Tôi căm ghét bà chị dâu khôn lỏi
Chuyện là, sau khi em sinh, mỗi lần mẹ chồng rang thịt nạc với nghệ cho em ăn thì chị dâu toàn lén cho nước mắm và hạt tiêu vào thịt của em. Điều này khiến con em bị đi ngoài suốt dù em đã kiêng khem rất kỹ.
Những tưởng chị dâu chồng học rộng và va chạm xã hội nhiều nên biết cách ứng xử. Song em lại cực kỳ thất vọng mỗi khi tiếp xúc và nhất là thời gian sống cùng với chị ấy.
Hôm nay khi đọc bài “ Em chồng hỗn láo gọi chị dâu là đồ chó đẻ“!” của chị Vân Anh, em cũng thấy bức xúc.
Nếu như không phải là người trong cuộc như chị Vân Anh thì em cũng chẳng nghĩ trên đời lại có người em chồng, chị chồng, chị dâu, em dâu nào hỗn láo như thế đâu. Nhưng nhà em cũng đang gặp hoàn cảnh gần giống hệt nhà chị. Chỉ có điều, chị ức chế với em chồng bao nhiêu thì em lại đang cực kỳ khó chịu với bà chị dâu khôn lỏi của chồng bấy nhiêu.
Nói thực, năm mới phải kể chuyện nhà mình ra đây em rất khó nghĩ. Nhưng tình hình này đã kéo dài 3 tháng nay và không được cải thiện. Vì thế, em mạo muộn xin giấu tên và kể chuyện nhà mình. Mong các anh chị có kinh nghiệm trong cuộc sống gia đình cho em một lời khuyên.
Em năm nay 26 tuổ.i và vừa mới lấy chồng được 9 tháng nay. Nhà chồng em chỉ có 2 anh em trai. Cả hai anh em đều đã lập gia đình và đang sống ở Hà Nội. Nhà chồng em hiện đang ở Gia Lâm.
Em có bà chị dâu của chồng. Chị ấy lớn hơn em 3 tuổ.i và đã kết hôn với anh chồng được tròn 3 năm. Hiện chị dâu đang là kiến trúc sư của một công ty xây dựng lớn có tiếng. Chị lấy chồng Hà Nội và có nhà cao cửa rộng. Thu nhập của chị hàng tháng rất cao, khoảng 30-40 triệu/tháng.
Video đang HOT
Những tưởng chị dâu học rộng và va chạm xã hội nhiều nên biết cách ứng xử. Song em lại cực kỳ thất vọng mỗi khi tiếp xúc. Nhất là thời gian sống cùng với chị dâu (khi cả hai chị em cùng về nhà mẹ chồng sinh em bé trong thời gian 4 tháng) thì em không chịu nổi với tính khôn lỏi, nham hiểm của chị ấy.
Xin nói về 2 vợ chồng em. Vợ chồng em cũng có công ăn việc làm ổn định tại thành phố tuy lương không cao. Hiện, hai vợ chồng vẫn phải đi thuê nhà. Em mang bầu trước chị dâu gần 1 tháng nên hai chị em dâu cùng về nhà bố mẹ chồng chờ sinh (để được mẹ chồng em chăm sóc cả thể).
Và mọi chuyện khó chịu bắt đầu từ đây. Vì em sinh trước chị dâu gần 1 tháng nên khi sinh nở, em được mẹ chồng chăm sóc khá chu đáo. Tuy thế, trong thời gian em ở cữ trước, chị dâu tuy bầu bí nặng nề và sắp sinh con nhưng vẫn ngấm ngầm có ý chơi xấu 2 mẹ con em.
Ban đầu em còn nghĩ do bản thân không kiêng khem cẩn thận nên em bé mới bị đi ngoài thế. Nhưng rồi em để ý và phát hiện ra điều này là do chị dâu.
Chuyện là, sau khi em sinh, mỗi ngày mẹ chồng rang thịt nạc với nghệ cho em ăn thì chị ấy toàn lén cho nước mắm và hạt tiêu vào thịt của em. Điều này khiến con em bị đi ngoài suốt. Mặc dù em đã nhắc mẹ là không cho mắm và tiêu vào thịt. Mẹ chồng cũng bảo không cho. Nhưng khi ăn em vẫn thấy 2 mùi đặc trưng. Vì thế, em bé nhà em trong tháng đã phải uống thuố.c đi ngoài dù em đã kiêng khem khá kỹ.
Hay khi mẹ chồng muốn thay đổi món cho em với cá chép kho nghệ hoặc rau ngót nấu tôm thì chị dâu cứ một mực bảo không cần thiết. Chị nói, gái đẻ chỉ cần ăn thịt rang, trứng luộc là được. Chị còn bảo: “Mẹ cứ cho nó ăn linh tinh, rồi cháu thì bị đi ngoài và nó thì bị sản hậu ra”.
Ban đầu, em tưởng chị ấy là người kiêng khem kỹ càng nên mới khắt khe chuyện ăn uống ở cữ. Nào ngờ khi chị ấy sinh, chị lại yêu cầu mẹ chồng thay đổi món xoành xoạch với lý do: Con phải ăn nhiều món cho cháu có sữa uống. Rồi một ngày chị ăn mấy bữa phụ liền, trong khi em chả có bữa phụ nào cả.
Đặc biệt, khi chị sát ngày sinh nở, vì muốn được mẹ chồng hầu hạ chị toàn tập, chị lên phòng chơi với cháu nhà em rồi nói ráo hoảnh: “Bà nội hầu hạ mẹ con mày gần được 1 tháng rồi. Giờ bác sinh, bà phải lo cho nhà bác nhé. Hai mẹ con cháu phải tự lo liệu cho nhau đi”.
Lúc chị sinh, chị bắt bà nội “đóng đô” ở phòng chị ngày cũng như đêm để cùng chị chăm cháu. Nhiều lúc em cũng đang ở cữ mà còn bị chị sai vặt đến chóng mặt. Lúc thì chị réo: “Cháu khóc quá, thím L lên gác lấy hộ cháu mấy cái tã?”. Lúc lại: “Ra ngoài mua hộ cháu lọ nước muối sinh lý”… dù con nhà em lúc ấy mới được gần 1 tháng tuổ.i.
Em ghét chị dâu còn vì chị ấy rất khôn lỏi nữa. Khi bố mẹ chồng đi vắng, chị toàn nằm ườn trên giường ngủ tít mít. Nhưng khi ông bà nội ở nhà thì chị lại giả vờ làm việc này việc kia và vun vén việc nhà.
Chưa hết, vợ chồng chị kinh tế khá giả vậy nhưng chị vẫn toàn nịnh nọt ông bà nội “xuất tiề.n” mua nhiều thứ cho con chị và cho nhà chị. Những ngày ở nhà bà nội sinh nở, hầu như chị chẳng bao giờ chịu bỏ ra một đồng nào. Từ tiề.n viện phí, bỉm, sữa cho con… đều ông bà nội phải bỏ ra.
Còn em, dù về nhà bố mẹ chồng sinh nở, em vẫn cố gắng tự lập và lo từ A-Z. Tiề.n viện phí, tiề.n ăn, tiề.n mua đồ sơ sinh cho bé, em vẫn tự lo cả.
Buồn cười nhất là chuyện, sau lưng bố mẹ chồng em, chị dâu rất hay nó.i xấ.u nhà chồng và họ hàng nhà chồng với những lời lẽ rất co.i thườn.g. Em biết chị ấy muốn em cũng hùa theo nó.i xấ.u để chị về được thể nói lại với bố mẹ chồng. Nhưng em chẳng dại gì mà hùa theo. Em cứ giữ lập trường trung lập của mình nên chị chẳng nó.i xấ.u gì được. Điều này khiến chị càng hậm hực.
Nhưng hình như em càng cố nhịn thì chị càng chẳng biết điều. Chán nói xa nói gần xúc xiểng, những lúc có nhiều người hiện diện, chị luôn tìm cách nói xiên nói xéo bôi xấu vợ chồng em. Còn lúc chỉ có riêng em với chị ấy thì chị lúc ngọt nhạt, lúc còn nặng nề hơn. Mà chồng em thì hiền, lại ở trên Hà Nội đi làm suốt. Em thì mới về làm dâu nên không muốn gây chuyện. Nhưng có lúc em không thể chịu đựng nổi nữa.
Thêm một chuyện nữa khiến em cũng bức xúc thay cho mẹ chồng. Đó là mẹ chồng em tính hiền lành nên đôi lúc em còn nghe chị dâu sai vặt mẹ chồng. Kiểu như “Mẹ phải làm thế này, mẹ phải làm thế kia…”.
Mọi người có thể cho em lời khuyên được không? Em nên nói với mẹ chồng hay nói thẳng với chị dâu? Liệu như thế có làm xáo trộn gia đình không hay cứ tiếp tục chịu đựng nốt 1 tháng ở cữ nữa rồi về Hà Nội và tránh mặt chị dâu chồng cho yên cửa yên nhà?
Theo VNE
Hãy để trái tim em được ngủ yên!
Em đã gói gém và khóa chặt trang nhật ký, hãy để trái tim em được ngủ yên.
Ngày đó khi em còn là cô bé tròn 20 với trái tim nhân hậu, căng tròn nhựa sống... những ước mơ trong em chất đầy trang nhật ký. Anh cùng em bước qua bao buồn vui, thăng trầm tuổ.i học trò em yêu quý anh biết mấy. Em xích gần với anh hơn qua những câu chuyện gia đình anh kể: "Đ ước gia đình mình cũng có một giờ cơm sum vầy, vui vẻ vang tiếng cười nói như gia đình H, nhà Đ lúc nào cũng ăn cơm với nước mắt", em dường như hiểu và thương anh hơn. Ngày đó em đâu biết tình yêu là gì nhưng rồi em cũng cảm nhận được tình yêu thương anh dành cho em.
Anh đã cùng em vượt qua bao khó khăn trong thời sinh viên. Những chuyến xe buýt 2 tiếng đồng hồ mới gặp mặt được và cả những lần em đạp xe dường như một buổi sáng chỉ để lên thăm anh. Những năm tháng sinh viên của anh rồi cũng trôi qua, anh cố nán lại cho tới ngày sinh nhật của em mới đi ra Bắc làm việc. Em thật bình tĩnh, không rơi một giọt nước mắt nào khi tiễn anh lên xe, thế nhưng anh đâu biết khi em về với phòng trọ giọt nước mắt chực trào trên đôi mi thất thanh gọi: "anh ơi"... Những tháng ngày sinh viên em không có một người thân nào nơi thành phố chật hẹp ấy, nguồn động viên lớn nhất vẫn là anh. Em tự dặn bản thân cố gắng chăm ngoan học giỏi, không phụ lòng mong mỏi của cha mẹ và anh.
Em đã sai khi lấy lòng thương để đặt tên là tình yêu (Ảnh minh họa)
Bao nỗi nhớ em phải cất giấu vào trang nhật ký, đôi lúc em vừa viết và vừa khóc. Những lúc đó em cảm thấy mình thật nhỏ bé, cô đơn và lạc lõng nơi đất Sài Thành. Sinh nhật 22 ấy là lần sinh nhật không có bánh kem, không có nến nhưng có anh đón cùng em và cũng là ngày yêu thương trọn vẹn cuối cùng. Anh đã rời xa em mãi mãi không một lý do dành riêng cho em. Trái tim em quặn thắt nghĩ về anh, cảm giác như mình bị đối xử thật tê, em đã chạy xe một mình mỗi khi đi làm thêm về cùng những giọt nước mắt rơi lã chã trong đêm khuya. Em đã sai khi lấy lòng thương để đặt tên là tình yêu. Thứ tình cảm mà bấy lâu nay em cứ dối lừa cảm xúc. Hay vì em sợ mất anh, ích kỷ giữ anh cho riêng mình? Hay em dặn lòng mình cố nắm giữ và quý trọng những gì mình đang có?
Đã bao giờ anh hiểu được cái cảm giác tiễn người mình yêu thương nhất lên một chuyến xe đi xa và sẽ rất lâu nữa mới gặp lại? Cái cảm giác người ở lại anh biết không? Một cô gái mạnh mẽ như em cơ mà, em vượt qua được. Em đã là nguồn động viên lớn nhất để anh cố gắng học thế nhưng anh đã để em ở lại lúc em cần những lời động viên nhất. Mọi chuyện đã qua và sẽ trở nên tốt đẹp, em đã gói gém tất cả vào quá khứ, khóa chặt lại những trang nhật ký em viết dành riêng cho anh. Em sẽ yêu một người khác, nơi ấy em thấy được bình yên, ấm áp. Trái tim em xứng đáng được như vậy anh à.
Em đã không sai khi gạt bỏ lòng tự trọng một bên để níu kéo anh, và giờ đây em nhận ra rằng người đáng phải khóc với những nỗi đau chưa kịp đặt tên ấy là anh bởi anh đã mất đi người hiểu và yêu thương anh nhất. Trong quá khứ anh vẫn mãi là anh nhưng hiện tại anh là người dưng anh ạ. Chúng ta không thể gặp mặt và cũng không thể là bạn thân như anh muốn. Em đã gói gém và khóa chặt trang nhật ký, hãy để trái tim em được ngủ yên.
Theo VNE
Em đã ngã vào vòng tay người khác "Anh hãy quên em đi,em đã có người yêu mới, em không xứng với anh. Hãy tìm người yêu anh hơn em". Vậy là mình đã chia tay nhau được hơn một năm rồi em nhỉ? Chính xác là 1 năm 1 tháng 11 ngày rồi em à! Cái ngày định mệnh ấy anh không bao giờ muốn nghĩ đến.Thời gian mình quen...