Tiệm ăn gốc Hoa tự chế sợi mì với trứng suốt 30 năm ở Sài Gòn
Quán của bà Xuân mở từ những năm 90 của thế kỷ trước theo công thức làm mì của một người bạn.
Tiệm ăn được nhiều người Sài Gòn thường xuyên lui tới nằm ở mặt t.iền đường Kỳ Đồng, quận 3. Chủ quán là bà Xuân, năm nay đã ngoài 60 t.uổi. Bà Xuân cho hay, do sở thích ăn mì mà bà quyết định mở quán.
“Tôi học được bí quyết làm sợi mì từ một người bạn. Từ đó đến nay vẫn duy trì công thức này”, bà Xuân nói. Theo đó, tên quán là tên của người bạn – người thầy truyền nghề làm mì, quê ở Quảng Đông (Trung Quốc).
Quán mì có thâm niên gần 30 năm ở quận 3. Video: Di Vỹ.
Quán sản xuất mì liên tục trong ngày để đảm bảo độ tươi phục vụ khách. Nguyên liệu chính để làm sợi mì gia truyền là trứng, bột mì và nước tro tàu. Sau khi bột được nhào thật kỹ thì cho nghỉ để nở và cán mỏng, sau đó cắt thành sợi bằng máy rồi cắt thành từng vắt nhỏ. Mì tự làm thơm mùi trứng, sợi to vừa phải, mềm.
Các công đoạn diễn ra ở một gian nhà nhỏ đằng sau chỗ ngồi của khách. Người tò mò có thể đi lại gần và quan sát quá trình này.
Khi có khách gọi món, nhân viên sẽ báo cho đầu bếp chuẩn bị tại gian bếp được đặt ở một góc nhà.
Nhân viên mỗi người một tay phụ trách một công đoạn. Mì sau khi trụng cho vào tô sẽ chuyển cho một người để cho đồ ăn, hành phi, hẹ… vào và chan nước lèo.
Mỗi phần mì có giá từ 65.000 đồng tuỳ theo lựa chọn của khách, đặc biệt là mì vịt tiềm giá 115.000 đồng một suất. Các món được nhiều khách gọi như phần thập cẩm giá 85.000 đồng.
Người có sở thích riêng sẽ gọi mì xá xíu, thịt gà, vằn thắn… Bạn cũng có thể yêu cầu đầu bếp làm mì trộn khô, đồ ăn để riêng trong một tô khác cùng nước lèo.
Điều nổi bật khiến quán được lòng nhiều thực khách có lẽ bởi nước lèo có vị đậm đà, ngọt từ xương, vừa miệng mà không nhiều bột ngọt. Ngoài ra, sợi mì tươi có độ dai vừa phải.
Suất mì thịt gà cũng được nhiều người ưa thích. Thịt gà mềm và thơm, ướp rất thấm.
Anh Bình (ngụ ở quận 3) – khách “ruột” của quán đã nhiều năm, cho biết suất ăn ở đây nấu rất vừa miệng. “Tuy giá có hơi cao nhưng mỗi phần ăn rất đầy đặn. Tôi thử gần hết thực đơn của quán. Mỗi món đều có mùi vị riêng”, anh Bình nhận xét.
Quán có không gian rộng rãi, chia làm hai phần chính: bên ngoài sân và trong nhà. Thời gian mở cửa từ 7h đến 14h, sau đó quán sẽ nghỉ và mở cửa bán lại lúc 16h cho đến khoảng nửa đêm thì đóng.
Theo VNE
Phép lạ từ phở Bà Tát
Xóm Lách có phở Bà Tát ở Dốc Dài nổi tiếng. Sở dĩ gọi là Dốc Dài vì còn có Dốc Cụt nối ra đường Công Lý (tức Nam Kỳ Khởi Nghĩa, TP.HCM bây giờ).
Một bát phở bò Hà Nội - Ảnh: HOÀNG ANH
Nhà tôi nằm ở cuối Xóm Lách nửa trên bờ nửa dưới nước trên dòng sông - nay là kênh Nhiêu Lộc.
Thuở ấy sông không ô nhiễm, nước lên đầy cá lìm kìm, cá bảy màu bơi lội, nước xuống cá thòi lòi trợn tròn xoe mắt ngó tụi tôi lội sình xách lưỡi câu móc mồi trùn hổ câu lươn.
Từ nhà tôi đến Dốc Dài phải đi qua chợ Xóm Lách. Mỗi lần câu dính vài con lươn là tôi xách ngay ra chợ bán "mão" cho mấy bà buôn bán cá. T.iền thu hoạch lươn khiến tôi có quyền tự ban phép lành cho mình thưởng thức một tô phở Bà Tát.
Nhưng thú thật tôi chưa bao giờ dám làm... chuyện động trời ấy. Năm 1964 với đ.ứa b.é 10 t.uổi như tôi điều can đảm nhất là kêu một tô "bánh nước" giá 5 cắc đủ để nhớ đời. Mà không nhớ đời sao được, phở Bà Tát chỉ tồn tại trong một chiếc xe đẩy nhưng lại là phở "quý tộc".
Tôi không biết nước lèo được Bà Tát chế biến ra sao nhưng chỉ cần rắc chút hành lên trên mà húp là toàn bộ cơ thể "thăng thiên". Coi, nước lèo ngọt lịm mùi xí quách thơm lừng béo ngậy, còn tôi biến thành một thi sĩ nhi đồng thả hồn thơ lai láng: "Ta vốn sún nửa răng cửa - Ăn cơm sợ gió lọt vào - Nên đành đổi qua ăn phở - Ăn dần thành tục lệ sao".
Vậy đó, thằng nhóc không dám ăn thịt sợ tốn t.iền, chỉ dám ăn "bánh nước" một năm sau vác lều chõng đi thi Đệ Thất (tức lớp 6 bây giờ) tại trường Trung Học công lập Trần Lục.
Một tiệm phở quen thuộc với người Sài Gòn - Ảnh: HẢI AN
Ba tôi nói Xóm Lách là một xóm lao động ngoằn nghèo như con rắn với rất nhiều ngõ hẻm, hai người đi bộ phải "lách" nhau mới lọt qua. Chính vì thế ba tôi đèo xe đạp chở tôi ngay từ sáng sớm để tránh đụng chạm người quen ở dọc đường.
Hôm đi đến trường thi, tôi ngồi đằng sau ôm eo ếch ông thợ giày (ba tôi) tưởng tượng mình sẽ được ăn sáng một gói xôi nào đó trước lúc vào thi. Nào ngờ khi xe đạp chạy ngang ngã ba, ba tôi chợt hét lên "Con thấy gì không hả Vinh?"/"Thấy gì hả ba?".
Xe dừng lại và ông quay ra sau chỉ trỏ: "Con chó vừa vẫy đuôi chào con đi thi"/ "Con có thấy con chó nào sủa đâu"/ "Con chó đá nhà bà Tư Huê Kỳ, ba thấy cái đuôi bằng đá của nó vẫy vẫy".
Trời đất, bà Tư chủ hụi là nhà giàu nhất Xóm Lách cũng là nhà duy nhất có xe hơi Mỹ nên mọi người hay gọi là bà Tư Huê Kỳ, bà cũng là người rước thợ về đục đẽo một con chó bằng đá để trước cửa.
Tôi còn đang ngơ ngác vì sự tưởng tượng dị đoan của ba tôi thì ông khẳng định: "Trong Truyện Cổ Nước Nam của Nguyễn Văn Ngọc, con chó đá chỉ vẫy đuôi khi học trò đi thi đỗ đạt. Vì vậy ba sẽ đãi con một tô phở Bà Tát ở Dốc Dài".
Lần đầu tiên tôi được ăn một tô phở đầy đủ, một tô phở tổng hợp bao gồm "tái nạm gầu gân chín béo" mà không phải là một tô "bánh nước". Ba tôi chỉ kêu một tách cà phê đen rồi phì phèo điếu thuốc rê chứ không ăn. Ông lẳng lặng nhìn tôi ngồm ngoàm ngấu nghiến bằng khóe mắt long lanh.
Lương công nhật thợ giày của ông chỉ đủ phụ má tôi nuôi bốn đứa con thoi thóp ăn học, cho dù trước kia hàng xóm từng đồn về ông là chủ tiệm giày tàn tật Bùi Văn Trình nổi tiếng nằm trên đường Yên Đổ (tức Lý Chính Thắng bây giờ). Ông làm chủ tiệm cho đến ngày bị tù, bị tịch thu toàn bộ gia sản vì hoạt động cách mạng.
Ê, tôi cần chi phải biết những chuyện người lớn đó, điều quan tâm duy nhất của một thằng nhóc đi thi Đệ Thất lúc này là hưởng thụ tới nơi tới chốn tô phở cổ tích của Bà Tát sau quá nhiều lần nằm mơ: "Lần đầu tiên ăn phở - Nhờ chó đá vẫy đuôi - Cám ơn ba đã nhớ - Tặng con nỗi ngậm ngùi".
Câu chuyện đến đây kể như kết thúc, năm đó tôi đậu tốp đầu trường Trung Học Trần Lục, ngôi trường chỉ tuyển chưa đến 200 người trên hơn chục ngàn sĩ tử của quận 3 dự thi. Tôi được học bổng suốt những năm học Trung học không biết có phải vì câu chuyện bịa ra của ba tôi hay vì tô phở Bà Tát nhiệm mầu đầy năng lượng.
Đến hôm nay mỗi lần đi qua Dốc Dài tôi lại nhớ phở Bà Tát. Không biết những người muôn năm cũ ở Xóm Lách hồn ở đâu bây giờ?...
Theo tuoitre
Ba món nóng hổi cho ngày mưa ở trung tâm Sài Gòn Ngày mưa rả rích, bạn có thể ăn tô bún mọc cho ấm bụng hoặc thưởng thức những miếng bánh xèo giòn rụm. Dưới đây là gợi ý những món ngon bạn có thể thưởng thức khi Sài Gòn có mưa. Bún mọc Nằm ở ngã tư đường Nguyễn An Ninh và Trương Định, quận 1, quán bún mọc Thanh Mai mở cửa...