Tình yêu cho ta hơi ấm
Con người chúng ta, một khi đã yêu, gọi là yêu hết lòng, và chấp nhận hết mọi thứ, kể cả những thói quen, những khuyết điểm… thì người khác nhìn vào sẽ cho rằng đó là “ si tình”.
Ta vì tình cảm của mình, làm những điều tốt nhất cho người mình thương yêu mà không đòi hỏi bất kỳ một sự đáp trả thì ý kiến khách quan khi ta nghe được lại cho rằng “Ta bị lợi dụng”.
Luôn có 1 lời khuyên: “Hãy tỉnh táo trong tình yêu “. Nhưng hãy nghĩ lại, nếu yêu bằng cái đầu không thì có phải đã là tình yêu.
Cũng chưa ai định nghĩa được tình yêu là thế nào, và cần những gì, bớt những gì. Mỗi người tự đặt ra cái điều kiện cơ bản cho tình yêu, cái định mức ấy không ai giống ai.
Có người chỉ cần yêu nhau, hướng về nhau… vậy đã là yêu.
Có người cần bên nhau, quan tâm nhau… vậy đã là yêu.
Có người chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu, cho dù âm thầm, cho dù vị trí là 1 người bạn. Vậy đã là yêu.
Video đang HOT
Vậy điều cơ bản của tình yêu là gì? Tất nhiên là tình cảm từ hai phía, sự tin tưởng, sự chung thủy, sự tha thứ.
Một “người quan trọng” đã nói với nó: “Tình yêu cũng như ly cà phê, khi nguội không thể làm nóng mà uống lại được”.
Một câu hỏi, không có câu trả lời tròn trịa “Cà phê đắng anh bỏ đường, tình đắng anh bỏ gì đây?”.
Nó nghĩ những gì đơn giản… nó có câu trả lời của riêng nó.
Ly cà phê nguội, ta không nên hâm nóng, vì chẳng có ai làm như thế, và chẳng gọi là cà phê nữa. Nhưng thêm ít đá thì sao nhỉ, không còn là cà phê nóng, cũng không phải hâm lại, chuyển sang một công thức mới rồi…
Tình yêu, ta chỉ cần đừng bỏ cuộc, ta chỉ cần nghĩ mình có thể… kiên trì để tìm cho nhau hướng đi mới, tìm cho nhau con đường mới. Vì người ta bảo, không có sóng gió không phải là tình yêu, và nếu yêu nhau thì đừng nghĩ mình sẽ bỏ cuộc, đừng chấm dứt cái điều làm ta hạnh phúc mỗi khi nghĩ đến nó…
Có rất nhiều cách để yêu, hãy luôn suy nghĩ lạc quan, tích cực.
Cà phê đắng, nhưng thơm… tình yêu cũng có lúc phải nếm đắng cay… cà phê có thể bỏ đường, nhưng liệu ngọt quá có còn là cà phê? Tình yêu chẳng có gì có thể bỏ vào ngoài tình yêu thật sự, nếu tình yêu quá hoàn mỹ thì đó chẳng gọi là tình yêu tự nhiên được nữa.
Nó đã từng nghe rằng, cuộc sống không gặp khó khăn không phải là cuộc sống. Tình yêu là một phần trong cuộc sống. Vậy cớ gì không có khó khăn?
Trong cuộc sống, không ai là không mắc sai lầm, dù chưa gặp nhưng rồi cũng sẽ có lúc phải nhận ra rằng mình đã sai. Nhưng không có sai lầm nào mà bản thân ta cố gắng mà không sửa được, và cũng không có sai lầm nào, dù ta cố gắng sửa chữa mà không được tha thứ. Vì vậy, nếu ta sai, hãy kiên trì sửa chữa, nếu tình yêu có những lúc sóng gió, hãy đợi ngày trời yên biển lặng… hãy kiên trì với mọi thứ, cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Hãy biết mình sai, hãy tìm sự tha thứ bằng nỗ lực thật sự. Hãy nói xin lỗi khi điều đó là từ tận đáy lòng. Sự tha thứ và niềm tin là hai thứ nếu mất sẽ khó tìm lại… nhưng hãy nghĩ là khó, không được nghĩ là không thể.
Tình yêu, cần sự tỉnh táo, điều đó là đúng. Hãy quyết định thật sáng suốt, một khi ta đã tin thì hãy hết mình cho niềm tin, đừng để phải hối hận. Thường những khi hối hận là những lúc muộn màng.
Bằng sức lực, và dựa vào tình yêu của nhau, hãy bảo về ngọn lửa tình yêu, khi chúng ta quyết định mang theo nó dù biết con đường phía trước sẽ có gió, sẽ có mưa… ta bảo vệ nó thì nó sẽ cho ta hơi ấm và sức mạnh để vượt qua.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Say nắng"!
"Say nắng" đôi khi là một cảm giác rất thú vị... (Ảnh minh họa)
Nắng thiêu đốt tâm can, thiêu đốt ta trong khoảng trống mênh mông nắng vàng. Nắng, sắc nắng dịu dàng khi ta vui và gay gắt khi tâm trạng ta bất ổn.
Nắng còn đôi điều ta muốn nhắn nhủ với nắng ơi. Đừng rực rỡ quá, đừng khoe sắc thắm mà làm "say" lòng bao lữ khách nắng ơi. Hãy dịu nhẹ để tất cả thêm thân thương mà gần gũi. Đừng quá chói loá mà làm ngất lòng người say nắng, nắng ơi. Nếu đã lỡ làm người ta "say" thì hãy nhẹ nhàng làm người ta tỉnh. Để khi tỉnh lại rồi người ta vẫn có cảm giác được ôm trọn nắng trong vòng tay. Hãy nhẹ nhàng thôi nắng nhé. Gay gắt, chói loá chỉ làm cho người ta thêm có thành kiến và sợ nắng mà thôi. Hãy trân trọng những gì tốt đẹp người ta dành cho nắng.
Người ta chỉ say nắng trong thoáng chốc như người ta đã say một thứ men. Thứ men làm cho người ta nửa mê, nửa tỉnh. Chỉ cần cái nhìn thoáng qua nhau là đã cảm nhau một chút tình. Và bắt đầu người ta say. Mà khi say thì người ta thường ngây ngất, mê man... Nhưng giống như một thứ men thì say nắng cũng chỉ làm cho người ta mê man, lịm đi trong một khoảng thời gian nào đó nhất định, rồi thì họ cũng sẽ tỉnh hẳn cơn say. Và thế là mỗi người đều trở về với thế giới riêng của mình.
Suốt đời người, có ai dám khẳng định mình chưa từng một lần say nắng? Nếu nói là không thì hẳn họ đang dối lòng mình, không thành thật với chính mình. Còn nếu nói là có thì hẳn ít nhất không dưới một lần họ đã từng say. Và mình cùng không phải là trường hợp ngoại lệ đó. "Say nắng", đôi khi là một cảm giác rất thú vị, vì nhờ có nó mà chính những người như tôi và bạn hay bất kỳ ai khác thấy cuộc sống có nhiều điều cần được giải mã.
Gửi tặng "Cơn say nắng bất thường" đến một người tên M! (Ảnh minh họa)
Cảm ơn nhiều lắm những cơn say nắng. Bởi một lẽ nhờ có những cơn say mà ta biết được rằng: "Trái tim ta vẫn có thể đ.ập những nhịp đ.ập thổn thức, run rẩy trước một ai đó... Điều đó chứng tỏ một điều là cảm xúc của ta có những lúc gần như đóng băng tất cả nhưng nó chưa hề chết". Nó sẽ sống khi gặp môi trường thuận lợi. Nó chỉ tạm ngừng trong một thời gian đủ để nó suy nghĩ lại những gì đã qua. Nó cũng luôn khao khát một tình yêu thương chân thành đến với nó. Nó đã đọc được ở đâu đó có đoạn viết dành tặng một cô gái yêu nắng nhưng luôn có bàn tay lạnh rằng:
"Khuôn mặt và nụ cười của em lúc nào cũng ấm áp và thân thiện nhưng lòng bàn tay em lại lạnh đến không ngờ. Mà bàn tay thường dẫn đến trái tim... Nắng có thể làm ấm lòng bàn tay em không nhỉ? Uh, thì anh thắc mắc sao em yêu nắng biết bao nhiêu mà nắng không đáp trả cho em dù chỉ là một hơi ấm thôi. Tuy không biết lí do lòng bàn tay em luôn lạnh, nhưng anh hi vọng nếu em cứ giữ quả trứng nắng này trong lòng bàn tay em sẽ được ủ ấm, và anh sẽ chờ cho đến khi hơi ấm rẽ vào tim em".
Nắng miên man với những vạt nắng vàng chói chang, khoe sắc. Còn người "say", người sẽ tỉnh và đi về hướng của những "cơn say" nắng bất thường khác. Nhưng tâm trạng của nhân vật trong đoạn viết ở trên thì họ không như vậy. Họ đã nghĩ cho người con gái yêu sắc nắng và hi vọng rằng sắc nắng sẽ sưởi ấm cho trái tim băng giá và bàn tay lạnh của cô gái. Yêu nắng và say nắng, họ muốn vừa bị " say nắng" và yêu luôn sắc nắng mong manh ấy. Còn mình, cơn say ấy không đủ mạnh và tinh tế để níu giữ chân ai. Nhưng dù sao mình cũng thầm cảm ơn nắng sâu sắc, vì biết được rằng mình vẫn còn có thể yêu thương cho dù đó chỉ là những cảm xúc thoáng qua.
suongrongcat2009@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Tiếc thương những kỷ niệm Nó muốn được tươi cười như trước, một nụ cười không mang theo nước mắt và sự chua chát... Ngoài trời những giọt mưa lại bắt đ.ầu r.ơi... Nó vừa lang thang ở Blog của người nó yêu, tự nhiên nó thấy buồn lắm! Dường như nước mắt nó ứa ra mà nó vẫn cố gắng kìm nén, nó nghe đâu đây tiếng...