Tiề.n…liều thuố.c hạ nhiệt khi cặp “trai già”
Lo sợ, đa.u đớ.n, bẽ bàng, tôi ôm chặt con vào lòng. Tôi cũng đang phát sốt khi không còn “ liều thuố.c hạ nhiệt” của ông. Cuộc đời của 4 mẹ con tôi có trở thành xám xịt khi không còn những đồng tiề.n nhấp nhánh?
(Ảnh minh họa)
25 tuổ.i, cái tuổ.i thanh xuân phơi phới, với tấm bằng đại học và một tình yêu hứa hẹn tương lai nhiều tốt đẹp. Thế nhưng, tất cả đã thay đổi hoàn toàn. Vào một ngày cuối đông cách đây đã 5 năm, trong một cuộc gặp của những người đồng hương tại thành phố, tôi được mời đến dự. Trong bữa tiệc đó, tôi đã gặp ông.
Ông – một người đàn ông đã qua tuổ.i lục tuần nhưng vẫn còn sót lại nhiều nét phong độ. Mái tóc được nhuộm rất khéo che đi những sợi ánh kim. Khi ông cụng ly, tình cờ tôi thấy trên tay khô cứng của ông 2 món đồ trang sức mà có lẽ tôi chưa bao giờ được nhìn thấy, nó “lấp lánh” trên tay ông. Đó là chiếc nhẫn và chiếc đồng hồ. Người bạn ghé vào tai tôi nói nhỏ: hàng vài chục ngàn USD đấy. Tôi choáng ngợp bởi men rượu và men tình. Chia tay tôi, ông không quên đưa cho tôi một chiếc card thơm nức. Sau cái bắt tay quá chặt, đoạn ông gãi gãi vào lòng bàn tay tôi, tôi biết dấu hiệu của một sự hẹn hò.
Không hiểu sao từ phút ấy, tôi luôn nghĩ về ông. Tuổ.i cao (hơn cả tuổ.i mẹ tôi) cũng không sao cả bởi tuổ.i ấy mới có thể trở thành một doanh nhân thành đạt. Ông có những thứ tôi cần: kinh tế vững vàng, quan hệ rộng, kinh nghiệm sống và sự từng trải…Ngay cả mái tóc ánh kim trên đầu ông trông cũng hay. Bỗng dưng tôi thấy người yêu tôi sao mà nhạt nhẽo. Nếu đem so thì ông chỉ kém anh mỗi cái…nhiều tuổ.i.
Video đang HOT
Và điều hiển nhiên đã đến, chúng tôi ngập chìm trong niềm hạnh phúc bởi những cuộc vui vẻ ở những nơi sang trọng, toàn khách sạn 4- 5 sa lộng lẫy…Rồi quà sinh nhật với váy đầm, túi xách, mỹ phẩm hàng hiệu, cái nào cũng tính bằng “vé”. Tôi cũng trở thành một “người mẫu quảng cáo” với những thứ lấp lánh trên người. Thỉnh thoảng ông hào phóng lo cho tôi chút quà mọn khoảng vài ngàn đô để tiêu vặt và biếu bố mẹ tôi những món quà giá trị khiến các cụ cũng xuýt xoa, con mình may mắn có những người cha chú đỡ đầu thật đáng nể trọng. Những lúc ấy tôi mới thấy mình thiệt thòi bởi 4 năm yêu chàng sinh viên nghèo, chẳng mấy khi biết đến quán xá. Có vào quán cũng không dám gọi nước cam, uống trà tàu đến chát cả lưỡi.
Khi đã coi ông như một người tình, ông đã gợi tôi nhủ lòng thương. Tôi biết ông sinh toàn con gái nên hay để trong đầu những nỗi buồn. Mặc dù có tiề.n, có địa vị xã hội, lại đi khắp nơi trên thế giới, hiểu biết rộng nhưng ông không thoát ra được cái suy nghĩ hẹp hòi là cần con trai để nối dõi, tôi tưởng ông chỉ than phiền nhưng không ngờ…Ông bảo rằng bao nhiêu nhà cửa, đất đai, tiề.n bạc ông chẳng biết để cho ai. Vợ con ông đã quá đầy đủ. Bà ấy thì đã già, con gái đã có nơi có chốn, con rể thì cũng chẳng tin được. Vậy ông trông mong vào tôi.
Một lần nữa tôi choáng. Nhưng tôi như con thiêu thân cứ lao vào lửa. Phó mặc cuộc đời và kết quả một b.é gá.i ra đời. Ông mua cho mẹ con tôi một căn nhà rộng, thoáng đãng ở thành phố. Bố mẹ tôi biết chuyện giận lắm, tưởng con chỉ trót lỡ một lần. Nhưng không dừng lại bởi chính tôi ngồi trên đống của thành ra cay, chỉ sinh được con gái thì tôi thua là cái chắc.
Hơn một năm sau, tôi có mang. Để chắc ăn, tôi đi hàng ngàn cây số tìm đến một bệnh viện để thử má.u. Lại con gái. Nhưng sau nhiều đấu tranh tư tưởng, tôi không nỡ bỏ. Tiề.n tôi đâu có thiếu để nuôi con, người giúp việc cũng đầy nhà. Cái sự đầy đủ sung túc đã đẩy tôi một lần nữa tặc lưỡi. Lần này ông cẩn thận hơn, xem xét bói toán tính toán kỹ lưỡng. Tội nghiệp ông hai thứ tóc, con cháu đề huề mà vẫn cay thua. Nhưng chẳng biết có phải trời thương ông hay thách tôi, đứ.a tr.ẻ lần này là con trai.
Khỏi phải nói ông mừng như thế nào, ông sùng bái tôi như thần tượng. Hàng tuần ông bay hàng ngàn cây số để gặp con. Ông ríu rít với tã giấy, bình sữa như một người bố trẻ. Ngay cả một cái lọ đi tè của con, ông cũng thửa đồ đắt tiề.n nhất. Những lúc con nhè, ông chìa vài tờ đô ra dỗ dành (để mẹ vui chứ con thì biết gì đến tiề.n) khi tôi “khó ở” ông hay tếu táo: dán mấy “vé” lên người là “hạ nhiệt” ngay. Không hiểu từ bao giờ, tiề.n đã trở thành động lực sống. Cuộc sống của tôi diễn ra đơn giản và không mấy sóng gió, nếu như không có một ngày…
Ngày xấu, giờ xấu đến, đêm hôm ấy, thằng con trai tôi sốt cao đến độ co giật. Tôi gọi xe đưa con đi cấp cứu, trong lòng rối bời và hoang mang vô độ. Chẳng có ai bên mình lúc này để dựa dẫm. Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho ông. Ông nói đang có cuộc hẹn với khách hàng quan trọng lắm, ông động viên tôi bình tĩnh rồi ông thu xếp bay vào.
Dạo này ông có rất nhiều cuộc điện thoại toàn nhắc đến tiề.n nong, đất đai. Ông phàn nàn đất bây giờ xuống giá thê thảm… Lãi suất ngân hàng cao…Khách mà ông vay tiề.n (lãi suất hấp dẫn) để kinh doanh cũng chẳng biết điều, đòi tiề.n và gây áp lực…Mấy thằng đàn em lúc khó khăn lỉnh hết…
Nhưng buổi sáng trôi qua không một hồi âm. Chiều tối, ôm đứa con nóng hầm hập trong lòng, cực chẳng đã tôi bấm máy. Đầu bên kia một giọng phụ nữ nhỏ nhẹ: Anh ấy bị tai biến, vừa phải vào viện, cũng nặng, hiện chưa tỉnh…Tôi như chế.t lặng!
Lo sợ, đa.u đớ.n, bẽ bàng, tôi ôm chặt con vào lòng. Tôi cũng đang phát sốt khi không còn “liều thuố.c hạ nhiệt” của ông. Rồi cuộc đời của 4 mẹ con tôi có trở thành xám xịt khi không còn những đồng tiề.n nhấp nhánh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Thay đổi không khí"
Khuya, Thắng trở vê thường trực với tiêng thở dài, nhưng nhà tôi om... trên bàn, chùm chìa khóa nhà và môt tờ giây nhắn: "Mẹ con em đi đây!" khiên Thắng choáng váng...
Thắng loạng choạng bước vào nhà, gã cười nhêch mép nhìn vợ đang lụi cụi "đán.h vât" với hai đứa con. Người đàn bà trước mắt Thắng vôn xinh đẹp, thon thả ngày nào giờ đây trông nhêch nhác, lôi thôi khiên Thắng hoảng loạn: Sao người ta lại thay đôi đên chóng mặt thê?! Chiêc quân sắn cao đên đâu gôi, gương mặt lâm tâm mô hôi, vêt chân chim công với nước da đã sạm đi... khiên Thắng chán nản, thở dài đên thượt rôi lủi vào phòng, đóng cửa, nằm dài ra giường, ngủ thiêp đi...
Thắng tỉnh dây vào lúc trời chạng vạng, vợ Thắng vân "đán.h vât" với "hai thằng quỷ nhỏ", con khóc, mẹ mắng mỏ, âm ỏm cả nhà. Thắng bực bôi vì giâc ngủ bị phá bĩnh, đây cửa đi ra, mặt nhăn nhó: "Mẹ con cô làm cái gì mà gào thét lên thê? Muôn nghỉ ngơi môt lát cũng không xong. Đúng là rặt môt đám...". Thắng bỏ ngỏ câu nói trước sự sững sờ của vợ, cũng không màng đê ý tới nơi khóe mắt vợ đang hâp háy, đỏ hoe và rịn ướt nhòe. Thắng đưa tay với cái điêu khiên tivi, bât volume to gân như hêt cỡ đê lân át đi tiêng hai đứa con đang khóc ngặt vì bị mẹ mắng. Nhưng rôi có vẻ không chịu đựng nôi, Thắng đùng đùng đứng bât dây, vớ cái chìa khóa xe lúc chiêu, khi say mêm đã quẳng ở góc bàn... Thắng nô xe và đi thẳng không nói môt lời nào với Liên.
Liên rũ người, ngôi bêt xuông nên nhà, nước mắt rơi lã chã. Cuôc sông bôn bê, môt nách với hai đứa con không được chông đông cam chia sẻ. Liên không biêt phân mình may mắn hay khôn khô nữa! Trời cho cô cái vẻ ngoài hâp dân, thu hút được bao gã trai khi còn là môt cô gái quê, học hành lỡ dở phải lên thành phô xin vào xưởng may làm công nhân nuôi hai đứa em ăn học. Rôi cơ duyên cho Liên gặp Thắng, môt anh chàng hào nhoáng, giỏi tán tỉnh và hiêu biêt. Liên choáng ngợp trước vẻ đạo mạo cái gì cũng biêt và sẵn sàng chỉ dạy cho Liên của Thắng. Thắng không chê Liên nghèo, học ít, Thắng thích gương mặt thánh thiên, vẻ nhân nhịn và có chút cam chịu của Liên và hơn hêt, Thắng tự hào khi mọi ánh mắt ngưỡng mô phải đô dôn vê phía Thắng môi khi thắng tay trong tay với Liên đi dạo phô...
Thắng không còn đê ý đên viêc vợ đang ngôi ngủ gât mâm cơm... (Ảnh minh họa)
Sau đám cưới, Thắng chủ đông "ra lênh" cho Liên ở nhà, Thắng muôn Liên chỉ toàn tâm toàn ý chăm sóc chông, sinh và nuôi nâng dạy dô con cái. Bản thân Thắng đã dư sức mang lại cho Liên cuôc sông đây đủ thì đông lương công nhân may không bõ bèn càng là lý do khiên Thắng buôc vợ phải ở nhà. Cuôc sông ban đâu của vợ chông son chỉ hưởng thụ và tôi tôi Liên chờ chông vê, cả hai cùng ăn cơm, đi dạo, có hôm đi tiêp khách với chông... Rôi hai đứa con lân lượt ra đời, vóc dáng Liên không còn thon gọn, viêc chăm bẵm con cái cũng khiên cô không còn thời gian chăm sóc cho mình. Đứng với Thắng lúc này trông Liên như môt người giúp viêc, tât tưởi, lu bu hơn là vợ Thắng.
Những lo toan hằng ngày với hai đứ.a tr.ẻ cũng làm cho Liên không còn đủ sức đê suy nghĩ phải chăm sóc đời sông vợ chông, lúc nào Thắng có "nhu câu" thì Liên đáp ứng, cô không bao giờ đê ý đên viêc làm mới mình đê tạo cảm giác thú vị, hâp dân cho Thắng, đơn giản cô nghĩ rằng là vợ chông với nhau, thâu rõ đên từng đường tơ kẽ tóc thì mặc nhiên cân gì phải khách khí... Cứ thê, Thắng đâ.m ra chán Liên, chán cái vẻ đơn điên, chán cái dáng vẻ bà mẹ hai con sô sê, chỉ biêt cắm đâu chăm con và cơm nước, chợ búa, nhân nhịn ngôi ngủ gục bên bàn ăn chờ chông đên khuya...
Rôi nghiêm nhiên Thắng tự cho mình cái quyên được "thay đôi không khí", chỉ cân vài ba món quà bắt mắt, Thắng có thê mời chào bât cứ cô gái nào vui vẻ với mình. Thắng vui, Thắng không còn đê ý đên viêc vợ đang ngôi ngủ gât mâm cơm, chôc lát lại choàng tỉnh vì tiêng con khóc mơ hoặc tiêng đông ngoài công vọng vào...
Cho đên môt hôm, Liên lao đao, khôn khô vì thằng cu đâu sôt, ngât ở trường, gọi điên kiêu gì cho chông cũng không được. Môt mình hôt hoảng bê sôc con vào viên, lại tât tả gửi gắm ý tá rôi lât đât đi đón đứa kia đê rôi choáng váng, ngã quỵ khi thây chông tay trong tay với môt cô gái thản nhiên đi mua sắm...
Liên tỉnh dây trong bênh viên khi bên cạnh đứa con gái bé bỏng đang gào khóc, lay lay gọi mẹ. Phải mât môt lúc chị mới định thân được mọi viêc đã diên ra. Ngay chiêu tôi hôm đó, Liên vê nhà, thu dọn quân áo của ba mẹ con... Khuya, Thắng trở vê thường trực với tiêng thở dài, nhưng nhà tôi om... trên bàn, chùm chìa khóa nhà và môt tờ giây nhắn: "Mẹ con em đi đây!" khiên Thắng choáng váng...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu của anh, liều thuố.c chữa lành trái tim tôi Dù gần đến ngày cưới nhưng trong đầu tôi luôn đặt dấu hỏi liệu đó có phải là tình yêu bởi chúng tôi yêu nhau thật tình cờ qua trang web kết bạn với những dòng tin nhắn buâng quơ đại loại như: anh ở đâu, làm gì, nhà anh có mấy anh chị em.... Chỉ vài dòng tin nhắn vậy, anh hỏi...