Thương người khuất núi
An Nguyên tròn ba tuổ.i, nói líu lo như con chim nhỏ lắm lời. Một hôm em tròn xoe mắt hỏi “nội ơi núi rừng có gì?”, Nội bảo có bạt ngàn cây xanh, bạn ngàn nắng gió. Hình như nội quên nhắc những nấm mồ.
Quê mình dựa lưng vào núi, trông ra biển. Người qua đời cũng lặng lẽ về ôm núi rừng mà ngủ giấc trăm năm. Người ở lại đỏ hoe con mắt ngóng núi. Nội lớn lên không kịp thấy mặt cha, chỉ ngơ ngác đứng bên nấm mộ cha xanh um cỏ. Kể về tuổ.i thơ mình, nội bâng khuâng nhớ “thời đấy khổ quá, chồng mất sớm, mẹ của nội đi thêm bước nữa để có nơi nương tựa nhưng được ít lâu ông phải ra chiến trường, rồi hi sinh. Nội còn mẹ với hai đứa em, cực khổ dắt díu nhau thế mà cũng qua thời loạn lạc…”.
Nội đi lấy chồng chưa tròn một năm thì bà cố đã qua đời. 18 tuổ.i gánh vác cả giang sơn nhà chồng, để tang cha, tang mẹ, còn hai đứa em bé bỏng mồ côi, nội thấy đất như vụn vỡ dưới chân, càng đi càng nặng trĩu, bàng hoàng. Thương người khuất núi, nội không dám buông xuôi. Ngày làm việc quần quật, đêm giấu ít khoai, gạo lén đem về cho em. Sớm tờ mờ ra đồng cày cuốc, khuya khoắt dậy chong ngọn đèn tù mù mà làm nón, dệt vải. Nội thắt lưng buộc bụng, cố dành ra ít tiề.n cho các em ăn học.
Trong làng không ai chịu nhiều đàm tiếu bằng nội, không ai bị mẹ chồng co.i thườn.g, bắt bẻ nhiều như nội. Ai đời đi lấy chồng mà bòn rút của nhà chồng mang về nuôi em. Buổi chiều đi gánh củi ngang triền núi thâm u, nội ngồi lại bên nấm mộ của mẹ. Nội khóc. Rừng cây ngả màu tím tái, già nua, chim xao xác bay về tìm tổ, tiếng của chúng hoang hoải xé toạc rừng chiều. Những buổi chiều như thế xếp dài, xếp dài. Rồi cũng qua. Các em nội lớn khôn, người đi gõ đầu trẻ, người lên nông trường làm công nhân.
Video đang HOT
Nhưng cơn gió bất hạnh cứ thốc mãi vào đời nội. Bố An Nguyên qua đời, nội đưa tiễn người đầu xanh. Chú nằm khuất sau rặng núi già, quên hết nhân gian. Nội ở lại, sống thay chú ngày dài tháng rộng. Hết tang chồng, vợ chú ngập ngừng lên xe hoa. Cô sống một cuộc đời mới, thương một người mới, cố lau khô giọt nước mắt ngày cũ, bỏ lại An Nguyên nơi ngôi nhà cũ. Em lớn lên hồn nhiên, hay nói cười bởi có nội thương em, thương cả phần của cha mẹ.
Em hay lấy bàn tay bé bỏng vuốt ve đuôi mắt nội chi chít vết chân chim. Nội càng nheo mắt, em cười như nắc nẻ. Ngày sau em sẽ biết đôi mắt nội nửa đời chan chứa lệ. Ngày sau em sẽ hiểu ánh nhìn khắc khoải của nội khi chiều xuống, hiểu mùi nhang trầm tỏa khắp nhà lúc đêm về, hiểu bước chân nội già nua, chậm chạp đã bao lần tiễn người về bên kia núi đồi. Ngày sau em cũng giống naội, hay ngoái lại phía sau mà thương người khuất núi.
Theo VNE
Cô nàng dâu cả!
Chị về làm dâu nhà chồng tôi thấm thoát đã hơn ba mươi năm. Chị là giáo viên dạy văn cấp 2, trường cách nhà hơn 30 cây số, ngày đó đường xá còn khó khăn, mà cuối tuần nào chị cũng đạp xe về phụ công việc đồng áng và chăm sóc các em.
Nhà chồng tôi ngày đó còn nghèo lắm, lại đông con. Tám đứa em chồng còn nhỏ dại, cứ đến bữa cơm là phải bắt bằng được chị dâu xới cơm cho, hết đứa này đến đứa khác. Chị vừa làm nhiệm vụ xới cơm, lại phải phân chia đều cho các em, để đến khi các em ăn xong, chỉ còn lại chút cháy trong nồi phần cho chị, chị vẫn vui vẻ: Chị ăn vậy là no rồi.
Chồng là sĩ quan phục vụ trong quân ngũ, năm về được đôi ba lần, một nách hai con vậy mà mọi bổn phận trong nhà chị đều lo chu tất mọi việc. Công việc ở trường bận bịu, chị còn nuôi lợn, trồng rau tăng gia thêm. Chưa bao giờ chị phàn nàn một câu với anh.
Năm 90 chị xin chuyển về gần nhà, ngày đi dạy, tối về một mình kéo xe đất lấp cái ao chị vừa tậu được ở đầu làng. Cứ hì hục suốt ba năm rồi cũng xây được cái nhà nhỏ trên đó. Ai cũng bảo khâm phục nghị lực của chị thật.
Bố chồng và chồng công tác xa nhà, mọi việc ở nhà dồn hết lên đôi vai mẹ chồng và chị, công việc đồng áng, đối nội đối ngoại, lo cho các em... Chồng tôi kể rằng, hồi anh đi học đại học, chị phải bán hơn tạ thóc giống và đôi bông tai của hồi môn. Chị thương chú út vất vả, nên phải cố gắng lo cho bằng chị bằng em.
Tôi về làm dâu sau chị hai mươi lăm năm. Tết đầu tiên xa nhà, tôi nằm ôm chị khóc, chị nhẹ nhàng vỗ về tôi như con gái chị vậy. Hồi tôi sinh cháu đầu lòng, mẹ đẻ chưa lên kịp, mẹ chồng thì già yếu, chỉ mình chị túc trực bên tôi suốt từ lúc chuyển dạ cho tới khi hết cữ.
Nhà có công việc gì, chị bao giờ cũng là người dậy sớm và ngủ muộn nhất. Chị bảo chị già rồi nên ngủ ít, các em cứ ngủ tiếp đi. Cô tư cưới vợ cho con, chú sáu bị ta.i nạ.n, chú bảy nợ lần...chị tất tả chạy vạy lo hết mọi công chuyện, kể cả cắt đi nửa mảnh đất bán trả nợ cho em. Chưa bao giờ ai thấy chị so đo thiệt hơn với mọi người.
Bố mẹ chồng đau ốm, các em ở xa, người về được dăm bữa nửa tháng, một tay chị chăm nom hết, không nề hà chuyện gì. Hàng xóm láng giềng khen ngợi: Nhà ấy tốt số lấy được dâu cả đảm đang hiếu thảo.
Con gái chị sinh con, chị xin nghỉ hưu non lên trông cháu ngoại, đứa thứ nhất, thứ hai, rồi lại đến cháu nội. Mọi công việc nhà chị dành hết: Ối dào, chị làm tí là xong ấy mà...
Anh vừa được phong hàm tướng, chị mãn nguyện ôm ba đứa cháu vào lòng. Anh bảo công lao này tất cả là do hậu phương vững chắc, vừa nói, anh liếc mắt về phía chị, chị khẽ mỉm cười trìu mến. Anh em chúng tôi lúc nào nhắc tới chị cũng yêu mến kính trọng. Ông xã tôi thường bảo, em không cần học ai xa, chỉ cần học chị dâu cả là đủ.
Theo VNE
Về quê... ... Chị chẳng ngại gì ngoài việc nhận được lời hỏi han chi tiết từ những con người chân chất, thật thà ấy. Họ gọi đó là tình làng nghĩa xóm, quan tâm thân tình đến nhau bất kể người kia có cần, có thích hay không. Hình minh họa: Dân Việt Không đáp lại thì họ sẽ có chuyện để kể rằng...