Tình cảm ấy như trăng non đợi tròn
Tình yêu chúng tôi như vầng trăng kia, sum họp lúc trăng tròn, chia tay khi trăng non.
Hồi nhỏ tôi có một thắc mắc rất ngộ nghĩnh và ngây thơ: “Trăng non là gì thế nhỉ? Sao lại gọi là trăng non? Có phải mặt trăng có màu xanh non nên gọi là trăng non?” Câu hỏi của tôi được trả lời bởi một giọng điệu thờ ơ và ra vẻ buồn cười của anh tôi: “Trăng không tròn thì là trăng non chứ gì, có vậy cũng không biết!”. À, thì ra là thế!
Vậy là kể từ hôm đấy, đêm nào tôi cũng ra đứng ngoài mái hiên để ngắm trăng, mong ngóng như vầng trăng non đầu tháng đợi chờ đến giữa tháng hay cuối tháng để được tròn vẹn. Đến năm ấy, tôi 18 t.uổi.
Vầng trăng cứ thế từng ngày đi qua cuộc đời tôi và rồi cũng chứng kiến toàn bộ chuyện tình của tôi và anh. Anh và tôi quen biết nhau khi chúng tôi còn là những cô cậu học trò bộn bề với sách vở. Ngày ấy, tôi không thể nào gọi anh là “anh” được mà cứ xưng hô hoài là nhóc bởi “anh” kém tôi đến hai t.uổi. Ban đầu tôi còn không thể chấp nhận được nữa huống hồ chi là… Làm sao một cô học trò lớp 12 lại đi cặp kè với một nhóc lớp 10 chứ.
Thế là khi biết được anh có tình cảm với mình tôi đã đoạn tuyệt từ chối. Như vầng trăng non kia, tôi cũng mong chờ một tình yêu thật tròn đầy nhưng sẽ không phải là trong trường hợp này. Nhưng làm sao đây khi tôi lại không nỡ làm gãy tiệt cái chồi non mới nảy nở trong lòng anh, tôi không nỡ vô tình đến thế, vậy là tôi tự nhủ: hãy cứ giả vờ như chấp nhận, năm 12 rồi sẽ qua nhanh thôi, khi không còn hình bóng tôi dưới mái trường nữa thì anh sẽ quên tôi đi.
Nhưng không. Với sự chân thành, cậu nhóc lớp 10 ngày nào đã dần dần đi vào trái tim một cô nàng đanh đá như tôi. Tim tôi không phải là sỏi đá thế nên nó cũng biết cảm động những lúc anh nhắn tin hỏi thăm, chúc mừng sinh nhật, những lúc thất bại hay buồn nhất. Cũng có những lúc tưởng chừng như không còn gì nữa khi chúng tôi mỗi người một nơi. Nhưng tan rồi lại hợp, được vài tháng anh lại là người chủ động tìm về bên tôi. Thật không thể đếm được chúng tôi chia tay đã bao nhiêu lần, chỉ biết sau mỗi lần như thế cách xưng hô của anh với tôi lại thay đổi, từ gọi chị xưng em, đến tôi và mấy người, và đến ngày trở thành sinh viên năm nhất, anh bắt đầu xưng anh gọi em…
Tình yêu chúng tôi như vầng trăng kia, sum họp lúc trăng tròn, chia tay khi trăng non. Mỗi lúc như thế tôi luôn là người nói chia tay trước để chứng tỏ mình trưởng thành và anh lại là người xin lỗi rồi lại sum họp. Đến nay đã bảy năm, bảy năm với bao lần như thế, tôi như ngọn lửa cháy mãnh liệt còn anh như dòng nước mát làm dịu đi ngọn lửa ấy. Kì thực, mối quan hệ nào cũng cần sự dung hòa ấy.
Lần này chúng tôi lại chia tay nhưng có lẽ là vĩnh viễn… Chẳng biết vì sao nhưng anh và tôi chẳng còn là lửa với nước mà giờ đây chỉ còn là hai ngọn lửa, đốt cháy nhau. Lần này anh là người nói chia tay.
Tôi im lặng với sự trưởng thành của mình. Tôi ghét nó, tại sao tôi phải tỏ ra trưởng thành khi tôi luôn muốn quay lại với anh. Tôi quên rằng ai rồi cũng sẽ mệt mỏi sau một hành trình dài, anh cũng thế, theo đuổi tôi, yêu tôi, chịu đựng ngọn lửa cháy trong tôi nên giờ anh đã mệt.
Ngoài kia vầng trăng lại tròn nhưng đôi ta chẳng còn sum họp. Nhớ ngày nào, có vầng trăng non nằm cô đơn đợi chờ ngày đã đầy ánh sáng…
Theo hoahoctro.vn
Qua sông ai nhớ những chuyến đò?
Chuyến đò của cuộc đời cùng với người lái đò năm ấy có lẽ giống như một hồi ức sống động, một đoạn thanh xuân đẹp đẽ nhất của cuộc đời.
Sự hy sinh của những người lái đó năm ấy, chúng con nguyện khắc cốt ghi tâm. Thầy cô đã lặn lội đưa chuyến đò của chúng con thuận lợi qua sông giữa muôn trùng phong ba bão táp, rồi lại rẽ sóng về lại bến cũ chở thế hệ khác sang sông. Người ta nói rằng phải là người nhẫn nại lắm mới có thể làm nghề giáo.
Nghe bài hát Người thầy - Phương Mỹ Chi
Có người nói rằng tháng 11 là tháng chớm đông, là thời khắc đất trời chuyển mình vào cái lạnh. Giữa tiết trời hanh hao mang hơi thở cuối cùng của mùa thu, đông về, khẽ uốn mình chào ta như báo hiệu thời khắc quan trọng. Một cái lạnh rùng mình với mỗi cô cậu học trò đã đi qua t.uổi mới lớn lại càng có ý nghĩa hơn thế. Bởi vì tháng 11 còn là điểm báo của mùa tri ân. Giữa cái giá lạnh là những hơi ấm bé nhỏ, có sức lan tỏa hệt một ngọn lửa bất diệt bùng cháy mãi trong trái tim mỗi chúng ta - những người mang ơn những con đò.
Cả một đời người dài như thế, rộng như thế, con cho rằng, chẳng có ai miệt mài hơn người làm nghề dạy chữ đâu thầy cô.
Hồi bé, cứ vào độ cuối thu, mùa tri ân về, những đ.ứa t.rẻ như chúng con chỉ biết mong ngóng ngày nhà giáo để được tung tăng cầm những nhành hồng đỏ thắm dâng tặng thầy cô. Cả đám đứa hí hoáy vẽ thiệp, đứa chăm chút viết những dòng chữ nắn nót đề tặng cô thầy mấy dòng thơ con cóc. T.uổi thơ của chúng con thật may mắn được dìu dắt bởi bàn tay của người. Người ta bảo rằng nghề nhà giáo là nghề cao quý nhất. Chúng con của thời điểm ấy còn chưa hiểu hết được ý nghĩa của nghề cao quý đó. Chỉ biết rằng, thầy cô chính là người tận tụy bên những trang giáo án, cần mẫn giúp chúng con với những bài học trên bục giảng. Thầy cô cũng là người rèn dũa chúng con thành những người có ích cho xã hội.
Lớn lên, rời trung học, con bước vào giảng đường đại học. Có lẽ vì cái duyên cái phận, con từng bước trưởng thành trong môi trường sư phạm, nơi tôi luyện nên những nhà giáo tương lai. Phải chăng vì thế con đã yêu hơn nghề nhà giáo, đã biết trân trọng và biết ơn hơn những công lao to lớn của thầy cô.
Con bồi hồi khi nghĩ về những năm tháng t.uổi trẻ, con đã được sự dạy dỗ của biết bao người thầy. Có những người thầy hai mươi trôi qua vẫn tận tụy với bao thế hệ học sinh. Có những người thầy đã bạc phơ mái tóc, làn da nhăn nheo cùng năm tháng nhưng vẫn nhẫn nại đứng trên bục giảng bài. Có những người thầy cả một đời cống hiến, mồ đã xanh cỏ vẫn còn in nghiêng trong những nét chữ thân thương. Thầy cô của chúng con, có người còn sống, có người đã xuôi tay bên những chuyến đò, nhưng mãi mãi đã sống trong chúng con như những tín ngưỡng tươi đẹp. Mỗi một đời người giống như một dòng sông xanh, lững lờ trôi trên bước nhảy của thời gian. Thầy cô chính là những người lái đò khiêm nhu nhất, cả đời hy sinh vì công cuộc dạy chữ trồng người. Những người lái đò chở khách sang sông, từ thế hệ này qua thế hệ khác, đưa chúng con cập bến tương lai.
Bao mùa tri ân, con tự hỏi, trên hành trình của người lái đò, bao nhiêu người khách đã an toàn sang sông? Bao nhiêu người đã thành công? Bao nhiêu người đã thành người? Công thành danh toại, qua sông rồi, còn ai nhớ những chuyến đò năm xưa?
"Tôi về tìm thầy
Có người bảo lên sông ngân hà mà hỏi
Có người bảo thầy vẫn chèo đò đưa thiên hạ qua sông..."
(Thầy tôi - Nguyễn Thúy Quỳnh)
Chuyến đò của cuộc đời cùng với người lái đò năm ấy có lẽ giống như một hồi ức sống động, một đoạn thanh xuân đẹp đẽ nhất của cuộc đời. Sự hy sinh của những người lái đó năm ấy, chúng con nguyện khắc cốt ghi tâm. Thầy cô đã lặn lội đưa chuyến đò của chúng con thuận lợi qua sông giữa muôn trùng phong ba bão táp, rồi lại rẽ sóng về lại bến cũ chở thế hệ khác sang sông. Người ta nói rằng phải là người nhẫn nại lắm mới có thể làm nghề giáo. Bởi cùng một con đường người thầy lại nhẫn nại với từng đ.ứa t.rẻ. Nghề giáo chẳng đơn thuần là dạy chữ, nghề giáo còn là công cuộc trồng người. Nắm giữ trong tay cuộc đời của những thế hệ trẻ, người làm nghề giáo chẳng phải là người cao quý lắm sao?
"Thầy đưa tôi qua sông bằng hành trang là một con đò
Thầy đưa tôi qua sông bằng tấm lòng tình yêu mênh mông
Thầy đưa tôi qua sông, cho tôi hướng ra biển rộng
Biển đời, biển người bao la...
Thầy đứng sau những thành công những vinh quang tỏa sáng
Rồi lặng thầm mang kiếp đò đưa
Nghe sao nghèn nghẹn bước chân nào đã đi qua đời tôi."
Lời bài hát "Người đưa đò" của nhạc sĩ Võ Đảm đưa ta về với những miền ký ức không tên, rồi vô thức bồi hồi xúc động khi nghĩ đến những người thầy. Năm tháng học trò sao qua nhanh thế, chưa kịp cảm tạ hết công ơn của người đã bạc trắng ký ức bởi màu thời gian. Câu chuyện bên những chuyến đò năm xưa đã cũ nhưng mãi đến tận bây giờ con mới hiểu hết công lao to lớn của thầy cô. Chẳng biết làm sao để nói hết công ơn ấy, bởi vì thế gian này còn chuyến đò nào nặng nghĩa tình cho bằng chuyến đò của thầy cô.
Thầy cô ơi! Chúng con chẳng thể bé lại, chẳng thể quay về những chuyến đò năm cũ để cúi đầu tri ân người làm nghề giáo. Nhưng thầy cô biết không, mỗi độ 20/11 về, trong chúng con lại bồi hồi xúc động, mắt ướt nhòa nhớ da diết những năm tháng học trò đã qua. Vẫn còn nguyên vẹn trong con những cảm xúc khi cô cầm tay con uốn nắn từng con chữ. Văng vẳng bên tai vẫn là tiếng giảng bài của thầy giữa cái nắng gắt gao. Và vẫn còn nguyên cả những lần con mắc lỗi, một cái đ.ánh đòn đau điếng con nhớ mãi để chẳng thêm một lần nào làm buồn lòng thầy cô,... Cảm ơn thầy! Cảm ơn cô! Vì đã dìu dắt chúng con nên người.
Con từng hỏi thế gian này đóa hoa nào là đẹp nhất? Đi hết hai phần ba cuộc đời con ngậm ngùi nhận ra chẳng có hoa nào sánh nổi tấm hoa lòng dâng tặng thầy cô.
Nhân mùa tri ân, những đứa học trò nhỏ chúng con nguyện gom từng chùm yêu thương, ngắt bao nhành kính trọng, kết nên vòng biết ơn, gói vào trong những câu chữ. Kính chúc những người đã và đang trở thành người lái đò vững tay chèo, đưa con đò cập bến sang sông. Với tất cả lòng thành kính, xin tri ân thầy cô, những người lái đò vĩ đại của cuộc đời.
"Đời người ai không qua sông, khi qua sông nhớ người đưa đò
Ngàn đời lòng riêng tri ân những tâm hồn xây đời thêm xanh
Dù mai sau ra sao ai khốn khó hay sang giàu
Xin nhớ người đưa đò
Người đưa đò là thầy tôi."
Theo blogradio.vn
Nên vì con mà sống nhục? Cuối cùng, anh đồng ý cưới tôi, nói rằng anh cần phải chịu trách nhiệm vì con. Nhưng càng ngày tôi càng thấy quyết định lấy anh là sai lầm... Thưa chị Hạnh Dung, Ba năm trước, tôi quen với chồng tôi bây giờ. Lúc đó, anh có kể, anh vừa chia tay người yêu. Cô ấy sống ở nước ngoài. Họ hẹn...