Thực hư chuyện hổ dữ vượt biên từ Lào
Hơn một tuần qua, tại nhiều bản của xã Mường Đăng và Ngối Cáy (Mường Ảng, Điện Biên) có thông tin một con hổ rừng chuyên ăn t.hịt n.gười vừa vượt biên từ Lào sang làm người dân không dám đi rừng, học sinh bỏ học hàng loạt.
Tin truyền rằng, ở “ngôi nhà” cũ (Lào) nó từng “g.iết thịt” gần chục dân lành tội nghiệp. Vừa mới vượt sang khu vực biên giới Mường Chà, nó đã lại khẳng định uy danh bằng 2 mạng người nữa (chưa có điều tra thực tế nào). Rồi lại một tin đồn khác, con hổ thành tinh ấy vốn là vật cưng của một lâm dân nào đó thuộc huyện Mường Chà bị xổng chuồng…
Học sinh lớp ghép ở điểm bản Nậm Chan III đến trường đều đặn trong những ngày giá rét
Bắt đầu từ một tiếng động, gần giống với tiếng thị uy của chúa sơn lâm vào quãng những ngày đầu tháng 1/2011, toàn bộ dân các bản kể trên đều “nghỉ chơi rừng”. Hơn thế, có thông tin rằng, học sinh bỏ học hàng loạt vì sợ con hổ “chỉ thèm t.hịt n.gười” này bất ngờ phục kích ở đâu đó quanh trường điểm bản, ngang đường, thậm chí là ngay trước ngưỡng cửa nhà.
Chúng tôi cùng với thầy giáo Nguyễn Văn Tuyển, Hiệu trưởng Trường Tiểu học Ngối Cáy, lặn lội trên khắp các rẻo núi Pơ Mu cao như chạm vào gầm trời, dưới cái rét như cắt của những ngày rét hại đầu tiên của năm mới, để đến từng điểm bản, từng hộ dân có con em nằm trong danh sách… “bất ngờ nghỉ học”.
Trước khi đi, chúng tôi cũng kịp xác định tư tưởng bằng một nguồn thông tin mới toanh, được cung cấp bởi người quen Lý A Lệnh, bản Nậm Chan II, xã Mường Đăng. Anh Lệnh cho biết, mặc dù chẳng ai nhìn thấy mặt nó, hay một dấu chân, hoặc xác một gia súc, mà chỉ có duy nhất một tiếng động lớn, đại loại như gào rú, vật vã, vùng chạy, vồ hụt con mồi… (mà mấy bản tranh cãi nhau về việc bản mình mới thực sự được nghe thấy trước) làm căn cứ cho sự hiện hữu của con hổ, nhưng cả bản vẫn đóng cửa ở trong nhà, không ai dám vào rừng.
Biết chúng tôi sẽ lên và đi khảo sát dọc theo các đỉnh núi chạy dọc suốt 2 xã Ngối Cáy và Mường Đăng, anh Lệnh căn dặn: Dù sao thì cũng thật cẩn thận! Chuyện bên Mường Chà có hổ là thật đấy. Mường Chà và Mường Đăng, Ngối Cáy… lại cùng một dải rừng, cùng một luồng di chuyển lâu đời của muông thú. Với lại, những ngày này, sương mù dày đặc, tầm nhìn không quá dăm bước chân, lại mưa lay phay, rất rét buốt.
Anh Lệnh dặn thêm: “Hổ rất khôn, nó đi nhẹ như con chuột chạy thôi, trời mưa càng không nghe thấy, mắt cũng như mù rồi, thì cái mũi phải thật tốt. Nếu ngửi thấy mùi nước đái trộn lẫn mùi đốt tóc là phải chạy thật nhanh”.
Chúng tôi nhìn nhau, rùng mình. Mùi thì dễ, chứ chả nhẽ cứ thấy lá cây cựa quậy là lập tức vắt chân lên cổ mà chạy?
Cuối cùng, đoàn chúng tôi cũng đến được điểm bản đầu tiên của hệ thống quản lý tiểu học xã Ngối Cáy. Những ngày qua, quả nhiên người dân chỉ “cố thủ” trong nhà, trong bản. Tuy vậy, việc học cũng không có gì khác so với các đợt rét hại hằng năm.
Trưởng bản Nậm Chan III là Tráng A Chỉa và 2 thầy giáo Quàng Văn Thanh, chủ nhiệm lớp ghép 2 – 3 và thầy Lò Văn Biên, chủ nhiệm lớp 1, điểm bản Nậm Chan III cùng có chung quan điểm: “Mấy hôm trước run hết cả người. Giờ thì dường như con hổ không tồn tại. Dù sao thì trước một thông tin c.hết người, cẩn thận vẫn hơn…”.
Video đang HOT
Nhà trường cũng như chính quyền bản quán triệt các hộ dân, đặc biệt là các hộ sinh sống tại lán nương, hoặc ở các điểm lẻ heo hút, trẻ đến trường phải được người lớn đưa đón chu đáo, an toàn bằng các biện pháp đ.ánh động từ xa nhằm xua đuổi thú dữ.
Hơn cả vẫn là cái rét như đóng băng từng nang phổi. Trên các đỉnh núi, gió bấc quật ào ào, sương giăng mù mịt, đường trơn, dốc đứng, chẳng có hổ thật thì thiên tai cũng chính là những con mãnh thú, ngày ngày rình rập những bàn chân non nớt, bằng mọi giá không thể bỏ lớp, bỏ trường.
Theo 2 thầy Chanh và Biên, thì lớp ghép 2 – 3 không có em học sinh nào bỏ học, chỉ có vài em học sinh lớp 1, do quá nhỏ, lại nhà xa, điều kiện di chuyển khó khăn mà phụ huynh bận việc, không đưa đón được nên mới nghỉ học có xin phép.
Một điểm nữa khiến các em lác đác nghỉ học, theo chúng tôi, những ngày qua là tết Nào Pê Chầu (tết đầu năm) của dân tộc Mông. Học sinh tại các điểm bản vùng cao thuộc hệ thống trường tiểu học Ngối Cáy lại là 100% dân tộc Mông, phụ huynh bận tết, không đưa các em đến trường được.
Thông tin này cũng chứng minh cho cái lời đồn “100% nhân dân đóng cửa, không ai dám vào rừng”.
Thông thường, kể từ những ngày cuối tháng 12, đầu tháng 1, bà con dân tộc Mông ở khu vực Mường Đăng và Ngối Cáy sẽ ăn tết Nào Pê Chầu, việc đi lại thăm thân, tham dự lễ lạt, hội hè… chiếm hầu hết thời gian trong ngày. Hoạ hoằn một vài người vì nuôi gia súc nên phải vào rừng ở một vài thời khắc, tiện nghe có hổ thì ở nhà luôn.
Và như thế, thông tin toàn bộ nhân dân vùng cao Mường Đăng và Ngối Cáy đóng cửa không vào rừng là thiếu căn cứ thuyết phục.
Sau hơn một tuần sống trong cảm giác hồi hộp và hoang mang cuối cùng đã được chính người dân gạt khỏi cuộc sống vốn bình yên như những cánh rừng trồng.
Trong suốt hành trình kiếm tìm mãnh thú, chúng tôi đã không hề nghe thấy một tiếng chân nào to hơn tiếng chuột chạy tiếng gầm nào lớn hơn tiếng con bò cái động dục cũng chẳng có ai trộn mùi tóc đốt vào với nước đái trâu… Vậy nên, chúng tôi khẳng định rằng chẳng có một con hổ nào cả, ngoài con hổ nghe được bằng tai ở mãi tít đâu đâu…
Con hổ thật ở đâu đó bên Lào, hay ở Mường Chà thì chẳng ai rõ, còn ở Mường Đăng và Ngối Cáy của huyện Mường Ảng, chuyện hổ về hoàn toàn là lời đồn thất thiệt.
Chẳng biết những người tạo nên “cơn sợ hãi cố ý” trên có mục đích gì, tuy nhiên, hàng ngàn con người vốn trung thực và cả tin, sống chân chất, mộc mạc trên những đỉnh núi cao, không sớm thì muộn cũng nhận ra chân tướng của những dã tâm ấy.
Theo Nguyễn Đức Lợi
Điện Biên Phủ Online
Lời đồn tai hại về một bộ tộc ăn t.hịt n.gười ở Việt Nam
Cách cả trăm năm rồi, ở dải đất chỉ có điệp trùng rừng núi giữa miền Tây Bắc ấy bỗng rộ lên một tin đồn khủng khiếp: người Mông Xanh ăn t.hịt n.gười. Tin dữ ấy khiến ai cũng kinh sợ, hãi hùng.
Người Mông Xanh ở huyện Văn Bàn (Lào Cai) cho rằng, dân tộc mình đến từ đất nước mặt trời mọc xa xôi. Đến giờ, chưa có bằng chứng khoa học nào để khẳng định chính xác chuyện này, thế nhưng, nhìn hình dạng bề ngoài thì tộc người thiểu số này cũng có nhiều nét giống với người Nhật Bản.
Khổ vì... được quan tâm
Khi biết chúng tôi muốn tìm hiểu đời sống của người Mông Xanh đang sinh sống trên địa bàn, vẻ tâm đắc, ông Triệu Trung Phấu - Chủ tịch UBND xã Nậm Xé, huyện Văn Bàn bảo, đã có rất nhiều đoàn nghiên cứu cả trong và ngoài nước lặn lội lên đây để tìm hiểu về tộc người có nhiều nét kỳ bí này.
Có lẽ, họ đến bởi thời gian gần đây, trong cộng đồng người Mông Xanh dấy lên thông tin lạ lùng rằng dân tộc họ có nguồn gốc xuất xứ từ Nhật Bản, xứ sở của loài hoa anh đào tuyệt mỹ.
Cũng theo ông Phấu, khi những thông tin ấy rộ lên, người trong xã mới giật mình để ý và lại giật mình khi nhận ra rằng, những thông tin trên ít nhiều có cơ sở.
Ông Vàng A Sáng.
Ông Phấu cho biết, trên địa bàn xã, người Mông Xanh có gần 600 khẩu, sống ở hai bản Tu Thượng và Tu Hạ. Ông Phấu giới thiệu chúng tôi đến gặp ông Vàng A Sáng, nhân vật có uy tín bậc nhất của dân tộc gắn với nhiều lời đồn thổi, thêu dệt này.
Đúng như lời ông Phấu nói, khi gặp ông Sáng chúng tôi đã không khỏi bất ngờ. Ông Sáng có nhiều nét giống người dân ở xứ sở Phù Tang: Người thấp bé, mắt sáng, mũi thẳng và cao, tác phong thì hoạt bát, lanh lẹ.
Khi chúng tôi bày tỏ sự bất ngờ này, ông Sáng cười bảo: "Ai cũng bảo mình giống người Nhật. Mình xem ti vi, xem ảnh trên sách báo cũng thấy... đúng là như vậy! Người dòng tộc mình trên này thì ai cũng thế mà!".
Ông Sáng sinh năm 1952, trong cộng đồng, so với những người cùng thế hệ thì ông là người đi nhiều, biết rộng. Năm 22 t.uổi, ông rời bản làng lên đường nhập ngũ. Tham gia giải phóng miền Nam rồi ông lại ngược ra Bắc chống quân bành trướng Trung Quốc.
Ông bảo, những ngày bôn ba ấy, gặp bất cứ ai ông cũng đều nhận câu hỏi, ông là người dân tộc nào mà trông... khác người đến vậy. Ông bảo ông là người Mông, thế nhưng chẳng ai tin. Họ bảo, người Mông ai cũng "mũi tẹt, mắt híp", sao ông không giống thế?
Truyền thuyết về một cuộc di cư
Ông Sáng bảo, bố ông sinh ra ở nơi đây, thế nhưng ông nội ông thì không phải là người ở đất này. Ông nội ông từ đâu đến, đến giờ ông cũng không biết rõ. Các cụ thì cứ khăng khăng khẳng định rằng, người Mông Xanh có xuất xứ từ Nhật Bản. Nói vậy thì biết vậy chứ ông cũng chẳng thấy có bằng chứng xác đáng để chứng minh. Có chăng chỉ là cái vóc dáng bề ngoài "giông giống".
Khi giải ngũ, về công tác tại địa phương, ông Sáng mới thực sự đi sâu tìm hiểu gốc gác của dân tộc mình. Tuy nhiên, việc tìm kiếm đó cũng chẳng cho kết quả như là mong muốn. Người Mông Xanh có ngôn ngữ riêng nhưng không có chữ viết riêng.
Do vậy, chuyện vật đổi sao dời cũng chẳng thể nào ghi chép được. Tuy nhiên, chuyện của những cao niên trong dòng tộc mà ông sưu tầm được thì nhiều lắm. Trong số những câu chuyện ấy có cả chuyện kể về hành trình đi tìm đất định cư của người Mông Xanh.
Vóc dáng, trang phục của người Mông Xanh khác hoàn toàn các tộc người Mông khác.
Người già trong cộng đồng đều kể lại rằng, thuở trước, người Mông Xanh sống hoà thuận với các dân tộc khác tại một hòn đảo ở giữa biển khơi. Thế rồi, chiến tranh, bệnh tật, thiên tai đã khiến người Mông Xanh c.hết dần, c.hết mòn. Trước hoạ diệt vong này, những người già trong tộc đã quyết định di cư, tìm vùng đất mới, nơi có cây cối tốt tươi, khí thiêng hội tụ. Họ đã vượt biển, qua đất Trung Hoa rộng lớn rồi tìm đến đất này.
Ông Sáng nhận định, người Mông Xanh đến đất này chỉ hơn 100 năm về trước. Cách đây mấy chục năm, khi người Mông Xanh sống tập trung tại bản Tu Thượng thì cả bản cũng chỉ có vài nóc nhà. Và, khi ấy, người Mông Xanh có 4 dòng họ là Thàng, Vàng, Giàng, Lý.
Mỗi dòng họ là một hộ gia đình (sau này dòng họ Thàng mắc bệnh tật nên c.hết quá nhiều, không còn người nối dõi nữa). Ngày ấy, hễ trong bản có công to việc lớn như cưới xin, ma chay... huy động tất cả cũng chỉ xếp đủ hai mâm cỗ.
Về đời sống văn hoá, tâm linh, ông Sáng cho biết, qua sách báo, phim ảnh, ông đã cố tìm ra nét tương đồng giữa đời sống văn hoá của người Nhật với người trong tộc mình. Thế nhưng, qua so sánh, ông Sáng chỉ thấy người Mông Xanh giống... người Kinh.
Người Mông Xanh ăn Tết Nguyên đán và cũng cúng tổ tiên vào ngày mùng một và ngày rằm hàng tháng. "Có thể khi về Việt Nam, quá trình giao thoa văn hoá khiến người Mông Xanh bị đồng hoá" - ông Sáng nhận định.
Theo NTNN
'Chúa sơn lâm' ngự trị khắp phố phường Sài Gòn Hình ảnh những chú hổ dũng mãnh thường không dễ bắt gặp ở đời thường, ngoại trừ trong vườn thú hoặc rạp xiếc. Nhưng tết Canh Dần là một ngoại lệ, "chúa sơn lâm" ngự trị khắp phố phường Sài Gòn. Người phương Đông quan niệm hổ là con vật biểu trưng cho sức mạnh, quyền lực, nhiệt tình và dũng cảm. Vì...