngày là khỏi ...
- có thật vậy không anh , vậy tại sao bác sỉ phải nói chuyện riêng với anh ?
- à ... ừ , tại vì bác sị thấy em mệt , muốn em ngồi nghĩ nên mới nói chuyện với anh thôi !
- hi , đúng là bác sĩ anh ha , nhìn ngừoi bệnh mà biết ngừoi ta mệt hay không , tâm lý thật !
Nhỏ choàng tay nó , buớc những buớc vui tưoi , nhỏ vung tay múa chân như đang muốn hòa mình vào 1 ngày nắng ấm , đi bên nhỏ nó nghe tim mình thắt lại từng cơn ...
Đêm ấy nó ngồi nơi gốc cửa sổ rít từng điếu thuốc , bầu trời đêm đầy sao , trăng vẩn sáng tỏ , gió vẩn thổi từng cơn mát rựoi , đâu đó nó nghe đựoc tiếng chó thi nhau sủa ỏm tỏi . Nhỏ đả ngủ say , sao nó vẩn thức ? Đêm nay thật đẹp , sao nó trầm ngâm thế ? Hết điếu này rồi lại tới điếu khác , trong đêm khuya nó vẩn rít từng hơi thuốc thật dài ...
- tay anh sao vậy , sao lại có vết cào cấu vậy nè ?
- à .. ừ ...
- tối qua đợi em ngủ say anh đi lén phén với cô nào phải không ?
- trời , không có đâu , tại đêm qua có con mèo vào nhà mình phá phách , anh bắt nó quăng ra ngoài , không cẩn thận để nó cào đó mà .
- anh nói thật không ?
- có bao giờ anh nói dối em đâu !
- ờ , vậy anh đi rửa vết thuơng đi , không là n.hiễm t.rùng đó , em chuẩn bị đi làm trứơc đây .
- uhm , em đi làm ngoan !
Nó hôn lên trán nhỏ nhẹ nhàng , rời vòng tay nó , nhỏ chẩn bị cho 1 ngày mới , nơi cuộc sống xô bồ ấy , nó thẩn thờ với mọi vật , mắt luôn huớng nhìn về 1 phía xa xăm , khuôn mặt như chứa bao nổi buồn sâu lắng . Đêm lại xuống , nó lại ngồi ngay gốc cữa sổ , lại rít từng hơi thuốc thật sâu , đêm nay trời không trăng sáng , không có những cơn gió nhẹ mát , chỉ có bóng đêm bao phủ , chỉ có những hạt mưa tí tách rơi , cái thứ ánh sáng duy nhất đêm nay có đó chính là đầu đỏ nơi từng điếu thuốc nó rít , hít 1 hơi thật dài , rồi lại thở ra 1 hơi dài hơn , lòng nặng trĩu nó ngoái nhìn nhỏ , 2 hàng nứoc mắt tuôn rơi .
- trời , tay anh sao vậy nè , sao lại có vết rách sâu thế , tối qua trứoc khi đi ngủ em nhớ anh vẩn bình thuờng mà?
- à ... ừ ... sáng nay anh dậy sớm làm đồ ăn cho em , không cẩn thận lảm đứt tay đó mà .
- nhưng sao lại đứt ở cổ tay ?
- thì đả nói ... là anh không cẩn thận mà !
- anh không đựoc giấu em bất cứ chuyện gì đó nha !
- anh biết rồi ... tuân lệnh bà xã . hihi .
Nhỏ liếc nhìn lém lĩnh , nó gựơng cừơi yêu thuơng , nhìn nhỏ ăn ngấu nghiến mà nó nghe lòng mình đau nhói , nhỏ đâu biết nó yêu nhỏ nhiều như thế nào , hằng đêm nó vẩn thừơng rơi nứơc mắt nhỏ nào hay biết ... 1 ngày lại sắp trôi qua , mặt trời đang cố sức tỏa những tia nắng cuối cùng , bóng nó dài trên thành cửa sổ , đứng nhìn , nó lại lặng thinh .
- ơ ... sao hôm nay anh anh làm về sớm vậy !?
- à ... ừ ... anh làm xong công việc hết rồi , tranh thủ về làm cơm nứoc cho em .
- ngốc , anh không cần vậy đâu , chuyên bếp núc là của phụ nữ mà .
- hì , anh làm đựoc mà , em đừng lo !
- ơ... sao dao nhà mình đâu mất rồi hả anh ...
- ư...h....m anh cất hết rồi .
- tại sao ?
- tại ... vì ... tối nào lủ chuột cũng chạy ngang bếp chạm vào mấy chiếc dao treo lủng lẳng vang lêm mấy âm thanh làm anh khó ngủ .
- thì ra là vậy , thôi lấy ra 1 chiếc đi , 1 chiếc thôi , lủ chuột có chạy chạm vào củng không phát ra tiếng đâu .
- ừh ... ừh ...anh ...
- nhanh lên nè , em đang cần gọt trái cây .
Đêm nay nó lại ngồi nơi đó , vẩn 1 động tác quen thuộc , đêm nay đêm cuối thu trời trong vắt , nó ngứơc nhìn mà nứơc mắt chảy dài trên má , có vị đắng nơi khóe môi ...
- woa ( nhỏ vươn mình uốn éo )
- đêm qua em ngủ ngon lắm anh à !
Không có giọng nói thân quen thuờng ngày trả lời.
- anh ơi , anh đâu rồi ? im phăng phắt
- chắc là có việc nên đi sớm rồi ( nhỏ lầm bầm )
Nhỏ đi từng bứơc khoan khoái xuống bếp , nhỏ đả trãi qua 1 đêm tuyệt vời , bứơc chân nhỏ như tràn đầy sức sống ... bỗng nhỏ khựng lại ở khoan bếp , mặt tái nhợt , tay chân run lẩy bẩy , 2 mắt mở to , nứơc mắt ứa đầy trên khóe , nhỏ dụi đi dụi lại mắt mình , rồi nỏ lại chạy phầm phập -đổ quỵ - ....... bên cái xác của nó ... nhỏ bế thốc đầu nó dậy , vả vào mặt từng cái đôm đốp , "anh ơi , anh sao vậy , anh tỉnh lại đi" , càng vả nó càng run sợ , càng khóc , nhỏ thấy rỏ con dao cắm phập vào ngực nó , m.áu loang lổ khắp nền nhà ,từng cái run sợ , từng cái lây vô vọng , nhỏ đặt vội xác nó xuống , xông ra ngoài hét lớn , như đang cố cầu cứu ai đó , phút chốc khu phố nhỏ trở nên ồn ào , mọi ngừoi xúm xít quanh nhà nó , nguừoi ta thấy đựoc từng chiến sĩ công an , từng bác sĩ pháp y đang làm việc cực lực , ngừoi ta thấy rõ nhỏ ngồi thừ ra đó , mặt trắng bệt , từng giọt lệ cứ thế trào ra ... nhỏ thẩn thờ , không hiểu chuyện gì đang xảy ra , chỉ thấy tim mình có vết rách rất lớn , rất sâu , vết rách đó duờng như không thể liền lại đựoc , mắt nhỏ vô hồn luôn nhìn về phía nó , không cần 1 cái chớp mắt đơn giản nhưng nứơc mắt nhỏ cứ vở òa , không 1 tiếng nấc , không 1 tiếng gào , nhưng ai cũng có thể hiểu nhỏ đang đau đớn thế nào . Nhìn các pháp y khiêng cái xác lạnh lẻo ấy lên xe , nhỏ nghe lòng buốt đắng , chiếc xe xa dần , xa dần rồi khuất hẳn , mắt nhỏ vẩn dỏi theo , nứoc mắt vẩn đong đầy trên khóe . Đêm xuống hiu hắt , từng cơn gió đầu đông se lạnh , co ro ngừoi vào 1 góc nhà , nhỏ đang hồi tửong lại tháng ngày yêu thuơng , đâu đó vẩn còn hơi ấm nó , đâu đó vẩn còn vọng vang giọng nói trầm khàn thuơng yêu ... ôm chặt tấm hình nó vào lòng , nhỏ buông ra từng tiếng nấc xót xa , nhỏ nghe cơn đau lan tỏa khắp ngừoi , nghe cái mùi tanh của m.áu khô còn vuơng vải trên sàn nhà , lê từng bứoc chân khó nhọc , nhỏ dạo 1 vòng quanh ngôi nhà , đâu đâu nhỏ củng thấy hình ảnh của nó , nhớ cái phút giây nó nhón lên hôn nhỏ , nhớ cái khoảnh khắc nó nhẹ nhàng ôm nhỏ từ phía sau , nhớ cái thời gian mà nó trêu chọc làm nhỏ giận , nhớ cái khoảng giờ nó vội vàng năn nỉ xin tha... mọi vật xung quanh sao ấm quá , ngôi nhà vẩn in hằn nhửng ký ức nó và nhỏ ... nhưng sao nhỏ thấy lạnh quá , ngôi nhà như trống trải thêng thang ...
****
"cộc , cộc" tiếng gỏ cửa .
- xin lỗi cô còn thức không ?
- còn , ai vậy ?
- chúng tôi là công an tỉnh , đang thụ lý vụ án của chồng cô , mời cô về đồn hợp tác .
- vậy đợi tôi 1 chút !
Nhỏ chậm rải buớc ra cửa
"cạch"
- ơ ... sao lại còng tôi ?
- xin lổi chúng tôi tìm thấy dấu vân tay của cô trên con dao gây án !
- sao lại như thế đựoc ?
- chúng tôi không biết ... xin mời cô về cơ quan điều tra sẽ rỏ .
Chiếc xe lầm lủi trôi trong đêm , qua ô cửa nhỏ có vài thanh sắt chắn ngang , nhỏ nhìn thấy đựoc cả bầu trời sao , gió từng cơn gợn lạnh thổi qua ô cửa nhỏ , không tiếng còi hụ , chiếc xe vẩn lặng lẻ chạy trong đêm , nhỏ thu mình vào 1 góc , nhỏ không tin vào nhửng gì đang diển ra "mình g.iết c.hồng mình ư , mình cứop đi mạng sống của ngừơi mà mình yêu nhất sao?" suốt đọan đừong nhỏ luôn giằng vặt với những suy nghỉ đó>
Và tôi bật khóc Tôi đã không bật khóc khi được biết con tôi là một đ.ứa t.rẻ bị bệnh tâm thần. Tôi vẫn ngồi im và không nói gì khi vợ chồng tôi được thông báo rằng Kristi đứa con hai t.uổi của chúng tôi - đúng như chúng tôi đã nghi ngờ - thật sự bị chậm phát triển trí não. "Cứ khóc đi," bác...