Tìm bạn ở đoàn thể thao Triều Tiên
Niềm cảm xúc không như mong đợi nhưng tôi đã tìm được những người bạn của mình ở đoàn thể thao Triều Tiên… Gặp họ, tôi đã hỏi những người Triều Tiên cùng thế hệ “Bạn ơi, còn nhớ tớ chăng?”- Và tất nhiên, họ vẫn nhớ đến một Việt Nam đầy ân tình.
Những lò phản ứng nhiệt hạch
Thế hệ sinh ngay sau năm 1975 ở Việt Nam như chúng tôi khá đặc biệt. Chúng tôi có những người bạn ở khắp thế giới, nhưng các bạn nhỏ Ukraine và Triều Tiên là thân thiết hơn cả. Sau thảm họa hạt nhân Chernobyl khủng khiếp, học sinh Việt Nam miệt mài với phong trào tìm vỏ dừa khô đóng góp để làm than hoạt tính gửi sang cho các bạn nhỏ Ukraine nhằm khắc phục hậu quả hạt nhân.
Bọn trẻ con đều bảo nhau viết dăm dòng chữ nguệch ngoạc lên những chiếc vỏ dừa để động viên các bạn nhỏ Chernobyl. Bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy buồn cười vì lúc ấy không ai biết những chiếc vỏ dừa trước khi đến Ukraine đã được đốt thành than và… xay nhỏ
Các cầu thủ bóng đá nam CHDCND Triều Tiên với kiểu tóc y chang nhau.
Sau này, khi gặp nhiều người Ukraine cùng tuổ.i, nhắc lại chuyện ấy, chúng tôi lại ôm nhau như đã thân thiết nhau từ lâu lắm rồi.
Phong trào “Kế hoạch nhỏ” nổi tiếng của thiếu nhi Việt Nam mà chúng tôi tham gia cũng đã nhiều lần viện trợ lương thực cho các bạn nhỏ Triều Tiên. Trong số những người được nhận món quà vào thời kỳ ấy, chắc chắn sẽ có người ở trong đoàn thể thao CHDCND Triều Tiên thi đấu tại ASIAD 16 Quảng Châu. Tôi cũng muốn gặp vài người để ôn lại cái thời không xa nhưng ăm ắp cảm xúc ấy.
Tuy nhiên, các VĐV Triều Tiên thì hầu như chả ai biết tiếng Anh, vả lại chuyện hỏi han họ ở nơi thi đấu là chuyện không tưởng. Đáp lại mấy câu mà phóng viên Việt Nam học mót được trên phim truyền hình Hàn Quốc là những cái cúi mình, gật đầu lịch sự nhưng vẫn im lặng, đến nỗi có cậu phóng viên trẻ còn thắc mắc “Hay tiếng Hàn Quốc với tiếng Triều Tiên khác nhau (!?)”.
Tóm lại họ hệt như những cỗ máy mang trong mình một lò phản ứng nhiệt hạch. Ngay cả kiểu đầu cũng như nhau cả, con gái thì cắt tóc tém, con trai thì “húi móng lừa”.
Video đang HOT
Ai cũng nhớ hình ảnh gây nhiều cảm xúc trái ngược trong trận Việt Nam gặp Triều Tiên tại vòng đấu loại trực tiếp môn bóng đá nam. Cầu thủ Phúc Anh của ta có một cú vào bóng khủng khiếp như trong phim chưởng vào cầu thủ số 7 của đội bạn.
“Ăn” cả gầm giầy vào ống chân, cầu thủ này ngã vật xuống sân, ngay lập tức hầu như cả đội Triều Tiên lao thẳng đến nơi xảy ra tranh chấp, một cuộc ẩu đả lớn có khả năng sẽ xảy ra. Nhưng không! Các cầu thủ Triều Tiên làm thành một vòng tròn xung quanh cầu thủ bị chấn thương, không ai có một phản ứng gì, không cãi cọ, không xô đẩy…
Ngay cả cầu thủ số 7 kia cũng không dám có một phản ứng, anh nằm lặng lẽ rồi cũng lặng lẽ như thế, anh leo lên cáng ra sân. Chỉ đến khi ra khỏi sân, được chăm sóc xong anh chàng mới 19 tuổ.i kia mới ngồi vào một góc ôm mặt khóc nức nở… Có lẽ cậu chàng khóc không phải bởi đau, cũng không bởi tức giận mà bởi thất vọng vì không có cơ hội để cống hiến cho đội bóng, cho Tổ quốc và cho Kim Chủ tịch.
“Tôi rất nhớ gạo Việt Nam”
Sau khi cuộc tranh chấp Hàn Quốc – CHDCND Triều Tiên xảy ra, tình hình căng như dây đàn. Bác sĩ của đoàn Hàn Quốc, Park Won trên sân Aoti (sân đấu điền kinh) đã chủ động gặp báo chí để phát đi thông điệp: “Xin đừng trút bom đạn nữa. Hầu hết VĐV Hàn Quốc và CHDCND Triều Tiên đều rất lo cho tình hình ở quê nhà”.
Bên phía đoàn thể thao CHDCND Triều Tiên thì không có lấy một tuyên bố nào nhưng các VĐV Triều Tiên vào cuộc trong tất cả những lần tranh tài với một sức mạnh “như lên đồng”. Trên sàn đấu, sân đấu bất chợt người ta lại giật thót mình khi bất chợt có một VĐV Triều Tiên nào đó đấ.m thình thịch lên lồng ngực và hô to một câu không hề có trong các phim Hàn: “Kim Chủ tịch muôn năm”…
Đến nước này thì cơ hội để hỏi mấy anh bạn Triều Tiên rằng “Ngày xưa, gạo bọn tớ gửi cho các cậu có ngon không?” thành nỗi vô vọng.
May mắn vô cùng là hôm đến thăm Trường Chính trị do Hồ Chí Minh sáng lập ở phố Văn Minh – Quảng Châu, tôi đã được gặp những người Triều Tiên cùng thế hệ. Đoàn thể thao Triều Tiên tham quan ngôi trường đào tạo ra lứa đảng viên Đảng Cộng sản đầu tiên của Việt Nam có 10 người thì phần lớn đã cứng tuổ.i lắm rồi. Họ đều là các cán bộ của ngành thể thao Triều Tiên, không có ai là VĐV cả.
Món Kimpap làm từ gạo Việt Nam là một phần ký ức trẻ thơ của người Triều Tiên sinh ngay sau năm 1975.
Năn nỉ chị Lưu Hương, nhân viên bảo tàng mãi, chị mới đồng ý “dò hỏi” hộ tôi. Trong số ấy chỉ có Ae Jung Hea và Kim Park Lea, một người sinh năm 1977, một sinh năm 1978, trước là VĐV điền kinh, giờ chuyển sang công tác huấn luyện. Trong căn phòng mà các bậc lão thành cách mạng Việt Nam: Lê Hồng Phong, Hồ Tùng Mậu, Phùng Chí Kiên… đã từng ngồi học, thông qua chị Lưu Hương, tôi đã thỏa nguyện khi được trò chuyện với hai người bạn đã từng được mình “giúp gạo” trước kia. Hóa ra, trong tâm trí của họ, những câu chuyện ấy vẫn còn tươi mới.
Kim Park Lea cứ cười khúc khích mãi về cái món Kimpap làm từ gạo Việt Nam. Món ăn này chế biến như cơm nắm của ta nhưng ngoài cơm (nấu từ loại gạo rất dẻo của xứ Kim chi) còn được trộn thêm trứng, thịt, tôm…
Tuy nhiên, cái thời ấy (lúc Kim học lớp hai – quãng năm 1985) tại CHDCND Triều Tiên cũng như ở Việt Nam lấy đâu ra những thứ xa xỉ trứng, tôm, thịt như thế, món Kimpap mà mẹ làm cho Kim để mang đi học làm bằng gạo Việt Nam viện trợ, có nhân là củ cải muối.
Chiếc Kimpap ngon lành trong cặp của Kim khi đến gần trưa, sau buổi học lúc mở ra thì ôi thôi, cơm rời theo đường cơm, củ cải rời theo đường củ cải… Khi được biết loại gạo rời như vậy là gạo Bao thai hồng, Kim cứ nhắc đi, nhắc lại từ ấy mãi.
Tuy nhiên Ae Jung Hea thì lại khẳng định, gạo Việt Nam nếu dùng để chan canh nấu từ Kim chi (món dưa muối có rất nhiều ớt) thì lại ăn rất tuyệt. Đúng! Món gạo Bao thai hồng chan nước dưa muối, chúng tôi cũng chén suốt hồi bé, phải công nhận là cực ngon (thêm dăm quả cà với vài con cua rang nữa thì… thôi rồi).
Gạo VN cũng đã gây ấn tượng sâu đậm trong tâm tưởng của những người bạn Triều Tiên cũng giống như ký ức về những: Gạo tấm Ấn Độ, bột dinh dưỡng Tiệp Khắc… của những đứ.a tr.ẻ VN như chúng tôi.
Câu chuyện đang vui thì Kim Park Lea lại hỏi một câu nghe đầy ân tình: “Khi gửi gạo cho bọn tôi, các bạn có nhiều đồ ăn không?”. Tôi thật thà kể ra những món ăn thời bao cấp của tr.ẻ e.m Việt Nam hồi ấy: Có loại hạt bo bo mà “đầu vào” và “đầu ra” vẫn giữ nguyên vẹn hình dáng – có loại bánh làm từ bột sắn, ăn vào, mỗi khi ợ lên thấy nóng như muốn lòi con mắt ra ngoài – có loại mì sợi làm từ bột mì mà mẹ dặn “Đừng ăn miếng to quá, kẻo bị nghẹn”…
Cả hai người bạn Triều Tiên cùng thế hệ nghe câu chuyện tôi kể bất chợt nghẹn giọng rồi thì thầm với chị Lưu Hương. Chị Lưu Hương quay sang tôi: “Mấy đồng chí này bảo, không ngờ tr.ẻ e.m Việt Nam thời kỳ ấy cũng “gian khổ” thế. Nhưng họ chỉ nhờ tôi phiên dịch với anh rằng: Họ cảm ơn thiếu nhi Việt Nam rất nhiều. Họ nói: Chúng tôi rất nhớ gạo Việt Nam”.
Mãi mãi một tuổ.i thơ
Cuộc nói chuyện 15 phút theo quy định của các lãnh đạo đoàn thể thao CHDCND Triều Tiên dành cho chúng tôi đã kết thúc. Và có lẽ, sau cuộc nói chuyện này, cả tôi và hai người bạn Triều Tiên ấy đều muốn trở về với một tuổ.i thơ trong trẻo khi chúng tôi nhường cho nhau những gì ngọt ngào nhất…
Mọi rào cản, mọi mâu thuẫn, mọi xung đột… hình như đều do người lớn nghĩ ra thì phải?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lá thư tạ từ của trai bao tỉ phú
Khi những dòng này được đăng tải thì tôi chắc chắn đã không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã đi rất thanh thản và tôi muốn cảm ơn biết mấy những người đã cho tôi được sống vào những ngày cuối cùng của cuộc đời, được sống như một con người thực sự.
Lời tự sự: Nhận được lá thư lạ vào một ngày mưa ở Hà Nội. Lá thư được đặt cẩn thận và nhỏ bé trong một hộp ngọc chạm khắc rất đẹp. Lá thư từ một người đã không còn trên thế gian này. Theo ước nguyện của anh, chúng tôi xin đăng tải toàn bộ nội dung những điều cuối cùng anh muốn nói trước khi đi về cõi bình yên...
Gửi những người thân yêu chưa từng gặp mặt!
Khi những dòng này được gửi đến và nếu may mắn, nó được ban biên tập đồng ý cho đăng tải thì tôi chắc chắn đã không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã đi rất thanh thản và tôi muốn cảm ơn biết mấy những người đã cho tôi được sống vào những ngày cuối cùng của cuộc đời, được sống như một con người thực sự.
Tôi đã muốn viết rất nhiều, muốn đi gặp rất nhiều những người đã viết thư, đã chia sẻ cùng tôi và nói chuyện cùng tôi nhưng tôi không thể vì khi đó, tôi đã rất yếu và hơn hết, mặc cảm về thân phận một trai bao khiến tôi không đủ can đảm để gặp bất cứ ai. Hãy nghĩ về một con người, đã làm đủ những điều tồi tệ, cuộc sống vội vã đi đến đoạn kết và biết trước mình sẽ chế.t trong cô độc có lẽ mọi người sẽ hiểu cho tâm trạng tồi tệ của tôi. Nhưng thật may, tôi đã thoát được nó để thanh thản ra đi.
Tôi đã nghĩ tôi luôn là kẻ đơn độc trên cõi đời này vì quanh tôi, không có một ai yêu thương, không một ai thấu hiểu, không một ai cảm thông. Tất cả đều đúng cho tới khi tôi gửi câu chuyện của mình tới Đang Yêu. Ngày câu chuyện của tôi được đăng tải, tôi hồi hộp, lo sợ và tự chử.i bới mình rằng sao tôi lại kể câu chuyện đó? Có ai thèm quan tâm đến một thằng không có liêm sỉ như tôi? Tôi lần chần mãi rồi mới dám mở mail của mình, tôi sợ mình sẽ phải bẽ bàng khi nhìn một hòm mail trống rỗng. Thế nhưng con người không phải là giống loài vô cảm như tôi nghĩ. Tôi nhận được nhiều thư, nhiều lời chia sẻ, cũng có cả những lời trách móc nhưng sau tất cả, tôi biết đó là sự quan tâm.
Sức khỏe của tôi rất tệ. Bệnh tật phá lên mặt khiến tôi không còn dám nhìn vào gương. Tôi sợ nhìn thấy mình. Tôi đã không còn hình hài của một con người. Những vết loét trên thân ngày càng nhiều và gây đa.u đớ.n cùng một thứ mùi khó chịu. Bác sĩ và y tá chăm sóc cho tôi thường im lặng khi lau rửa. Họ làm việc lặng lẽ như những pho tượng kèm theo sự kinh sợ. Rất ít khi họ hỏi tôi cảm thấy thế nào, họ chỉ làm đúng công việc và phận sự của mình. Điều đó thật dễ hiểu bởi chính tôi còn thấy kinh sợ tôi. Nhiều người muốn gặp tôi. Tôi cũng muốn gặp họ biết bao nhưng thân xác tôi tàn tạ quá. Tôi không dám và không đủ tự tin. Ngoài những lúc đa.u đớ.n không làm được gì, thi thoảng tinh thần tôi minh mẫn và tỉnh táo, tôi đọc thư và nhờ y tá gõ hộ những dòng trả lời. Nhưng thật buồn vì tôi không thể đọc hết, không thể trả lời hết những tâm sự, chia sẻ của độc giả. Tôi không lấy sức khỏe của mình ra để ngụy biện cho việc đó. Tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi.
Những bức thư rất ngắn nhưng đủ để an ủi một tâm hồn mục rũa. Trước đây, khi còn đi học, tôi đặc biệt thích tiếng Anh. Đó là môn học duy nhất gây hứng thú cho tôi. Có lẽ bởi vậy trong những bức thư gửi về, tôi thường trò chuyện với một cô gái dùng tiếng Anh để viết thư cho tôi. Những câu chữ ngắn, đôi khi chỉ là một lời chúc buổi sáng hay đơn giản là kể cho tôi nghe về cuộc sống hàng ngày của tôi khiến tôi cảm thấy cuộc đời mình đang được quan tâm. Rằng có người trên thế gian này cũng muốn chia sẻ với tôi, tôi không lạc lõng, tôi không một mình. Vì thế, tôi muốn đặc biệt gửi lời cảm ơn đến cô gái ấy, người đã bỏ thời gian của mình ra để dành cho một kẻ như tôi. Và tôi cũng muốn đặc biệt gửi lời cảm ơn tới cô gái đã chăm sóc tôi vào những ngày tôi cận kề với cái chế.t. Cô gái đó đến với tôi qua Đang Yêu.
Cô gái là độc giả duy nhất tôi đồng ý gặp mặt bởi cô mang lại cho tôi cảm giác thân quen chứa trong những dòng chữ vô cảm. Cô không nài ép, chỉ đơn giản nói muốn gặp tôi. Cô gái không kinh sợ khi nhìn thấy những nốt mụn vỡ trên mặt tôi, thấy những vết loét loang lổ trên thân thể tôi. Cô gái cứ đưa tay vuốt mãi khuôn mặt tôi và khóc. Cô ấy là người cũ của tôi. Thật tình cờ vì đến lúc sắp ra đi, tôi lại được gặp cô ấy, tôi lại đọc và trả lời thư của cô trong số hàng trăm lá thư gửi về. Cuộc đời luôn chứa đựng đủ thứ bất ngờ. Cô ấy là bất ngờ cuối cùng mà Chúa dành cho tôi. Chúng tôi trở thành hai người bạn. Cô ấy ở bên tôi, nhắc cho tôi nhớ lại ngày xưa, để tôi biết đời tôi chẳng phải là chỉ toàn đen tối. Đời tôi cũng có những khoảng đẹp, có nắng vàng bừng sáng.
Cảm ơn những người không quen đã ở bên tôi những ngày tôi sắp sửa ra đi... (Ảnh minh họa)
Chồng cô cũng đến thăm tôi với tấm lòng chân thành như một người bạn. Anh không cấm vợ mình không được đến chăm sóc tôi, có đôi khi anh ghé qua trò chuyện. Anh mời một nhà sư về nói chuyện cho tôi nghe. Những hỉ, nộ, ái, ố của cuộc đời chợt hiện rất rõ và những tham lam bỗng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi thấy tâm mình trở về thời tôi vẫn còn gia đình, còn ba mẹ. Ba người chúng tôi đi trên một con đường rất rộng và vắng. Ba bế tôi, một tay nắm tay mẹ. Rất chặt và đầy bình yên. Tôi nghe thấy tiếng họ thì thầm những lời yêu thương, tiếng họ cười với nhau trong hạnh phúc, nghe thấy tiếng ba mẹ cưng nựng tôi. Tôi đã có một tuổ.i thơ đầy hạnh phúc, tôi là một đứ.a tr.ẻ được yêu thương nên tôi đã không thể cứng cỏi sống khi những yêu thương lần lượt rời bỏ tôi đi. Những ngày đó, tôi không còn dằn vặt mình nữa. Tôi bỗng thấy muốn sống biết bao. Như một điều thần kì, những vết loét bỗng dưng khô dần lại. Tôi đã có thể ăn chút cháo trong ngày rồi ngồi dậy được chứ không còn nằm mãi một chỗ nữa. Thi thoảng, vào ngày nắng ấm, người cũ để tôi ngồi trên xe lăn và đưa tôi đi dạo. Từ cửa nhà mình, tôi có thể nhìn ra ngoài kia, nơi có rất nhiều người.
Tôi thấy họ hối hả đi lại, có người cười, có người đăm chiêu, có người đang đầy khó chịu nhưng tất cả họ đều đang được sống. Người cũ không nói nhiều, đôi khi lặng lại ở một dòng kí ức nào đó, người cũ mới hỏi tôi về chuyện xưa. Tôi không nói cho cô nghe về tình yêu của tôi năm nào nữa, tôi đã cất đi và để nó ở trong một góc của đáy tim. Tôi không muốn tôi làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của tôi. Có lần, chồng cô hẹn gặp riêng tôi. Anh nói mong tôi giúp vợ anh thoát khỏi những dằn vặt quá khứ. Cô ấy vẫn luôn cho rằng vì cô ấy năm xưa bỏ đi nên tôi mới thả lỏng đời mình, buông đời tôi rơi vào phía khoảng trời không có ánh sáng. Cổ họng của tôi bị loét nên tôi thường không nói nhiều. Nhưng vào ngày hôm ấy, tôi đã nói với người cũ để cô có thể đóng cửa quá khứ, sống vui vẻ với hiện tại và cả ở tương lai. Khi kết thúc câu chuyện, tôi thấy an lòng và tôi ra đi. Tôi nghĩ là nó sẽ rất bình lặng.
Cảm ơn những người không quen đã ở bên tôi những ngày tôi sắp sửa ra đi. Cảm ơn vì đã tha thứ cho tôi. Cảm ơn vì vẫn coi tôi là người. Và cảm ơn vì đã cho tôi được sống thực sự vào những ngày cuối đời. Một điều cuối cùng, để cảm ơn tất cả, để trả lời cho rất nhiều câu hỏi đã hỏi về tên của tôi, nếu có thể hãy nhớ về tôi với tên Nguyên. Trần Tuấn Nguyên. Xin nhớ về tôi như một con người đã sống trên cõi đời này chứ không phải là một trai bao tồi tệ. Đó là ước nguyện cuối cùng của tôi. Người bạn qua thư này phải đi thôi, cô bé ạ!".
Nhóm phóng viên đã tìm đến nhà Nguyên. Trời nắng rất đẹp. Người cũ đã đưa anh lên chùa để anh không cô đơn và tâm hồn anh cũng được phần nào nhẹ nhõm. Mọi thứ trong ngôi nhà đã được dọn đi sạch sẽ, như thể ở đó chưa bao giờ có Nguyên sống. Người cũ của Nguyên rất đẹp. Cô để mặc cho chúng tôi đi vào ngôi nhà. Cô ngồi mãi cạnh một chiếc giường lớn. Chúng tôi đoán rằng đó là nơi Nguyên đã nằm và ra đi. Nét buồn ôm trùm lấy toàn bộ khuôn mặt của cô nhưng đó là nét buồn không bi thương. Chúng tôi hiểu cô đã không còn đau khổ về quá khứ cô rời bỏ Nguyên nữa. Tâm cô đã bình yên. Một con người hóa ra có thể ra đi nhanh như thế, biến mất như thể chưa tồn tại như thế.
Chúng tôi cầu nguyện cho Nguyên. Vẫn thật hạnh phúc vì anh đã không bị sống trong dày vò vào những ngày cuối đời và vẫn thật hạnh phúc vì Nguyên đã hạnh phúc để ra đi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sẽ quên anh T. ơi, thế là cuộc tình buồn của chúng mình đã ra đi và chính T. đã tự tay chôn vùi nó. Nga định rằng Nga sẽ không khóc hãy để nó ra đi cho thanh thản như điều mong mỏi của T. nhưng không hiểu sao đêm qua lại là đêm mất ngủ đối với em. Sự thật là chúng mình không...