Tôi 22… yêu chàng trai 17 tuổ.i
Tại sao mẹ nỡ ngăn cấm tình yêu của chúng tôi? (Ảnh minh họa)
Tôi phải làm sao để giữ được tình yêu của mình khi mẹ anh vẫn một mực phản đối chuyện hai đứa yêu nhau?
Tôi và anh tình cờ biết nhau trong diễn đàn của trường cũ. Tôi hơn anh 5 tuổ.i và tôi biết với cái khoảng cách ấy là không thể đến với nhau dù nhiều người vẫn bảo rằng tình yêu không quan trọng tuổ.i tác. Anh cũng bảo thế. Anh đeo đuổi tôi dù tôi đã cố chối từ… ở tôi có một mặc cảm là tôi bị đột biến dẫn đến khiếm thính từ năm 10 tuổ.i, tôi vẫn nghe được với máy trợ thính sau tai nhưng thực sự tôi rất mặc cảm vì điều đó. Tôi nhận thấy chúng tôi không thể đến được với nhau dù đã suy xét nhiều chiều. Hơn nữa, hoàn cảnh hai người quá khác xa nhau, thế giới của tôi và anh thật sự là khác biệt lớn, về tuổ.i tác, gia đình hai đứa, lối sống…
Tôi năm nay 22 tuổ.i, còn anh mới bước sang tuổ.i 17. Có thể bạn sẽ cho rằng anh ngộ nhận tình cảm với tôi, rằng tình yêu của anh là không thật. Chính tôi cũng có ý nghĩ đó khi suy xét nhưng thật sự, anh ấy yêu tôi rất nhiều với tình cảm chân thành và là một tình yêu thực sự. Đúng là ở tuổ.i ấy còn nhỏ để yêu, nhưng anh không như bạn cùng lứa…tuy so với tôi là khác biệt lớn… Lý trí cho tôi biết là không thể, thậm chí tôi chối từ, tôi đã phải giằng xé rất nhiều. Thậm chí tôi cho anh biết về sự khiếm thính của tôi để anh bỏ cuộc, tôi giải thích về khoảng cách, sự khó chấp nhận của gia đình anh nơi tôi nhưng anh vẫn đeo đuổi và ở anh tôi cảm nhận một tình yêu chân thành thật sự.
Tôi đồng ý quen anh, quen anh không phải vì xiêu lòng mà là tình cảm tự nhiên nơi tôi vì trước đó anh thích tôi, và tôi cũng thích nhưng thật sự tôi không dám. Tôi nhận thấy là không thể. Nói về gia đình anh thật sự từ những ngày đầu chối từ tôi cũng đã nói rõ với anh, rằng tôi không chấp nhận lao vào một tình yêu không kết quả. Yêu cầu ở mẹ anh quá cao. Tôi hiểu vì anh là con trai một của ba mẹ anh rằng tiêu chí con dâu là không hơn tuổ.i, không phải là người bắc, có sự nghiệp, hiếu thảo với ông bà, cha mẹ, lo được cho anh, tự lo được cho mình. Suy xét những điều kiện nơi mẹ anh thật sự là cao nhưng không phải ở tôi không thể. Duy một điều là tôi hơn tuổ.i anh. Tôi biết, có những bậc phụ mẫu không thích con trai mình lấy người hơn tuổ.i, ý niệm đó hơi bảo thủ và phong kiến. Thêm nữa là địa vị của ba mẹ anh, không quan trọng là môn đăng hộ đối mà chỉ vì tuổ.i tác.
Mẹ anh cấm chúng tôi đến với nhau vì tôi nhiều hơn anh 5 tuổ.i (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Quen anh, tôi hiểu phải chịu nhiều tủ.i nhụ.c và thực sự là tôi đã trải qua trong tám tháng bên nhau. Sáu tháng đầu, tình cảm của chúng tôi rất mặn nồng. Anh lo lắng, yêu thương, chăm sóc cho tôi rất nhiều, riêng tôi không chỉ biết nhận từ anh mà còn cho anh nhiều điều. Tôi động viên anh học tốt, yêu thương, san sẻ với anh những vui buồn cùng những chuyện gia đình , là chỗ dựa tinh thần cho anh rất nhiều và kết quả, sự thăng tiến của anh trong học tập là trái ngọt cho tôi, cho anh và cả mẹ anh. Tôi hài lòng vì điều đó. Chính anh cũng từng nói nếu anh không học tốt, anh sẽ mất cả tương lai và mất cả tôi. Tôi là tất cả những gì cuộc sống của anh.
Tôi biết, khi yêu luôn có những ngôn từ, lời nói lãng mạn, bay bổng… tôi không quan tâm và tin nhiều vào điều đó nhưng không có nghĩa là tôi bỏ ngoài tai. Tôi nhìn anh với những gì anh làm. Yêu anh, tôi chưa bao giờ đòi hỏi gì như các tình yêu bình thường phải có. Tôi chỉ cần những gì làm cho nhau và hiểu những gì dành cho nhau là đủ… không vật chất, không u mê và mù quáng.
Ngày đến với nhau cũng đã giằng xé nhiều và không hề vội vã. Thậm chí khi đã đồng ý quen anh, tôi vẫn do dự, giằng xé nhiều và tôi còn xin anh cho tôi 3 ngày để nghĩ lại, anh cho tôi luôn hẳn một tuần lễ. Những ngày ấy, tôi đã phải suy xét, nhìn nhận lại rất nhiều. Và tôi quyết định khi đã nghĩ thật kĩ, dù thế nào cũng không hối hận. Tôi không hề quyết định sai hay chọn lầm người. Vốn dĩ tình yêu và con người không có lỗi. Con người đâu thể lựa chọn tình yêu mà chính tình yêu lựa chọn chúng ta.
Năm nay anh đang học lớp 12. Tôi hiểu anh phải chịu nhiều áp lực, hơn nữa đây cũng là thời gian quan trọng để anh chuẩn bị cho tương lai của mình… nên tôi cũng chẳng đòi hỏi gì ở anh và hơn nữa, tôi luôn động viên, tạo điều kiện để anh có thể tập trung hơn vào học tập. Ở tuổ.i anh quả thực chưa thể cho mình một chính kiến và nhìn nhận lúc này… bản thân tôi giờ đây cũng phải tốt nghiệp ra trường. Tôi không hiểu, một người mẹ, tất nhiên luôn mong những điều tốt nhất cho con mình, nhưng quả thật mẹ anh đã quá phong kiến, cứ tính nhắm cái tuổ.i mà tính và phân tích cho anh hướng theo ý, cái triết lí của bà. Có thể ở góc độ nào đó, những ý phân tích của bà không phải sai tuyệt đối nhưng anh đang học lớp 12, sao bà không nghĩ nỗi khổ của anh bây giờ, những áp lực mà anh phải chịu? Ít ra cũng đợi con mình thi xong, học xong rồi hẵng tìm cách tâm sự với anh… nhưng mẹ anh làm thế khác nào khoác cho con thêm sợi dây trói buộc? Tôi thương anh, thương cho tình yêu hai đứa… Chúng tôi nào có tội tình gì? Phải đâu chúng tôi không yêu nhau nữa, phải đâu chúng tôi nông nỗi, vội vàng…
Tôi cảm thấy hơi bảo thủ trong cái định kiến của mẹ anh khi cứ lặp đi lặp lại với anh giữa bôn bề ngổn ngang rằng “không quen người hơn tuổ.i”, rằng khi anh 30, tôi đã 35; tuổ.i đó khó sinh con, khó xây dựng gia đình… phải đâu chúng tôi thất học, không có trong tay cái gì mà không thể? Dù tôi đã phân tích với anh, phân tích với anh không phải là níu giữ anh. Tôi không có khái niệm níu giữ khi yêu, bởi con tim yêu ai tự nó biết đường đi.
Đừng bao giờ bỏ cuộc khi vẫn còn có thể… (Ảnh minh họa)
Cái tôi muốn nói với anh chỉ để giúp anh nhận ra cái gì đúng và cái gì không đúng. Bởi tôi nhận thấy, phật dạy sống ở đời đã khổ rồi, tại sao con người cứ làm khổ nhau những điều không đáng? Sao không chút khoan dung, không vì nhau một chút để đời bớt khổ, người bớt khổ và sống hạnh phúc hơn?
Anh là cuộc tình thứ hai của tôi. Cuộc đời rất công bằng, chỉ có con người không công bằng với nhau vì những toan tính. Ngày xưa ba mẹ anh là tình đầu và cũng là tình cuối, không có bất kì rào cản hay định kiến nào. Chuyện tình ba mẹ anh quá suôn sẻ. Tôi không biết, liệu có lúc nào đó mẹ anh nghĩ đến điều đó không, sao lại ép oán, ngăn trở tình yêu chúng tôi?
Khi anh ra trường, tôi đã 27 tuổ.i, còn anh 22. Có lẽ còn quá sớm ở tuổ.i anh để nghĩ đến hôn nhân. Điều đó không sai. Nhưng đâu phải là không thể? Anh đi làm thêm 2 năm nữa, cũng đủ để anh trải nghiệm môi trường công việc, khi đó tôi đã 29. Có thể bạn cho rằng tôi không tiếc tuổ.i xuân của mình. Tôi không có ý niệm tuổ.i xuân, dù tôi luôn trân trọng từng khoảnh khắc của thời gian. Cái tôi tâm niệm ở đời là mình đã làm được gì chứ không phải làm gì ở tuổ.i nào. Cuộc sống không có gì là muộn màng…
Nhìn lại mình, chặng đường để đi và trải nghiệm không phải là ít để tôi cho mình lối đi đúng. Nhưng giờ đây tôi thật sự tuyệ.t vọn.g, anh yêu tôi nhưng không thể cùng tôi bước tiếp con đường. Tôi hiểu, anh đã bị tác động quá lớn từ mẹ anh. Nhất là trong khoảng thời gian này, trước ngưỡng cửa quan trọng của cuộc đời mình.Thật sự tôi không muốn mất anh nhưng không vì vậy mà tôi cố sức níu kéo. Dù gì thì giữa bộn bề lúc này, anh đã rất khổ tâm rồi, tuổ.i 17 thật sự là chưa có định kiến đúng đắn cho mình lại bị tác động quá lớn như thế… và những lời nói của anh như xát muối trái tim tôi “không phải là không yêu nhau nữa mà là không có kết quả”. Không muốn hay không thể? Điều đó tôi đã nói bởi chính anh mới là người có câu trả lời chính xác nhất vì mọi chuyện còn phụ thuộc vào anh, anh thừa nhận điều đó đúng nhưng anh cho rằng mình không có điều kiện và khả năng…
Tôi hiểu, bởi trong tay anh chưa có gì lúc này. Anh còn phụ thuộc gia đình…Tôi biết với cái khoảng cách tuổ.i tác ấy là rất khó cho một hạnh phúc nhưng hạnh phúc do mình tạo dựng và hạnh phúc như thế nào còn do mình dù khó khăn. Trên con đường tôi đi cùng anh, chưa bao giờ tôi ngã gục nhưng giờ đây, phải chăng anh đã vấp té và bỏ cuộc? Anh bỏ tôi giữa con đường với những bước chân lẻ loi hay vì bây giờ anh chưa có khả năng để cho mình quyết định?
Những người bạn khuyên tôi lúc này nên chờ đợi, dù sao đây cũng là khoảng thời gian khó cho anh, cho tôi. Phải chăng là một thử thách lớn? Những người bạn hai đứa nói với tôi rất nhiều là khi anh lên Đại Học thời gian sẽ cho anh nghiệm ra nhiều điều, khi đó anh sẽ thay đổi và nếu tình yêu còn thì chắc chắn anh sẽ quay về, thời gian sẽ là.m tìn.h cảm lớn dần lên và tùy vào nhận thức mỗi người. Khi đó, anh đủ lý trí để làm được mọi điều mà không phải bị ràng buộc quá nhiều từ gia đình…tôi không biết điều này có khả thi không…thật sự là lúc này tôi đang tuyệ.t vọn.g, trong sự tuyệ.t vọn.g vì bất lực vẫn còn đâu đó chút hy vọng, chút niềm tin còn sót lại dưới đáy ly… bởi tôi tâm niệm “Đừng bao giờ bỏ cuộc khi vẫn còn có thể”.
Nhưng liệu chúng tôi có còn cơ hội để về với nhau nữa không? Tôi rất mong nhận được những chia sẻ từ các bạn độc giả của chuyên mục Tâm sư.
Hoài My (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Giảm phân và tình yêu khoa Sinh
Ta là vật thể vô cùng kỳ diệu
Tiềm ẩn trong nhân và sẵn phép nhiệm màu
Với điệu múa vô cùng yểu điệu
Sự sống di truyền vĩnh viễn dài lâu
Kỳ chuẩn bị
Ta tháo tung mình ra hết thảy
Nên mảnh mai và run rẩy lắm thôi.
Tác nhân nào sẽ làm ta đột biến
Nên vội vàng
nhưng chính xác
ta nhân đôi
Đơn thành kép
gồm hai Crômatít
Vẫn dính nhau và duyên dáng điệu đời
Vững tin rồi ta bước vào kỳ trước
Co ngắn mình ta tìm bạn kết đôi
Cặp từng cặp tương đồng xoắn xuýt
Tiếp hợp nhau bí mật không lời.
Trao đổi chéo như trao kỷ vật
Như tình nhân trước lúc chia phôi.
Đẹp hơn nữa và tình hơn nữa
Đôi vẫn đôi kỳ giữa xếp hàng
Trên mặt phẳng nằm ngang xích đạo
Của thoi tơ vô sắc mời chào
Lúc này ta gọi nhau
là chàng
là thiếp
Chàng ở một bên và thiếp ở một bên
Có nhiều kiểu xếp hàng
chàng chàng - thiếp thiếp
Hoặc thiếp chàng - chàng thiếp nhìn nhau
Nhìn nhau nữa - nhìn nhau thắm thiết
Để
kỳ sau
ta vĩnh biệt phân ly
Chàng đi về một cực tế bào
còn cực kia thì dành phần thiếp
Chàng cùng ai
và thiếp cũng cùng ai
Cứ như thế ta tự do mà tổ hợp
Là nguyên nhân gây biến dị cho đời
Sang kỳ cuối
tế bào chất chia đôi
Thành hai tế bào con:
nhiễm sắc thể (là ta)
chỉ còn đơn bội kép
Mãi mãi xa nhau rồi
nên lòng đau da diết
Vẫn thu ngắn mình ta bước tiếp lần hai
Kỳ giữa 2
Chỉ một hàng thôi ta xếp
Kỳ sau 2
Tâm động tách làm đôi
Kỳ cuối 2
Bốn tế bào con ra đời
Bộ nhiễm sắc chỉ còn một nửa
Thôi vũ điệu giảm phân bất tử diệu kỳ
Tạo bốn tin.h trùn.g - hùng dũng uy nghi
Sẽ vung roi xông vào sự sống
Hoặc chỉ 1 noãn cầu và 3 thể hướng
Cùng hát ca âm hưởng của tình yêu
Hipteen Sinja (Theo Bưu Điện Việt Nam)